Chương 21: Cúc áo

Tần Úc cùng Cố Thành An ngồi chung với nhau xem mấy bộ phim truyền hình, liền cảm giác có chút nhàm chán, còn chưa nghĩ ra định làm cái gì tiếp theo, liền trông thấy Ngự Dã cùng Kẹo Đường lại lăn cùng một chỗ.

Hai người lập tức đem bọn họ tách ra, nếu không trong nhà lại bị phá thành cái dạng gì nữa không biết.

Tần Úc bất đắc dĩ xoa tay “Tôi nghe Nguyễn Bạch nói thần thú hộ mệnh nhà bọn họ sống hòa thuận vui vẻ, nhà chúng ta sao lại là nếu không đánh nhau ta sống ngươi chết thì không được à?”

Nghe thấy y nói “Nhà chúng ta” Cố Thành An không hiểu sao cảm thấy có chút êm tai.

Cố Thành An cũng cười, “Đúng thật, chưa thấy qua thỏ con nhà ai mà lại dám đi trêu chọc một con chiến mã…”

Tần Úc người này cực kỳ bao che khuyết điểm, y giáo huấn Kẹo Đường thế nào cũng được, nhưng khi nghe Cố Thành An nói vậy, trong lòng có chút không vui.

“Làm sao mà cậu biết đầu sỏ nhất định là Kẹo Đường a?”

Cố Thành An nghe thấy có mùi thuốc súng trong lời nói của y, biểu tình trên mặt thì cực kỳ âm trầm, hắn tự nhiên không dám nhiều lời.

“Ầy…Tôi đoán mò…”

Tần Úc tự hào gật đầu, “Hoàn toàn chính xác, nghe vào cũng giống như đoán mò.”

Mặc dù bên ngoài mạnh miệng, nhưng y cũng tự nhiên biết thủ phạm gây chuyện là nhóc thỏ con nhà mình, cho nên tâm trạng của y bực lắm, nhưng trên mặt lại giả vờ như bình tĩnh.

Thậm chí trong lòng đã suy nghĩ tới 99 món đồ ăn làm từ thịt thỏ: Thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ nướng, thịt thỏ hầm, thịt thỏ xào cay…

Thỏ thỏ đáng yêu như thế, nhất định phải thêm nhiều thì là.

Cố Thành An thức thời đổi chủ đề, “Tôi muốn ra ngoài một chút, tối nay mới trở về.”

Trong lòng của Tần Úc vừa rồi vì bao che khuyết điểm cho thú hộ mệnh nhà mình nên vẫn có điểm chột dạ, nghe thấy thế thái độ so với thường ngày tốt hơn nhiều, “Đương nhiên, cậu đi đi, tối gặp lại.”

Cố Thành An sau khi ra khỏi nhà, Tần Úc liền đem Kẹo Đường từ bên trong quang não kéo ra.

“Nhóc, nhóc thật sự là muốn đem mặt mũi của anh đều vứt sạch!”

Kẹo Đường trong lòng thầm nói, “Ngươi cùng người khác còn mặt mũi sao? Không phải bị người ta véo chết rồi sao?”

Kẹo Đường cười cười liền đem mặt dán vào lòng bàn tay của y, đôi mắt phiếm hồng, một bộ dáng sắp khóc.

Tâm của Tần Úc lại mềm nhũng, “Nhóc…cũng không nên dùng cái dáng vẻ giả bộ đó bày cho anh xem, bị nhóc lừa nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh sẽ còn bị mắc lừa à?”

Lỗ tai của Kẹo Đường cụp xuống, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, nằm tại trên đùi y, móng vuốt nhỏ phấn nộn che mặt không thèm nhìn đến y.

Một loạt động tác này trong nháy mắt đem tâm của Tần Úc mềm xuống, y lập tức đem Kẹo Đường ôm vào trong lòng.

“Ai nha nha, không la nhóc nữa, là anh sai rồi, lỗi của anh, nhóc đáng yêu như thế, nghĩ như thế nào cũng là con ngựa kia chọc nhóc mà !”

Kẹo Đường cười hì hì lè lưỡi, trong lòng dựng lên 1 chữ V (chiến thắng).

Nghe thấy Tần Úc nói như vậy, hắn ở trong ngực của Tần Úc gật đầu mạnh một cái, vô cùng ngoan ngoãn.



