Suốt ngày đánh nhạn cuối cùng sẽ bị nhạn mổ. Lâm Tân vẫn không điều tra ra được người gửi chuyển phát nhanh là ai, nên đơn giản gửi cho tất cả phụ nữ của anh ta một món đồ giống nhau, trên đó chỉ có một câu: Tôi biết tất cả bí mật của cô.
Hầu hết mọi người đều có chỉ số IQ chỉ ở mức trung bình nhưng cũng đủ để đối phó với cuộc sống bình thường, chỉ cần một khi có trường hợp khẩn cấp nào xảy ra đều rất dễ dàng hoảng loạn, nhưng con người có thể gặp phải bao nhiêu trường hợp nguy cấp trong cuộc đời?
Sự nuông chiều của tôi những năm gần đây khiến cho Lâm Tân sống rất thoải mái, hoàn toàn quên đi mình có bao nhiêu giá trị. Gặp phải một rắc rối nhỏ mà đã không thể ngồi yên, làm đủ chuyện vớ vẩn, thật là buồn cười.
Những người phụ nữ đó cũng giống như Lâm Tân, trong lòng có quỷ, vừa nhận được thư chuyển phát nhanh đã không dám lên tiếng, nhưng tôi không giống vậy, tôi không có gì phải sợ, không có gì không thể mất, vì vậy tôi liền chọn báo cảnh sát.
"Gần đây cô có đắc tội với ai không?" Người cảnh sát phụ trách ghi chép là một anh chàng còn rất trẻ, có lẽ lần đầu tiên gặp phải trường hợp này nên giọng nói hơi có sự hưng phấn.
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Tôi thật sự không nghĩ ra, nếu thật sự đắc tội với ai thì đó là Từ Trình Trình, nhưng không phải cô ta..."
"Từ Trình Trình là ai? Cô đã làm gì cô ta?"
Chuyện của Tɧẩʍ ɖυ đã bị lan truyền khắp thành phố này từ lâu, tôi giải thích một chút, cảnh sát trẻ lập tức hiểu, anh ta nghe tôi nói thì gật đầu đáp: "Chúng tôi sẽ kiểm tra chuyện này. Cứ thế đi, cô về chờ tin tức trước."
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Tân đúng lúc chạy đến, vẻ mặt lo lắng bất an: "Sao lại có thư đe dọa? Không phải đùa giỡn chứ, chút chuyện này cũng báo cảnh sát, có phải không tốt hay không?"
Anh ta rất lo lắng, đương nhiên phải vậy rồi, làm sao anh ta có thể nói dối cảnh sát nếu họ thực sự tìm đến anh ta chứ? Tôi thật sự muốn biết, nhưng thật không may, tôi không có ý định để anh ta trải nghiệm điều này sớm như vậy, cứ chơi từ từ đã, chơi lớn quá sợ anh ta bị dọa.
Tôi căng thẳng lắc đầu, cho đến khi lên xe thì bật khóc, Lâm Tân thấy tôi không nói gì chỉ khóc, lời nói bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Đừng khóc nữa, cảnh sát nói gì?"
Tôi lau nước mắt nói: "Cảnh sát nói sẽ điều tra, nếu có tin tức sẽ liên lạc với em. Anh ta hỏi em có đắc tội với ai không, nghĩ tới nghĩ lui em chỉ có thể nghĩ đến Từ Trình Trình. Chu Nam từng nói, người phụ nữ này không đơn giản, rất tâm cơ, chồng ơi, em sợ lắm, có phải cô ta muốn làm gì em không? Em hối hận rồi, em không nên trêu chọc cô ta."
(Trao giải ảnh hậu cho chị được r á:))))Lâm Tân thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi nói: "Được rồi, đừng nghĩ đến nó nữa. Sao em không tìm anh thương lượng trước, nên để anh đến đồn công an mới đúng. Nếu thật sự là Từ Trình Trình, cùng lắm thì anh đi cùng em đến gặp cô ta đối chất. Một người phụ nữ như cô ta có thể làm gì chứ, nói không chừng chỉ muốn hù dọa em thôi, em báo cảnh sát, nếu cô ta nổi điên lên thật sự làm gì em thì phải làm sao?"
