Mặc dù ngay từ đầu Tần Úc vẫn ít nhiều cảm thấy không được tự nhiên, nhưng chỉ qua mấy ngày, y liền tiếp nhận sự có mặt của Hứa Trạch Kỳ.
Dù sao Hứa Trạch Kỳ nấu ăn rất ngon.
Sau khi Hứa Trạch Kỳ đi, Tần Úc khen tài nấu ăn của cậu ta với Cố Thành An.
Dù sao cũng là cấp dưới của mình nên hắn vẫn có chút tự hào, thế là gật đầu nói: “Đúng thế, Hứa Trạch Kỳ làm tốt lắm.”
Trước hôn nhân, Tần Úc luôn ăn uống đối phó, chỉ cần no bụng là được rồi không đòi hỏi nhiều. Nhưng sau khi kết hôn, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi nóng ấm của bếp núc trong sinh hoạt.
Lần này, nhờ ơn của Cố Thành An , y thưởng thức được tay nghề nấu ăn của Hứa Trạch Kỳ, Tần Úc một bên cảm tạ, một bên cảm thấy thập phần ngượng ngùng, vì gây thêm không ít phiền phức cho đối phương.
Thế là ước chừng khoảng một tuần, lúc Hứa Trạch Kỳ đang làm cơm, lần này y không có tránh mặt ở phòng khách nữa, ngược lại chủ động đi tới phòng bếp.
Hứa Trạch Kỳ đang nhặt rau thấy y tiến đến, bị sợ tới mức đứng lên ngay tức khắc.
Tần Úc cũng bị cậu ta làm cho giật mình, “Cậu đang làm gì vậy?”
Hứa Trạch Kỳ giơ rau cần trong tay che ở trước ngực, “Không, không, không làm gì cả…”
Tần Úc bĩnh tĩnh trở lại, làm một động tác trấn án, “Vậy cậu ngồi đi…”
Hứa Trạch Kỳ khẩn trương không biết nhìn chỗ nào cho tốt, co quắp lại xoa xoa đôi tay, ngồi cứng ngắc đối diện Tần Úc.
Hứa Trạch Kỳ không biết y tiến vào đây làm gì, nhưng không dám hỏi.
Bất quá Tần Úc nhìn ra cậu đang khẩn trương, thế là chủ động mở miệng nói: “Cậu không cần quá khẩn trương, tôi chính là muốn đến giúp đỡ một chút, tôi nghe Cố Thành An nói cậu có bí quyết nấu ăn, cho nên không muốn người khác nhìn đúng không? Cậu yên tâm, lúc cậu nấu tôi liền ra ngoài, không có đứng học lén đâu.”
Hứa Trạch Kỳ nghe y nói như thế, toàn thân đều khó chịu, từ cổ đến tai ửng đỏ.
Nếu như lúc này có nhiệt kế áp vào trên mặt cậu ta chỉ sợ trụ thủy ngân đều nổ tung.
Nhưng Tần Úc đều đã nói như vậy, cậu cũng không có biện pháp gì chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Sau khi thấy cậu ta đồng ý, Tần Úc ngồi xuống đối diện cùng Hứa Trạch Kỳ nhặt rau.
Y học Hứa Trạch Kỳ đem lá rau cần thì nhặt xuống, thân rau cần thì bỏ trong chậu.
Tần Úc nhìn những lá rau cần kia thì hỏi, “Lá rau không thể xào chung à?”
Hứa Trạch Kỳ không có ý định trả lời, thế nhưng trong phòng bếp chỉ có hai người, tránh không được, đành phải lắp ba lắp bắp nói “Bình thường dùng lá để ngâm chung với dưa muối, xào rau thì không cần.”
Tần Úc giống như là học được kiến thức mới, cảm giác rất thần kỳ, không chút nào keo kiệt liền khen ngợi “Nấu ăn đúng là một môn học nha, tay nghề của cậu là gia truyền à? Trách sao lại nấu ăn ngon như vậy, cậu đúng thật là lợi hại a.”
Hứa Trạch Kỳ được khen nức mũi đến mức không biết làm sao, tay nắm lấy rau vuốt tới vuốt lui, “Ầy...a...cảm ơn, cảm ơn.”
Tần Ức nhận ra được cậu ta đối mặt với mình liền mất tự nhiên, không muốn làm khó người ta nhưng là y hiếu kỳ nha, không biết mình đã đắc tội gì với đối phương.
Tần Úc do dự một lúc hỏi “Nếu như tôi có làm gì khiến cậu buồn, mong cậu thứ lỗi, nhiều khi tôi hơi vô tâm. Mặc dù nghe như là tôi đang tìm cớ nhưng thật sự là tôi không biết. Bất quá tôi muốn hỏi một chút là tại sao cậu lại không thích tôi?”
Hứa Trạch Kỳ giơ rau cần lên quơ quơ, “Không có, không có ạ, em không có.”
Tần Úc nhíu mày nghi ngờ “Vậy à, Cậu không ghét tôi thực sao? Thế nhưng tôi cảm thấy cậu dường như khó chịu khi tiếp xúc với tôi…”
Hứa Trạch Kỳ khẩn trương nuốt nước bọt nhưng vẫn nghiêm túc giải thích.