Tần Úc sờ sờ lên lỗ tai của hắn, rất khẳng định nói: “Được rồi, anh liền biết là anh không tốt, anh hiểu lầm nhóc mà.”

Kẹo Đường để y ôm một lúc, liền cảm giác chán, từ trong ngực của y nhảy ra ngoài.

Từ trước tới nay Tần Úc luôn chiều hắn, lần này lại cảm thấy mình hiểu lầm thì lại càng dung túng, cũng liền để hắn chạy loạn. Y xác nhận Kẹo Đường không có phá hư đồ đạc, liền đi vào thư phòng viết luận văn.

Kẹo Đường chưa có cơ hội đi dạo quanh nhà, lần này lợi dụng thời điểm Cố Thành An và Ngự Dã không có ở đây, hắn chạy khắp nơi lật tới lật lui, đem đồ vật làm cho loạn cả lên.

Lúc trước hắn chưa hề có ý định tìm đồ vật, là bởi vì hắn cảm thấy Ngự Dã cùng Cố Thành An đều đang giả bộ hồ đồ, làm bộ không nhớ rõ.

Thế nhưng kết hợp với biểu hiện hôm qua của Ngự Dã, hẳn không phải là giả bộ, bọn hắn đều thực sự không nhớ.

Kẹo Đường lục soát một vòng cũng không tìm thấy đồ vật mà hắn muốn tìm, chỉ còn lại nơi cuối cùng là thư phòng.

Tần Úc đang ở tại thư phòng, Kẹo Đường cũng không dám ở trước mặt Tần Úc làm loạn.

Thế là hắn lặng lẽ đẩy cửa ra, hắn trông thấy Tần Úc đang tập trung tinh thần làm việc đánh đánh gõ gõ, không chú ý tới mình.

Kẹo Đường mở từng cái ngăn tủ trong thư phòng ra, Tần Úc nghe thấy động tĩnh, đoán là Kẹo Đường đang tác quái, thế là cao giọng nhắc nhở: “Không cho phép đem đồ vật làm loạn a!”

Động tác của Kẹo Đường cũng biến thành nhẹ tay nhẹ chân, hắn từng cái lật qua, vậy mà không tìm được, lần này chỉ còn cái ngăn kéo ngay bàn đọc sách là chưa có nhìn qua.

Nhưng Tần Úc lại đang ngồi trước bàn đọc sách, hắn cũng không tiện hành động, thế là hắn liền từ thư phòng chạy ra ngoài, chạy đến phòng bếp, ngựa quen đường cũ nhảy lên cái bàn.

Hắn nhắm mắt lại, đem bình hoa lớn trên bàn đẩy xuống.

Chỉ nghe cạch một tiếng, tiếp theo chính là âm thanh vỡ vụn của chiếc bình.

Tần Úc hô lớn một tiếng “Kẹo Đường !!!!”

Kẹo Đường thừa dịp Tần Úc chạy đến phòng bếp thu dọn tàn cuộc, cấp tốc chạy đến thư phòng, đem cửa phòng khóa ngược lại, nhanh nhẹn mở ngăn kéo ra.

Thế nhưng cho dù lật tung bốn cái ngăn kéo, cũng không tìm thấy đồ vật hắn muốn tìm, hắn thất vọng mở cửa thư phòng ra, không đợi Tần Úc thu thập mình, hắn liền trốn vào bên trong quang não.

Tần Úc không có biện pháp nào, đành phải dọn dẹp toàn bộ phòng, y thở dài một hơi, hút một điếu thuốc, hút xong khiến mình tỉnh táo rất nhiều, mới cầm cái chổi cùng đồ lau nhà, từ lầu một dọn dẹp tới lầu hai.

Sau khi dọn dẹp, ngay cả Tần Úc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Kẹo Đường trước kia chưa hề lục đồ lung tung như vậy, nhưng lần này lại là tất cả các ngăn kéo cùng ngăn tủ, bao gồm các hộp nhỏ chứa đồ vật.

Những động tác này tựa hồ là đang tìm kiếm đồ vật gì đó.

Tần Úc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc Kẹo Đường muốn tìm cái gì, huống hồ đây lại là nhà của Cố Thành An, hắn có thể có đồ vật gì ở nơi đây.

Tần Úc biết bình thường Kẹo Đường có chút nghịch ngợm tùy hứng, nhưng hắn tuyệt không phải là thần thú hộ mệnh chuyên gây chuyện lung tung.

