Tần Úc mở lòng bàn tay ra, lại nhìn một chút cái cúc áo kia, “Không nghĩ tới, cậu vẫn còn giữ nó?”
Cố Thành An nhướng lông mày lên, giọng nói mang theo khí thế chắc nịch: “Đương nhiên muốn giữ lại chứ, đó là lần đầu tiên tôi chấp hành nhiệm vụ mà, tôi đã thành công cứu được con tin còn được cảm ơn, mặc dù về sau có bị khiển trách."
Tuy nói như vậy, nhưng ai lại có thể ngờ rằng, nhiều năm trước trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên lại cứu ngay lão bà nhà mình.
Cái cúc áo kia, chính là vật kỷ niệm lưu lại khi bọn họ tách nhau ra.
Về phương diện định vị phương hướng Cố Thành An thật giỏi trong chuyện này. Sau khi mặt trời lên, hắn liền có thể xác định được phương hướng.
Nhưng hắn cũng không dám phát ra tín hiệu cầu viện, vì phòng ngừa lỡ như chung quang còn có phạm nhân chạy trốn, chỉ có thể tận lực cõng Tần Úc tìm đường thoát ra khỏi rừng cây.
May mắn thay đội cứu viện tìm thấy bọn họ.
Đội trưởng dẫn theo đội cứu viện và nhân viên cứu hộ cùng nhau tìm được bọn họ, hai người họ theo đội bác sĩ quân y để xử lý vết thương.
Sau đó, Cố Thành An bị kéo sang một bên, ngoan ngoãn nghe cấp trên giáo huấn một phen.
Tần Úc ngồi trên xe cứu thương, chờ đợi xuất phát.
Y chăm chú nhìn về hướng của Cố Thành An, y muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới anh bạn nhỏ này, người đã cứu tính mạng mình, mặc dù đó chỉ là nhiệm vụ của hắn.
Thế nhưng người như hắn trên đời ít có gặp, hắn đối với y thể hiện sự quan tâm chân thành nhất, thậm chí cùng y đồng sinh cộng tử.*
(*)sống chết đều bên nhau.
Y đợi thời điểm Cố Thành An cuối cùng cũng thoát khỏi cấp trên, liền tới bên cạnh hắn.
Trên thân của Tần Úc đã không còn gì đáng giá, y từ trên quần áo của mình giật mạnh xuống một chiếc cúc áo, đưa tới.
“Cảm ơn cậu, anh bạn nhỏ.”
Nhưng Cố Thành An không tiếp nhận ý tứ này, “Này không phải là quá keo kiệt sao?”
Tần Úc gật đầu, “Cho nên, sau này chỉ cần cậu mang cái cúc áo này tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng này…”
Cố Thành An vẫn còn là một thanh niên trẻ bốc đồng, ý tứ ra miệng lại biến thành trêu chọc: “Làm sao báo đáp đây? Vậy lấy thân báo đáp đi?”
Tần Úc sắc mặt trầm xuống, trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay muốn lấy lại cái nút áo, lại bị Cố Thành An xoay người tránh khỏi.
“Đã cho người ta đồ vật rồi, sao còn muốn lấy lại?”
Lúc đó, Cố Thành An đơn thuần còn chưa trải sự đời, đối với hắn là phải tìm một Omega vừa xinh đẹp lại biết nghe lời, người này hắn tuyệt không có hứng thú.
Người này, đầu có vấn đề, suốt ngày chỉ muốn chết, thân hình thì gầy teo, về sau không thể nào cùng nhau ăn cơm a….
Cố Thành An cười nắm chặt chiếc cúc áo trong tay hướng về Tần Úc giương lên, “Cảm ơn!”.
Lần đầu tiên, hắn chấp hành nhiệm vụ trọng đại, trước kia chỉ là học tập trên sách vở, đến khi chạm trán với thực tế, thậm chí khi càng đối mặt với tình huống đột ngột khác biệt khiến cho hắn kích động không thôi.
Nhất là khi hai người đã một lần trải qua sinh tử, ngược lại thì hắn càng cảm kích hắn có thể còn sống sót.
Thời điểm Cố Thành An còn muốn hỏi y tên gì, liền bị đội trưởng nắm cổ áo kéo đi.
Tần Úc cũng nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn nằm trên cáng cứu thương để đưa lên xe cứu thương.
Sau lần đó, khi Tần Úc hoàn toàn bình phục, y có nghĩ qua việc tìm kiếm anh bạn nhỏ đã từng cứu mình. Thế nhưng y không nghĩ tới thông tin của đội cứu viện liên quan đến vụ án toàn bộ bị bảo mật.
