Chương 12: Áo sơmi

Nhà của Cố Thành An không nhỏ, nhưng khắp nơi đều tràn ngập hương hoa nồng đậm, đó là hương thơm tin tức tố của Tần Úc.

Nếu như bình thường chỉ như ẩn như hiện hấp dẫn Cố Thành An, thì bây giờ hương thơm này lại lôi cuốn Cố Thành An chìm sâu vào du͙© vọиɠ không lối thoát.

Càng dụ dỗ chết người hơn nữa là trên ghế sopha, lúc này giáo sư Tần, mặc dù không thể nói là y không một mảnh vải che thân, nhưng thật ra y chỉ đang mặc một cái áo thun kích cỡ rộng, vạt áo vừa vặn bao lấy hai phiến mông tròn đầy đặn, nửa kín nửa hở khiến cho người ta mơ màng liên tưởng, hai chân thon dài trần trụi đang gác lên tay vịn của ghế sopha.

Với bộ dạng này, y lại đem áo sơmi của Cố Thành An ôm chặt trong ngực.

Mồ hôi thấm ướt tóc mai ở hai bên thái dương, tóc mái hơi dài không quy cũ dính sát trên mặt, Tần Úc một bên đem áo sơmi kia ôm chặt trong ngực, một bên không ngừng hít vào hương thơm trên áo.

Giống như một kẻ nghiện bệnh hoạn và hương thơm tin tức tố còn lưu lại trên áo sơ mi này chính là liều thuốc sẽ nhanh chóng bù đắp sự thèm khát trong cơ thể y.

Thế nhưng cái này so với cơn mơ giải khát của y còn xa vời vời không có cách nào ức chế được nội tâm đang đói khát kêu gào.

Cố Thành An đứng ngay tại cửa, đem hết thảy những sự việc này lưu vào tầm mắt, hắn nhìn bộ dạng động tình này của Tần Úc mà nuốt nước miếng.

Đổi giày thay dép đi trong nhà, đem áo khoác treo lên móc áo ở lối đi, hắn nhẹ nhàng đi vào phòng khách.

Tần Úc đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ nóng rực, y cũng không phát hiện ra người nào đó đã trở về, y vẫn một mực đem đầu chôn vào trong áo sơmi, lại dùng sức hít sâu một hơi.

Tần Úc thì thào: “Cố Thành An…”

Đột nhiên một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên, “Anh gọi tôi?”

Ánh mắt mông lung mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm của Tần Úc nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong khoảnh khắc đó y như nhìn thấy Cố Thành An đang đứng ở bên kia của ghế sopha, vẫn còn mặc quân trang trên người.

Tần Úc đưa tay ra cầm lấy tay của Cố Thành An, thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Là cậu à? Hay tôi vẫn đang mơ?”

Cố Thành An cười cười, nắm chặt tay của Tần Úc, nửa quỳ ở bên cạnh y, cúi người cắn vào môi dưới của Tần Úc một chút, “Anh nghĩ xem?”

Cơn đau nhói ở môi làm cho Tần Úc thanh tỉnh trong chớp mắt.

Khoảnh khắc đó Tần Úc liền bị cảm giác xấu hổ nhấn chìm đến bối rối, y vội vàng đem áo sơmi che trên đầu mình, ý đồ trốn tránh tình cảnh quẫn bách trước mắt.

Thế nhưng lúc y trốn vào trong áo sơmi, lại đột ngột nhớ ra đây là áo của Cố Thành An.

Tần Úc lại vội vàng đem áo sơmi ném qua một bên mà không hề nhận ra bộ dáng bận rộn đáng yêu này của y đều đã hoàn toàn bại lộ trước Cố Thành An.

Nhặt áo sơmi lên, hắn nhìn một chút cái áo, sau đó ánh mắt lại đảo qua nhìn từ trên xuống dưới toàn thân của Tần Úc.



Cố Thành An tiến đến bên tai của Tần Úc trầm giọng hỏi: “Nhớ tôi à?”

Mặc dù,Tần Úc rất không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ tình cảnh đã bết bát đến như thế này rồi, y thật sự không tìm ra được lý do hợp lý nào để biện minh cả.

Toàn thân y vẫn còn đang nóng hổi, ngay cả hơi thở dốc phát ra đứt quãng giữa răng môi cũng mang theo hơi nóng, l*иg ngực phập phồng lên xuống, toàn thân đều ửng hồng.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều hiện ra hai chữ “Gợϊ ȶìиᏂ.”

Ngón chân của Tần Úc rất đáng yêu, làn da lại trắng nõn mịn màng, do lần này đang phát nhiệt nên so với bình thường còn ửng hồng hơn rất nhiều, giống như toàn thân đều được ngâm trong nước anh đào đỏ mới có thể biến thành bộ dáng như vậy.

Ngược lại với dáng vẻ gợi cảm của y là Cố Thành An trên người vẫn đang mặc quân phục nghiêm trang, toàn thân trên dưới đều toát lên dáng vẻ cấm dục, bởi vì hắn vừa chấp hành xong nhiệm vụ, còn chưa kịp đổi tư phục, liền để tài xế trực tiếp đưa hắn về nhà.

Cố Thành An một thân quân trang màu đen, dây thắt lưng màu nâu thắt cẩn thận bên bông, lộ ra vòng eo săn chắc. Chân của hắn vừa dài lại thẳng, cho dù được giấu sau lớp quân trang, cũng có thể nhìn ra cơ bắp tràn ngập rắn chắc và mạnh mẽ.

Lúc nãy khi hắn vào nhà đã quên cởi mũ quân đội, vành nón che khuất vầng trán rộng, hai bên gò má của hắn đắm chìm trong ánh nắng lúc chiều muộn lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng lại ngoài ý muốn càng làm tăng thêm vẻ ngoài cấm d*c của hắn.