“Không phải là chán ghét mà là em không thể ở chung với Omega…”
Trong đầu Tần Úc thoáng nghĩ đến một chứng bệnh, y có một học sinh Omega cũng bị chứng bệnh sợ Alpha, nhìn thấy Alpha liền sẽ khẩn trương, có những lúc thời điểm nghiêm trọng thì có thể khó thở dẫn đến ngất.
Căn bệnh này đến bây giờ cũng chưa tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể quy kết là bệnh tâm lý. Bởi vì những bệnh nhân này, phần lớn đều chịu sự đả kích lớn từ lúc bé, dần dần lưu lại bóng ma tâm lý.
Bất quá cũng có một số người chưa từng trải qua biến cố này, theo tuổi tác lớn lên cũng không cùng một loại người tiếp xúc, về sau càng thêm nghiêm trọng liền biến thành chứng sợ Alpha/Omega/Beta.
Nhưng loại bệnh này có nặng có nhẹ, nếu bệnh nhẹ người bệnh sẽ chỉ biểu hiện khó tiếp xúc thôi, trải qua một số biện pháp điều trị là có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng đối với bệnh nặng thì người bệnh phải tiếp nhận hệ thống trị liệu mới được.
Tần Úc cẩn thận hỏi “Cậu có phải bị chứng sợ Omega không?”
Hứa Trạch Kỳ ánh mắt không dám nhìn Tần Úc, mà là nhìn dao động tứ phía, cậu cúi mặt xuống, “Đúng…”
Tần Úc hiểu rõ gật đầu, y có chút tự trách mình, lập tức đứng lên.
“Thật có lỗi là tôi không hiểu rõ tình trạng, để cậu khó chịu. Lần sau lúc cậu tới tôi nhất định sẽ tránh xa một chút. Cảm ơn cậu tới nhà của tôi, thực sự đã giúp đỡ hai người chúng tôi rất nhiều, vậy tôi đi ra ngoài trước, không quấy rầy cậu nữa.”
Hứa Trạch Kỳ không nghĩ tới Tần Úc sẽ phản ứng như vậy, đại bộ phận Omega khi biết cậu bị chứng sợ Omega đều cảm giác bản thân bị mạo phạm, chớ nói chi tới an ủi mình.
Lúc này so với việc khó xử khi cùng Omega ở chung, thì càng nhiều là tự trách và áy náy dâng lên trong lòng cậu ta.
Hứa Trạch Kỳ đứng lên, vóc dáng cao lớn cúi đầu xuống giống như một đứa bé.
Cậu nói lời xin lỗi “Em không cố ý khiến anh không được tự nhiên.”
Tần Úc lập tức lắc đầu cười nói “Nói gì vậy, cái này không phải như cậu nghĩ đâu, tôi có cái gì mà không được tự nhiên, vừa được có đồ ăn ngon để ăn vừa được thảnh thơi.”
Tần Úc nói xong, liền đi tới cửa, trước khi ra tới cửa y đột nhiên quay trở lại nhìn Hứa Trạch Kỳ nói “Vậy nếu như bệnh tình của cậu không nghiêm trọng tới như vậy, thì lúc cậu tới đây và lúc cậu rời đi, tôi với cậu chào hỏi một vài câu được không? Đương nhiên, nếu điều đó làm cậu khó chịu thì cứ nói, không cần miễn cưỡng…”
Hứa Trạch Kỳ suy nghĩ một chút, căn bệnh này của cậu cũng không phải dạng nghiêm trọng, cùng Omega chào hỏi đều có thể được.
Thế là cậu ta gật đầu, “Có thể ạ, cái này không có vấn đề gì ạ.”
Tần Úc cười cười gật đầu đi ra ngoài.
Lúc ăn cơm tối, y có đề cập chuyện này với Cố Thành An.
Cố Thành An không nghĩ tới, Tần Úc có thể quan tâm đến Hứa Trạch Kỳ như vậy, “Chuyện này không khiến cho anh cảm thấy bị mạo phạm chứ?”
Tần Úc nuốt xuống miếng rau cần, “Đương nhiên là không. Nếu như lúc tôi 17, 18 tuổi, sợ rằng sẽ cảm thấy khó xử, rõ ràng là không có làm gì hết mà lại bị người ta trốn tránh và sợ hãi. Nhưng hiện tại tôi đã 31 tuổi rồi, loại sự tình này không đến mức làm tôi cảm thấy bị mạo phạm. Cậu ta là bệnh nhân, tôi nên thông cảm và hiểu nhiều hơn."
Cố Thành An đa phần đều nhìn thấy vẻ ngoài quật cường và thái độ kiên cường của y, ngược lại hiếm khi nhìn thấy một mặt ôn như như thế này của y.
Hắn nghĩ, Tần Úc giống như một cung điện lớn cất giấu bảo tàng phong phú, mỗi lần đẩy một cánh cửa liền phát hiện thêm nhiều điều kinh hỉ.