Thậm chí còn hạ lệnh yêu cầu Tần Úc giữ im lặng, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì có liên quan đến vụ án.
Nghe nói là do có con gái của một vị lãnh đạo cấp cao không chỉ bị bắt cóc mà còn bị làm nhục cho tới chết.
Cho nên tất cả nghi phạm có liên quan đến vụ án lần này toàn bộ đều bị xử tử, không chỉ thế những thông tin liên quan đến đội cứu viện cùng con tin đều bị cắt đứt, không thể liên lạc được với nhau
Cố Thành An vốn là hoạt động trong tổ chức bí mật, tất cả tin tức lại càng bị bảo mật.
Tần Úc tra xét một vòng, cho dù đối với tin tức về Cố Thành An không thu thập được gì.
Nhưng nghe nói trong lúc điều tra sự tình, Tần Úc đã có xúc động rất lớn.
Y lần thứ nhất ý thức được, bây giờ y có thể có được tất cả, cũng chỉ vì sinh ra hoàn cảnh khác nhau dẫn đến vận mệnh cũng khác biệt, cũng không phải là y quá giỏi giang.
Dù cho Tần Như Hải không phải là người cha tốt, không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, nhưng ít nhiều anh em của y cũng được chu cấp cho có điều kiện sống tốt.
Y có thể có thành tích xuất sắc, là vì y thông minh sao?
Không phải vậy, y gặp được rất nhiều người chưa từng được giáo dục.
Nhờ có gia cảnh tốt nên y có thể hiểu được trời đất rộng lớn, y có thể đi du học, có thể du lịch khắp nơi mà không cần lo lắng việc mưu sinh.
Thậm chí, chỉ vì y thích chứ không phải vì ý nghĩa mưu sinh mà lựa chọn chuyên ngành của mình, chọn ra một nghề nghiệp thích hợp.
Đây là bởi vì lúc sinh ra y liền đã ngậm thìa vàng*.
(*)ý nói sinh ra trong gia đình giàu có sung sướиɠ.
Có câu tục ngữ thường được nói. “Đường nào cũng dẫn tới La Mã”, lại quên mất có những người từ lúc sinh ra đã không chỉ có hộ khẩu La Mã, thậm chí ở Lã Mã còn có nhiều căn nhà lớn.
Cũng có những người cố gắng về tinh thần lẫn thể xác, nổ lực cả một đời, vĩnh viễn không có cơ hội một lần thấy được tòa lầu ở La Mã.
Những Omega sinh ra ở nơi vùng núi hẻo lánh, có lẽ lúc còn nhỏ đã muốn lấy chồng, hoặc là bị bán đi trở thành người thay thế, biến thành cổ máy kiếm tiền của cả nhà.
Lúc này, chính là thời điểm mà cuộc vận động đòi quyền bình đẳng cho Omega tiến vào giai đoạn gay cấn, bạn học cùng trường của y Xa Viễn chính là nhân vật mấu chốt chấp hành thúc đẩy dư luận.
Tần Úc thông qua mối liên hệ bạn bè biết đến hắn, biểu thị mong muốn mình có thể tham dự vào, muốn cống hiến một chút sức lực.
Trước đây, hai người cùng lắm chỉ nghe đến tên của đối phương, nhưng là không quen biết nhau.
Lúc đó, Xa Viễn chính là đang cần các thành phần của giới trí thức ủng hộ, khi nghe Tần Úc nói muốn gia nhập, hắn đương nhiên đặc biệt hoan nghênh.
Xa Viễn không chỉ yêu cầu sửa chữa các điều lệ ở phương diện pháp luật, mà còn thông qua địa vị xã hội của mình mà gây nên phong ba dư luận.
Hắn lãnh đạo nhóm yêu cầu sửa chữa điều luật dành cho Omega, cải thiện hoàn cảnh sinh sống cho Omega, yêu cầu muốn hôn nhân tự do, quan hệ tự do, thân thể tự do.
Tần Úc không hiểu pháp luật, nhưng y có nhiều cộng sự trong lĩnh vực điều chế dược rất có địa vị, y chủ động liên hệ với nhóm đó, mời tham dự vào tổ thí nghiệm.
Dưới sự thôi thúc của Tần Úc, nhóm bọn họ đã thí nghiệm thành công thuốc ức chế kỳ phát tình dành cho Omega, vòng đeo tay ức chế, vòng cổ ức chế cùng từ lúc đó mà thiết kế ra.