Trên tay còn đeo đôi găng tay da màu đen, mặc dù nhìn có vẻ đã hơi cũ, nhưng rõ ràng là đã được giữ gìn rất tốt, lớp da bên ngoài của phần mu bàn tay vẫn sáng loáng.

Cố Thành An cứ đeo găng tay như thế, như có như không vuốt ve từng tấc da thịt của Tần Úc, cuối cùng còn cầm mắt cá chân của y vuốt ve.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên bắp đùi của Tần Úc, ngẩng đầu đối với y bá đạo nói, “Anh nhìn xem, anh chính là rất nhớ tôi, mỗi tấc da thịt đều đang kêu gào muốn tôi.”

Cố Thành An khi đối mặt với những người khác, vẫn luôn là dáng vẻ ổn trọng lại nghiêm túc, tuyệt nhiên sẽ không lấy việc giễu cợt người khác làm trò vui, cũng sẽ không lợi dụng yếu điểm của người khác mà làm càn.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, khi đối mặt với Tần Úc, hắn luôn ác liệt như vậy, tựa hồ chỉ có đem Tần Úc khi dễ đến phát khóc như vậy mới thỏa mãn được du͙© vọиɠ của hắn.

Hai tay vẫn mang găng tay nhưng Cố Thành An lại có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người của Tần Úc, hắn không nặng không nhẹ cắn một cái vào bắp đùi non mềm, ngón tay dần dần hướng về phía sau tìm kiếm, cuối cùng ấn thật mạnh cười nói: “Nơi này cũng vậy a, cũng rất nhớ tôi, đúng không?”

Tần Úc của hiện tại hoàn toàn giống như cá nằm trên thớt gỗ, hai chân của y đạp loạn xạ trên ghế sopha, cả người lộ ra vẻ bất lực khó nhịn, “Không, đừng…”

Cố Thành An tháo găng tay xuống, lấy găng tay vỗ vỗ vào gương mặt của Tần Úc, mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng giọng điệu mười phần giống như đang ra lệnh.

“Mạnh miệng.”

Tần Úc không có chút khí thế nào trừng mắt nhìn hắn, tiếp theo xoay mặt hướng vào trong ghế sopha, đưa lưng về phía hắn, không muốn phản ứng.

Thế nhưng cái tư thế này lại đem đồ vật dấu trong khe hở của ghế sopha lộ ra.



Tần Úc cũng không biết đυ.ng phải chỗ nào, đột nhiên vật kia phát ra âm thành vù vù, động tĩnh còn không nhỏ

Y hốt hoảng đưa tay ra tìm kiếm, nhưng không biết cái đồ chơi đó đã rơi ở chỗ nào rồi.

Cố Thành An cười nhẹ, đem đồ vật ra quơ quơ trước mặt Tần Úc, “Đồ chơi* này, anh cũng dùng sao? Không tệ à?”

(*) s*x toy

Tần Úc bị hắn trêu trọc đến xấu hổ, y nghẹn ngào hô lên: “Cậu, để xuống cho tôi!”

Cố Thành An thật tri kỷ ấn nút tắt, để nó ngừng tiếng vù vù, nhưng lại không buông xuống, ngược lại đưa vào miệng của Tần Úc.

“Ngậm lấy…”

Tần Úc lè lưỡi ngậm vào bên trong miệng, Cố Thành An cầm dưới đáy, đem thứ này ra ra vào vào trong miệng y, đến khi hắn cảm thấy có thể, liền lấy ra.

Lúc này khóe môi Tần Úc đã đầy nước bọt, trên môi vì nước bọt mà sáng lóng lánh.

Cố Thành An cầm đồ vật này, trực tiếp cắm vào, Tần Úc đột nhiên bị đối xử thô bạo như vậy liền hoảng sợ, thân thể cả người đều cứng ngắc hướng về phía trước.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Cố Thành An nghiêng đầu nở nụ cười, “Đối đãi công bằng nha, trước hết để cho anh thử cái này một chút, lát sau mới biết được cậu bé của tôi có bao nhiêu lớn.”

Tần Úc đang muốn mắng hắn, Cố Thành An lại ấn nút công tắc, lại chỉnh tới chế độ lớn nhất.

Một nhát kích này, khiến cho Tần Úc cả người cuộn lại, yết hầu phát ra thanh âm nghẹn ngào, giống như chú mèo nhỏ bị chà đạp.

Y muốn đem đồ vật này lấy ra, lại bị Cố Thành An bắt lấy hai tay, đem cổ tay của y nhấc qua đỉnh đầu, dùng đầu gối nhẹ nhàng đè ép để y không thể động đậy.

Cố Thành An đứng dậy nới lỏng cà vạt, đem cà vạt trực tiếp lôi xuống, quấn quanh hai cổ tay y. Hắn sợ buộc chặt quá sẽ làm đau Tần Úc, còn cố ý nới lỏng một chút, nhưng cũng không để y có cách nào phản kháng.

Làm xong, Cố Thành An cúi người đem Tần Úc bế lên, dùng chân đá văng áo sơmi.

“Tôi trở về rồi, thì cũng không cần tới nó nữa.”

Tần Úc sợ rơi xuống, hai tay vòng lấy cổ hắn, cả người tựa vào trên l*иg ngực rộng lớn của hắn, gương mặt cạ cạ vào nút áo lạnh buốt, dựa vào hơi lạnh này với ý đồ làm giảm bớt nhiệt độ của thân thể.

Nhưng tất cả những thứ này đều phí công, bởi vì ngay lập tức, Cố Thành An đã không còn cho y cơ hội để tỉnh táo nữa.