Chương 27: Anh em

Tần Úc nghe thấy cậu ta nói như vậy, đoán được đây chắc hẳn là vị cấp dưới kia của Cố Thành An, liền mở cửa mời cậu ta vào.

Y lấy từ trong tủ giày đôi dép dành cho khách đưa cho cậu ta rồi nói, “Mang đôi dép này được chứ?”

Hứa Trạch Kỳ đỏ mặt, lập tức gật đầu, “Có thể, có thể ạ.”

Tần Úc rất ít tiếp xúc với quân nhân, chỉ biết duy nhất một mình Cố Thành An, bởi vậy thấy phản ứng của người này quá mức thú vị.

Y ngẩng đầu nhìn Hứa Trạch Kỳ, vỗ vỗ cánh tay của cậu ta, “Cậu thả lỏng một chút, không cần khẩn trương đâu.”

Hứa Trạch Kỳ nói chuyện cũng không dám, nói chi là cùng Tần Úc tiếp xúc thân thể. Cậu ta vừa rồi mới chỉ là khẩn trương giờ đây ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng ra được, chỉ có thể máy móc không ngừng gật đầu.

Tần Úc thấy cậu ta thực sự khẩn trương cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ người này quá mức trung thực.

Thế là trực tiếp dẫn cậu ta đi gặp Cố Thành An, y gõ cửa thư phòng, “Cố Thành An, cấp dưới của cậu tới, có thể vào không?”

Cố Thành An đáp, “Được, mời vào.”

Tần Úc mở cửa, đưa tay ra mời, sau đó y liền rời thư phòng.

Hứa Trạch Kỳ nhỏ hơn Cố Thành An hai tuổi, nhưng từ lúc bắt đầu tham gia quân đội, chính là một tay Cố Thành An dẫn dắt cho nên hai người thân nhau không khác gì anh em trong nhà.

Nhất là bởi vì nguyên nhân bề ngoài của Hứa Trạch Kỳ, không ít bị người khác chế giễu, nói gia đình của cậu ta có gen Beta biến dị, mới có thể sinh ra đứa bé như thế.

Thế nhưng Cố Thành An lại không đối xử với cậu ta như vậy, trong quân ngũ của Cố Thành An, bất luận Alpha hay Beta thậm chí Omega, đều có cơ hội bình đẳng thăng cấp.

Chỉ cầu ngươi hữu dụng, chỉ cần ngươi có ích.

Hứa Trạch Kỳ chính là một cấp dưới có năng lực tốt, tâm tư kín đáo, gặp chuyện thì giải quyết nhanh gọn, Alpha bình thường nhất định không phải là đối thủ của cậu ta.

Cho nên Cố Thành An một mực tín nhiệm cậu ta, có chuyện gì là nghĩ tới cậu ta đầu tiên.

Hứa Trạch Kỳ vừa vào phòng, liền bỏ xuống tất cả phòng bị cùng khẩn trương, cậu ta thoải mái ngồi trên ghế sopha, đem sopha ngồi lún cả một khoảng.

Hứa Trạch Kỳ nhìn xung quanh không có người ngoài, mới dám nói chuyện, “Trời, anh Cố, vị Omega này rất dễ nhìn nha?”

Cố Thành An trực tiếp gõ vào đầu của cậu ta một cái, “Con mẹ nó cậu giữ miệng sạch tí coi.”

Lời này vừa nói ra cả hai người đều sửng sốt.



Đến, ai cũng đừng nói người nào.

Cố Thành An hút một điếu thuốc, cũng đưa cho Hứa Trạch Kỳ một điếu, “Cậu xem cậu đi, đúng là một cái Beta tốt mà, hiện tại so với Alpha còn muốn Alpha hơn.”

Hứa Trạch Kỳ không thèm quan tâm, hút một hơi mỉm cười nói: “Không có đến nỗi như vậy nha...Bất quá anh Cố anh cũng thật là lợi hại, trước đó anh nói nhất định phải tìm cho được người chuốc thuốc kia, phải chỉnh đốn hắn một chút, bọn em còn tưởng rằng anh chỉ nói khoác thôi. Kết quả là anh lại cùng người ta kết hôn, chiêu này quả thật cao tay a?”

Cố Thành An trực tiếp đem cái bật lửa đánh vào đầu của cậu ta, “Con mẹ nó, cậu không nói không ai nói cậu câm đâu? Câm miệng lại cho anh! Không cho phép nói về chuyện này nữa biết chưa?”

Kỳ thật Hứa Trạch Kỳ không hiểu nổi, vì cái gì không thể nói, nhưng là anh Cố đã căn dặn rồi, mình chỉ có thể tận lực nghe theo thôi.

Thế là cậu ta gật đầu, “Dạ, e hiểu rồi.”

Cố Thành An cảm thấy mình quá mệt tâm, làm sao lại có thể chiêu dụ một tên đầu gỗ về dưới trướng làm anh em thế này.

Nếu không phải Hứa Trạch Kỳ mệnh tốt, con mẹ nó, chắc không sống qua nổi hai mươi.

Cố Thành An bình tĩnh nghe cậu ta báo cáo tình hình trong quân đội thời gian gần đây, sau đó mới quay về mục đích thực sự gọi cậu ta tới đây.

“Thực sự gọi cậu tới đây là có chút chuyện đi.”

Hứa Trạch Kỳ cảm thấy chắc mình sắp sửa được giao cho nhiệm vụ gì trọng yếu lắm đây, thế là điều chỉnh tư thế nghiêm túc hướng về trước chăm chú lắng nghe, “Dạ anh cứ nói, chuyện gì thế ạ?”