Dưới sự nổ lực không ngừng của hai người, từ phương diện lý luận đến phương diện thực tiễn cùng trực tiếp thúc đẩy .Nên sau bốn năm bộ luật bảo hộ Omega được thành lập.
Bộ luật chính thức có hiệu lực vào ngày đó, phía công ty của Xa Viễn tổ chức cử hành đại tiệc chúc mừng.
Tần Úc không quen với tiệc tùng có nhiều người như vậy, thế là cầm ly rượu một mình ra ghế mây ở ban công nhỏ, đốt điếu thuốc, chậm rãi uống rượu.
Ly rượu còn chưa uống xong, liền có khách không mời mà tiến vào ban công.
Xa Viễn trốn tới đây vì né tránh việc uống rượu chúc mừng, trong lúc đó hai người nhất thời nhìn nhau.
“Anh làm sao ở chỗ này?”
Tần Úc giơ ly rượu trong tay lên, “À cái này... buổi tiệc…”
Xa Viễn nới lỏng cà vạt, nhận điếu thuốc y đưa, châm lửa hít một hơi, gật đầu không nói chuyện.
Xa Viễn cùng Tần Úc từ trước tới nay không quen nhìn đối phương, nhưng cũng tôn trọng lẫn nhau.
Mặc dù hơi mâu thuẫn nhưng lại không có cách phủ nhận.
Cho tới hôm nay, mượn rượu nói chuyện, Tần Úc mới hỏi về vấn đề mà bản thân y rất hiếu kỳ kia.
“À, Xa Viễn, tôi đặc biệt hiếu kỳ a, cậu là một Alpha, đến cùng vì cái gì mà cậu cố gắng đến như vậy để đệ trình bộ luật bảo hộ cho Omega lên bên trên? Tôi tò mò hai năm này rồi nhưng không dám hỏi, hôm nay mới có dịp hỏi a…”
Xa Viễn nhếch một bên khóe miệng nhìn không ra là hắn cười, liền sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Hắn từ tốn nói: “Không vì sao cả, nếu không làm như vậy cuộc sống sau này của bạn trai của tôi không dễ chịu.”
Tần Úc cạn lời, “Bạn trai của cậu ở đâu ra?”
Xa Viễn gạt nhẹ tàn thuốc, gương mặt tỏ vẻ âm trầm, “Anh là kẻ độc thân, không có nghĩa tôi cũng vậy…”
Xa Viễn còn lâu mới muốn tiếp tục đề tài này, hắn chưa có thành công “cua” được lão bà, làm sao mà có thể nói ra.
Cuối cùng, Xa Viễn hút xong điếu thuốc, ném cuống thuốc vào trong cái gạt tàn, hắn vỗ vỗ vai của Tần Úc, “Bất quá ngược lại là anh, so với trước kia tốt hơn nhiều…”
Tần Úc không có hiểu rõ lời của hắn nói, nghi hoặc hỏi: “Tôi trước kia à? Thế nào?”
Xa Viễn nhìn về phía bầu trời đêm xa xa, “Trước kia nhìn anh, luôn luôn cảm thấy anh không có sức sống, bây giờ nhìn lại hẳn là có thể sống lâu hơn…”
Tần Úc ít nhiều đoán được hắn nói cái gì, kỳ thật hiện tại ngay cả chính bản thân y cũng cảm thấy như vậy. Từ sau chuyện phát sinh lần đó, y liền không còn cảm thấy không muốn sống nữa.
Thậm chí, y bắt đầu tiếp nhận thân thể không giống người bình thường của mình, y học được chấp nhận du͙© vọиɠ của bản thân, bởi vì cảm thấy không gì đáng xấu hổ.
Nhưng lại không nghĩ tới, sự tình này cũng có thể bị Xa Viễn nhìn thấu, người này bình thường ít nói chuyện, nhưng thời điểm quan trọng thì bất cứ cái gì cũng không chạy khỏi mắt của hắn.
Phần lớn mối liên hệ giữa Tần Úc và Xa Viễn đều là công sự, ngoài ra hầu như không có giao tình nào, cho nên y tự nhiên không biết bạn trai của Xa Viễn là ai.
Nhưng Tần Úc cũng rất tò mò, vị nhân vật nào mới có thể chiếm địa vị như thế trong lòng Xa Viễn.
Cho đến nhiều năm sau, y mới biết sinh viên đắc ý nhất của mình đã bị Xa Viễn để ý rất nhiều năm nay.
Tần Úc không biết điều đó, nếu lúc trước y biết thì đã trực tiếp đem hắn đẩy từ trên ban công xuống.
Giọt nước nhỏ của nhà mình, Bạch Bạch lại để lợn rừng ngoại lai ủi à.