Lần này lại trông thấy Ngự Dã phản ứng lớn như vậy, sau đó hắn lại không chút nào nghe lời Cố Thành An, liền ở trong phòng lật lới lật lui, rốt cuộc là hắn đang tìm cái gì?

Ôm những nghi vấn này, Tần Úc cũng bắt đầu nhìn kỹ một lượt những ngăn tủ cùng ngăn kéo nhưng là không có phát hiện ra cái gì hết.



Y thấy bản thân mình cũng không thu thập được vật gì hữu dụng, liền cũng bắt đầu hoài nghi mình suy nghĩ quá nhiều, có lẽ là Kẹo Đường đang quậy phá .

Y vẫn còn chưa dọn dẹp xong thì Cố Thành An liền trở về.

Cố Thành An đẩy cửa ra bước vào trong nhà, phát hiện Tần Úc đang ngồi trên sopha, lộ biểu tình đang nghiêm túc suy tư điều gì.

Hắn cởϊ áσ khoác treo lên giá, đi đến bên cạnh y, “Anh đang nghĩ cái gì thế? Làm sao lại nghiêm túc như vậy?”

Tần Úc giương mắt nhìn hắn một cái, liền sửng sốt một chút, y còn chưa triệt để thích ứng thời điểm có người ở chung nhà nói chuyện với nhau.

“A, nghĩ đến tối nay ăn cái gì a?”

Cố Thành An cười, hắn săn tay áo lên , “Gọi món đi, nói, muốn ăn cái gì nào?”

Tần Úc nhìn chung quanh toàn bộ căn phòng một chút, ngữ khí tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, “Thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ nướng, thịt thỏ hầm, thịt thỏ xào cay…Cậu thấy cái nào ngon thì cậu làm cái đó đi..”

Cố Thành An nhướng lông mày, “Ừm…Kẹo Đường lại chọc anh cái gì nữa rồi?”

Tần Úc phất tay biểu thị không muốn nói nhiều lời, “Đừng nói nữa, hắn không phải là thần thú hộ mệnh mà là nghiệp chướng a…”

Cố Thành An cười lắc đầu, đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Hai người trước đó đã đi siêu thị mua đồ dự trữ rất nhiều, Cố Thành An tùy tiện chọn một vài thứ liền làm 3 món mặn, 1 món canh.

Tần Úc ăn cơm tối xong, còn muốn tiếp tục thu thập tàn cuộc của Kẹo Đường, bất quá không còn nhiều, chỉ còn lại tủ ở phòng khách là chưa dọn.

Y ở trong lòng khuyên nhủ mình, ngàn vạn lần không nên tức giận, tức giận hại sức khỏe không tốt.

Cố Thành An muốn gọi y ăn trái cây, nhìn thấy y ngồi xổm dưới đất, mười phần chuyên chú đang nhìn đồ vật gì.

Hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Úc, cũng ngồi xuống, “Anh nhìn cái gì đấy?”

Lại phát hiện Tần Úc trên mặt đều là nước mắt, y đỏ mắt quay qua nhìn Cố Thành An, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đặt một cái cúc áo.

“Cái cúc áo này… là của cậu?”

Cố Thành An bị hù dọa, Tần Úc người này luôn kiên cường bướng bỉnh, trước đây dù có bức bách thế nào cũng không thấy y rơi lệ, lúc này lại khóc lóc thảm thương như thế kia.

Cố Thành An cứng đờ gật gật đầu, thành thật trả lời: “Ừm…là của tôi…”

Tần Úc nghe thấy câu trả lời vừa khóc vừa cười, trên mặt biểu lộ có chút buồn cười.

Tần Úc lau lau nước mắt trên mặt, “Bảy năm trước, cậu có phải tham gia một cuộc giải cứu con tin bị bọn buôn người xuyên quốc gia bắt không? Cậu thậm chí đối với một con tin đang có ý định tìm cái chết khuyên nhủ rằng…”

"Vô luận là ai, cũng không có quyền quyết định sinh mạng của anh, có thể quyết định sinh mạng của anh, chỉ có là chính anh mà thôi.”

“Cậu còn nói…”

“Không được chán ghét bản thân mình, anh nhất định sẽ gặp được người so với chính bản thân anh còn yêu anh nhiều hơn, anh muốn đem bản thân mình trói buộc với người kia.”