Cố Thành An ho nhẹ hai tiếng, “Thực ra cậu chỉ cần tới đây mỗi ngày làm 2 bữa cơm thôi, không phải trước đây cậu cũng qua bên ban bếp núc phụ giúp một chút sao?”

Hứa Trạch Kỳ ngạc nhiên, “Anh, anh muốn em làm cái gì?”

Cố Thành An liếc mắt, “Nấu cơm, tới nhà của anh nấu cơm, được không? Nghe hiểu không?”

Hứa Trạch Kỳ dừng lại một chút, bỗng như chợt ngộ ra nói: “Ầy! Em đã biết, anh đây là sợ vị kia của nhà anh lại bỏ thuốc vào đúng không? Vẫn là Cố đại ca mưu tính thâm sâu, dù cho đã kết hôn rồi cũng không buông tha phòng bị, không hổ là đại ca nha!”

Cố Thành An nghe cậu ta nói như vậy không biết phải phản ứng ra sao, vì không muốn bại lộ khả năng nấu nướng của thầy Tần là rãnh biển Maria na, nên chỉ có thể nhịn xuống không giải thích vấn đề này.

Cố Thành An thở dài, “Đừng có kiếm cớ, ngày mai đi mua đồ ăn rồi tới nhà anh đây nấu cơm, nghe hiểu không?”

Hứa Trạch Kỳ đứng dậy nghiêng đầu chào, “Đã hiểu rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Thế nhưng vừa nói xong Hứa Trạch Kỳ có chút chột dạ, cậu ta gãi đầu một cái, “Thế nhưng anh à…”



Cố Thành An tức giận nói: “Thế nào? Không biết nấu cơm?”

Hứa Trạch Kỳ lắc đầu, “Cũng không phải cái đó, nấu cơm thì được rồi… Haiza, nhưng là em không thể ứng phó với vị kia nhà anh, cùng anh ta nói chuyện em chịu không được.”

Cố Thành An nhíu mày lại, “Đối phó thế nào không được? Một mình cậu trên tiền tuyến, thời điểm đấu đơn phương với 5 Alpha, không phải là đều có thể ứng phó được sao?”

Hứa Trạch Kỳ sờ sờ cái mũi, “Cái này không phải giống như vậy, anh cũng biết em bị chứng sợ Omega…”

Cố Thành An vỗ xuống đùi, thở dài một tiếng, “Không, anh nghĩ chú mày đã tốt rồi, làm sao hiện tại lại không thể cùng Omega nói chuyện bình thường ?”

Hứa Trạch Kỳ biểu tình có chút khó xử, “Không thể a, em vừa nói chuyện cùng Omega là hô hấp dồn dập, tay chân không còn chút sức lực. Nhất là vị Omega này, triệu chứng còn rõ ràng hơn, vừa rồi mới ở bên ngoài, em xém chút nữa là ngất xỉu luôn.”

Hứa Trạch Kỳ cùng Cố Thành An cùng trải qua giống nhau, đều là con cháu nhà quân nhân, lại thêm có năng lực khác hẳn người thường, thông qua các kỳ tuyển chọn mới được tiến vào quân đội.

Nhưng là Hứa Trạch Kỳ, lúc còn bé bị một vị bà con Omega bắt nạt qua, nên đối với Omega có bóng ma tâm lý rất lớn.

Về sau khi tiến vào quân đội, rất ít tiếp xúc với Omega, chứng bệnh này cũng dần dần trở nên bị quên lãng.

Hôm nay gặp được một vị Omega cấp bậc S, đối với Hứa Trạch Kỳ mà nói là một hồi ác mộng.

Thế nhưng Cố Thành An đã ra lệnh thì nhất định phải hoàn thành, dù sao anh Cố đối với cậu ra không chỉ là cấp trên mà còn giống như anh ruột.

Hiện tại Cố Thành An bị thương ở nhà, chính là lúc cần có người giúp đỡ, cậu đương nhiên phải vượt qua khó khăn đến giúp.

Thế là Hứa Trạch Kỳ do dự mãi, vẫn là mở miệng nói, “Như vậy đi anh , dù sao em cũng sẽ nấu cơm, chỉ cần không gặp mặt là được rồi, làm cơm xong em sẽ đi liền , được chứ?”

Cố Thành An suy nghĩ một chút, gật đầu nói “Được, cứ như vậy đi, vất vả cho cậu rồi.”

Hai người lại nói chuyện các loại sự tình gần đây trong quân đội, cuộc nói chuyện kéo dài không lâu lắm, Cố Thành An liền tiễn cậu ta ra về.

Cho dù Hứa Trạch Kỳ liên tục từ chối không muốn hắn tiễn, Cố Thành An vẫn kiên trì đi ra ngoài, cứ như vậy, Hứa Trạch Kỳ đỡ hắn ra thư phòng.

Tần Úc nghe thấy bọn hắn đi ra ngoài, theo lễ phép cũng đứng dậy ra tiễn một chút.

Nhưng là không nghĩ tới, không đợi y cùng Hứa Trạch Kỳ chào hỏi, liền thấy cậu ta đỏ mặt chạy trốn mất.

Tần Úc nghi hoặc mình về phía Cố Thành An, “Ưm, hình như cậu ta không thích tôi?”

Cố Thành An vì giữ thể diện cho người anh em của mình đành phải miễn cưỡng nói: “Cậu ta chắc có việc bận đột xuất.”