Cả người tôi nằm trong lòng Lâm Tân, sau khi anh ta nói xong thì tôi càng có vẻ sợ hãi hơn: "Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy rất sợ, phản ứng đầu tiên là báo án. Chồng à, cô ta thật sự muốn trả thù em sao? Hay là bây giờ em quay lại nói với cảnh sát em không báo án nữa, đây chỉ là trò đùa của bạn bè thôi."
Có một người vợ hay yếu đuối như vậy, trong lòng Lâm Tân nhất định rất đắc ý, anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dịu dàng trấn an: "Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, em có thể yên tâm, cho dù có gì xảy ra anh đều ở đây. Sau này nhớ đừng xúc động như vậy nữa, phải thương lượng với anh trước."
Bởi vì gần đến giờ tan làm, chúng tôi chỉ có thể quay lại đồn công an vào sáng hôm sau để rút hồ sơ.
Khi đến đồn cảnh sát, vị cảnh sát trẻ kia đã ra ngoài với đồng nghiệp. Một người đàn ông trung niên tiếp đón chúng tôi, ông ấy gọi một cuộc điện thoại, sau đó bảo chúng tôi ngồi chờ.
Không bao lâu sau, hai cảnh sát dân sự đi ra ngoài đã quay lại, vẫn là chàng trai trẻ kia phụ trách toàn bộ quá trình.
"Hôm nay chúng tôi đến kiểm tra người mà cô nói, Từ Trình Trình, cô ta đã mua vé tàu cao tốc hôm qua rời khỏi Hàng Thành, về quê nhà rồi. Cho nên chuyện này nghi ngờ cô ta rất có khả năng cao."
Tôi vội vàng gật đầu: "Làm phiền anh rồi, chúng tôi đã biết cô ta cố ý, trước khi về quê cố ý làm tôi sợ. Chúng tôi không định truy cứu nữa, dù sao làm ầm lên cũng không tốt, sau khi bạn tôi qua đời, cha mẹ cô ấy rất đau lòng, tôi không muốn lại làm họ lo lắng nữa."
Người cảnh sát trẻ lấy ra một số tài liệu: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, làm xong thủ tục là có thể rút hồ sơ."
Rời đồn cảnh sát thì chúng tôi chia tay, Lâm Tân đến công ty, tôi và Phạm Phạm hẹn nhau đi mua sắm.
"Từ Trình Trình vừa đi, cũng đã xác thực những trò này là của cô ta." Tôi cố ý hướng chuyện này về phía cô ta, hiện giờ Lâm Tân cũng tin hai bức thư chuyển phát nhanh kia đều do Từ Trình Trình giở trò.
Phạm Phạm mím môi cười nói: "Sau khi các cô náo loạn, người nhà Chu Nam cũng đi tìm cô ta, hơn nữa còn nhận được chuyển phát nhanh của Lâm Tân, cô ta đã bị dọa sợ. Không về quê mà ở lại chỗ này tiếp tục bị người ta uy hϊếp à?"
Tôi cười lạnh: "Kẻ ác có kẻ ác xử lý. Chỉ là náo loạn như vậy, gần đầy Lâm Tân rất ngoan, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ."
"Ngày tốt lành của anh ta sắp kết thúc rồi, Uông Sở Sở đã bắt đầu hành động rồi."
Sau khi nói chuyện, chúng tôi tách nhau ra tự thanh toán đồ của riêng mình.
Cuối cùng cũng tìm đủ thi thể của Tɧẩʍ ɖυ, nhưng cũng đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù vậy vẫn cần người nhà đến nhận diện, chuyện này thật sự tàn nhẫn và bất lực.
Nhà của Tɧẩʍ ɖυ cuối cùng cũng được bỏ niêm phong, tôi và một số anh chị em họ của cô ấy đi thu thập di vật. Ánh nắng mặt trời buổi chiều rất đẹp, căn phòng sáng sủa ấm áp, bên cửa kính trong suốt sát sàn có đặt một cây cello, trên đó đã phủ đầy bụi.
