Ý tứ trong lời nói của Cố Thành An rất rõ ràng.
Tần Úc nếu có ngốc đến đâu cũng hiểu được hắn đang nói cái gì.
Tần Úc cả người đều sửng sờ, nhưng bàn tay đang xoa bụng không có dừng lại, rất ấm áp và nhẹ nhàng.
Nói thật là Tần Úc chưa bao giờ nghĩ tới cùng ai thiết lập mối quan hệ yêu đương lâu dài.
Bởi vì y thấy, ngay chính cha mẹ không thể bảo vệ mình vô điều kiện thì y làm gì có tư cách yêu cầu người khác, phải cho mình một tình yêu lâu dài bền vững đây?
Sau khi Úc Ninh qua đời, Tần Như Hải liền không ở trong nhà, có khi một tháng cũng không gặp mặt được.
Chi phí sinh hoạt cứ đúng hạn là có trong thẻ của hai anh em, vật chất thì chưa bao giờ thiếu thốn, thế nhưng sự ân cần quan tâm đều không có ngay cả thăm hỏi qua điện thoại cũng không.
Nếu như Tần Úc hay Tần Tục gọi cho Tần Như Hải thì ông cũng nói rất bận rộn công việc rồi vội vàng cúp máy điện thoại.
Thậm chí Tần Úc có khi hoài nghi, hai anh em của y có phải là con ruột của Tần Như Hải hay không.
Nhưng nhiều năm như vậy Tần Như Hải cũng không có tái giá, thậm chí cũng không có truyền ra một lời đồn đại xấu nào.
Việc này khiến trong lòng của Tần Úc vẫn ít nhiều sẽ thay Tần Như Hải giải thích là ông không chiếu cố cho con cái chính vì bao nhiêu tình thương ông đều dành cho Úc Ninh.
Tần Như Hải nhiều năm trên thương trường như cá gặp nước, kinh doanh phát triển ngày càng tốt, từ một thanh niên nghèo ở nông thôn cho tới bây giờ trở thành một đại thương nhân lớn mạnh một phương.
Đã từng có người nói, Tần Như Hải dựa vào gia thế của nhà bên Omega của mình, nhưng sau khi Úc Ninh qua đời thì không ai nói lời như vậy nữa.
Nhưng chỉ có anh em Tần Úc biết, vô luận bên ngoài ông có nổi tiếng tài giỏi thế nào, thì trong mắt hai người của bọn họ ông chỉ là một người cha vô trách nhiệm.
Thậm chí ông không dẫn hai đứa con đến mộ của Úc Ninh để viếng, nếu muốn viếng mộ thì đều tự đi một mình.
Di vật của Úc Ninh một kiện cũng không để lại, tựa hồ giống như người này chưa hề xuất hiện trên thế giới này.
Tần Như Hải hoàn toàn để Úc Ninh biến mất trong cuộc sống của mọi người.
Khi đó Tần Úc còn nhỏ, trước khi y ý thức được việc đau buồn khi mất đi Omega phụ thân, thì lại gặp sự đối đãi lạnh lùng của ALpha phụ thân.
Trong lúc nhất thời, y cảm thấy nghi ngờ về thế giới mà y đang sống.
May mắn là khi đó y phải chiếu cố Tần Tục, y tự nói với bản thân mình phải bảo vệ đứa em gái nhỏ, mình không được phép gục ngã.
Cứ như vậy, y cùng em gái sống nương tựa vào nhau để trưởng thành.
Tuy nhiên do hoàn cảnh gia đình khiến cho trong tâm y luôn cảm thấy lo lắng bất an, nhiều năm như vậy y không thể nào buông được.
Thể chất của thân thể lại đặc biệt, không có ai để bày tỏ hết tâm sự, cũng không dám tìm một người bạn đời, bởi vì y không muốn cả đời đều bị một người khác thao túng.
Y có thể giao du rất nhiều người nhưng con tim luôn một mực kiên định, không động tâm với ai.
Thế nhưng lại ngay thời điểm gặp Cố Thành An.
Không nói đến độ phù hợp về thân thể, hắn lại đã từng liều mạng cứu mình, không chỉ có một lần cứu viện kia.
Không những thế hắn còn chân thành khuyên răn y một kẻ đã không còn thiết tha với cuộc sống, cho y một lý do để sống, một cơ hội lần nữa đối mặt với chính mình.
Nếu như khi đó không gặp Cố Thành an, chỉ sợ y đã chết tâm chỉ muốn tìm cái chết, cho dù có sống thì cũng nhất định là sống như cái xác không hồn.
Thế nhưng chính người này khiến cho y mơ hồ nhớ đến, lại không ngờ được là người kết hôn với mình.
Cho dù Tần Úc là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, giờ đây cũng không ngừng hoài nghi, có lẽ nào hai người bọn họ chính là định mệnh sinh ra là dành cho nhau.
Bảy năm trước, hắn nói với y:
“Vô luận là ai cũng không có quyền quyết định nhân sinh của anh, người có thể quyết định nhân sinh của anh chỉ có mình anh mà thôi.
“Không được chán ghét bản thân, anh nhất định sẽ gặp được một người so với anh còn thích anh hơn, anh muốn đem chính mình giao cho người kia.”