Trong lúc hốt hoảng, dường như tôi nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ ngồi cửa sổ kéo cello, tiếng đàn du dương của bản Tình yêu muôn năm phiêu đãng khắp căn phòng. Tôi đưa tay ra chạm vào nhưng lại trống rỗng.
"Tranh Tranh." Tɧẩʍ ɖυ đang gọi tôi.
"Tranh Tranh, tớ phải đi đây, cậu đừng buồn."
Không, tớ không buồn chút nào, ngay cả nước mắt cũng không chảy một giọt. Người bạn thân nhất của tôi đã chết, nhưng tôi không có bất kỳ cảm xúc nào. Giống như Tɧẩʍ ɖυ là một người không quan trọng, tôi cũng chỉ là một người xem bàn về thảm kịch này sau bữa trà chiều hóng chuyện mà thôi.
Nhưng tôi nên buồn, đó không phải ai khác mà là Tɧẩʍ ɖυ, là người bạn tốt nhất và duy nhất của tôi.
Tôi bị Lâm Tân đánh thức, anh ta lo lắng nhìn tôi: "Em nằm mơ à? Em liên tục gọi tên Tɧẩʍ ɖυ."
"Tɧẩʍ ɖυ bảo em không được buồn nhưng hình như em cũng không buồn lắm." Tôi hơi thất thần, không phân biệt được là mơ hay thật, tôi chỉ biết rằng l*иg ngực rất ngột ngạt, không thở được, tôi cần phải ra ngoài hít thở.
Nghĩ như vậy tôi liền đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng, phòng khách rất lớn nhưng tôi vẫn thấy ngột ngạt, tôi lại mở cửa ra, muốn ra khỏi nhà nhưng bị Lâm Tân ôm lại.
"Hơn nửa đêm, em đi đâu vậy?"
Tôi nhìn anh ta, vẫn còn hoảng loạn: "Em muốn ra ngoài đi dạo."
"Bây giờ muộn rồi, em nên đi ngủ, ngoan nào."
"Có một lần em và anh cãi nhau, em tắt điện thoại đến một quán bar uống rượu. Tɧẩʍ ɖυ đã đi tìm em, chạy quanh nửa Hàng Thành, tìm mấy chục cái quán bar. Anh biết không, mẹ em cũng chưa từng quan tâm em như vậy. Đời này em chỉ có Tɧẩʍ ɖυ sẽ quan tâm đến em còn sống hay đã chết. Nhưng bây giờ cô ấy đã chết rồi, sao cô ấy lại chết được, nếu em chết, không ai đến tìm em nữa..."
Tôi không biết mình làm loạn bao lâu, chỉ nhớ ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cả khuôn mặt đều sưng lên. Lâm Tân nói với tôi rằng hôm qua tôi khóc đến tê tâm liệt phế, đánh thức tất cả hàng xóm, suýt nữa đã báo cảnh sát.
"Em nhẫn nhịn quá lâu rồi, phát tiết một chút cũng là chuyện tốt."
"Người chết thì thật sự không còn lại gì sao? Nếu như trên đời này có ma quỷ thì tốt rồi!" Tôi thở dài nói.
Lâm Tân ôm tôi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay anh không đi làm, em có muốn đi đâu không, anh đi cùng em."
Tôi nghĩ: "Em muốn học cello."
Có một năm Tình yêu bì thư trắng được phát sóng, tôi bị Dư Văn Nhạc làm mê hoặc, Tɧẩʍ ɖυ thì bị thu hút bởi Phạm Vĩ Kỳ kéo cello trong phim nên nhất định kéo tôi đi học cello. Tôi hoàn toàn không quan tâm đến nhạc cụ, chỉ được mấy ngày, còn Tɧẩʍ ɖυ thật sự yêu thích, nghiêm túc học. Chỉ tiếc, khi trưởng thành luôn có nhiều điều phiền não, ước mơ đam mê ngày trước đều bị ném sang một bên.
Tɧẩʍ ɖυ khiến cho tôi muốn sống lại vì cô ấy lần nữa.