Bảy năm sau, hắn lại hỏi y:
“Thích anh không được sao?”
Bảy năm trước, hắn cứu mạng mình, bảy năm sau hắn lại cứu trái tim mình.
Mặc dù thời gian ở chung không tính dài, thế nhưng trong lòng của Tần Úc hiểu rõ, y cùng Cố Thành An mỗi một giây phút ở chung với nhau đều rất dễ chịu.
Loại dễ chịu này không cần tận lực xây dựng, hai người coi như không nói với nhau cái gì, chỉ cần ngồi cùng một chỗ trên sopha trong phòng khách đều cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Nghe tiếng lật sách sàn sạt của đối phương, nhìn bộ dáng hắn nghiêng đầu suy nghĩ, còn có biểu tình nghiêm túc khi lấy ra những hạt lựu.
Mối quan hệ kéo dài này giống như dòng nước ấm vô hình nuôi dưỡng, sưởi ấm từng giây từng phút trong sinh hoạt hằng ngày.
Mặc dù, hai người có khi cũng sẽ đấu võ mồm với nhau, Tần Úc tức giận sinh khí thế nhưng chỉ cần Cố Thành An ôm y dỗ y, lại làm cho người ta thích thú sự an nhàn trong thời gian bình thản này.
Tỉ như chuyện “Ăn cơm” này, đối với người bình thường khi nói tới lại thấy bất quá chỉ là cái loại sự tình thường ngày.
Một ngày ba bữa, một nhà mấy người, một bàn ăn, mấy cái ghế, mấy cái chén đũa.
Nhưng đối với Tần Úc thì sự tình này chỉ tồn đọng trong ký ức tuổi thơ.
Trong nhà có người chờ y trở về, có người cùng y tranh cãi, có người chờ y ăn cơm, có người cùng y làm việc nhà.
Những điều này Tần Úc đã bỏ lỡ ở thời thơ ấu, những tưởng tượng phi thực tế về thời thơ ấu của Tần Úc, Cố Thành An đều lấp đầy nó theo nhiều cách khác nhau.
Cho nên dù tâm có như tường đồng vách sắt, lần này Tần Úc cũng không khỏi buông lỏng, y nghĩ nếu như là Cố Thành An thì có nên thử một lần hay không, có lẽ sẽ có kết quả khác.
Ngược lại, lúc này hắn không giống bình thường luôn bày mưu tính kế với giáo sư đại học, lại giống như thiếu niên đa tình mới biết yêu.
Tần Úc nhìn thẳng vào gương mặt đang xuất thần của Cố Thành An, khiến cho Cố Thành An nhìn có chút khẩn trương.
Cố Thành An hiếm khi thấy tim đập liên hồi, hắn cảm thấy so với chiến trường gϊếŧ địch còn làm cho người ta nơm nớp lo sợ hơn.
“Tại sao người đó lại là tôi? Tôi cảm thấy tôi không có điểm nào đáng nhận được sự yêu thương…”
Cố Thành An nắm chặt tay của y, chăm chú trả lời: “Tại sao người đó không phải là anh? Anh so với bất kỳ ai cũng đáng giá được yêu hơn.”
Tần Úc nhịn không được bật cười, “Đây là cái đáp áp gì? Dùng câu hỏi để trả lời vấn đề à?”
Cố Thành An cười cười lắc đầu, “Nếu như muốn nói anh tốt, tôi chỉ sợ nói cả mấy ngày cũng chưa nói hết. Anh luôn nói anh lớn tuổi hơn tôi, hiểu biết nhiều hơn tôi. Thế nhưng anh nhìn anh xem, cơm cũng làm không tốt, việc nhà thì thôi luôn rồi…”
Tần Úc trừng mắt lên, Cố Thành An lại đột nhiên cúi người hôn lên khóe miệng của y một chút.
“Thế nhưng không sao, cơm tôi sẽ nấu, việc nhà tôi cũng làm tốt, anh nhìn đi chúng ta bổ sung cho nhau.”
“Mặc dù cái miệng cứ nói không tha thứ, nhưng anh đối với mỗi một học viên đều tận tâm tận lực, anh thức đêm phê duyệt luận văn cho bọn họ, anh dùng thời gian của mình để giảng bài cho học viên nghỉ học.”
“Mặc dù anh luôn nói anh quyết sống mái với tôi, nhưng khi tôi bệnh so với ai khác anh lại quan tâm chăm sóc tôi hơn hết, thậm chí bao gồm Hứa Trạch Kỳ một người không có quen biết, anh cũng tận lực suy nghĩ giúp cậu ta chữa bệnh.
“Cả cha của tôi, mỗi cuối tuần anh đều sẽ đi thăm ông ta, mặc dù anh chưa hề nói với tôi, nhưng cha tôi làm sao mà không nói? Thầy Tần là đồ ngốc à?”
Cố Thành An nhẹ nhàng nhéo mũi của y, nhìn thẳng vào mắt của y nói:
“Anh tốt như vậy, làm sao mà không đáng được yêu thương?”
Tác giả có lời nói:
Thời điểm viết đoạn này nội tâm vừa chua vừa ngọt!