CUối cùng Phạm Phạm cũng trở lại, mang đến một tin xấu và một tin tốt.
Tin tốt là mẹ Uông Sở Sở nhanh chóng nói ra chân tướng năm đó cho cô ấy, tin tức xấu là Uông Sở Sở còn độc ác đáng sợ hơn chúng tôi tưởng tượng.
"Năm đó bà ta một mình ôm theo đứa con, khó khăn lắm mới tìm được người đàn ông không chê mình, lại đối xử tốt với con, vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, kết quả lại là hại chết hai mạng người. Uông Sở Sở chưa từng đi thăm bà ta, nhưng thật ra ba ruột của cô ta đã đi thăm bà ta một lần, còn thường xuyên gửi đồ vào trong. Nhưng ông ta cũng xảy ra chuyện, đó có lẽ là cọng rơm cuối cùng của bà ta cho nên sau khi tôi gặp bà ta, biết lý do tôi đến thì nói hết sự việc năm đó cho tôi biết."
"Vậy nên cô ta thật sự gϊếŧ cha dượng và cha ruột của mình?"
Phạm Phạm hừ lạnh: "Không những vậy, có khoảng thời gian mẹ cô để cô ta ở nông thôn, hơn nữa còn không có ba, luôn bị người khác coi thường khiến cô ta vừa mẫn cảm lại thiếu cảm giác an toàn. Sau đó em trai cùng mẹ khác ba của cô ta sinh ra, cô ta sợ hãi bị người ta vứt bỏ nên nhân lúc người nhà ngủ hết, muốn bóp chết em trai mình, nhưng đứa trẻ khóc quá to, cô ta lập tức đẩy ngã chết đứa bé. Sau khi cha dượng cô ta phát hiện chuyện này thì báo cảnh sát, mẹ cô ta đương nhiên không đồng ý, trong lúc hỗn loạn Uông Sở Sở cầm dao chém chết cha dượng. Mẹ cô ta hổ thẹn với con gái nên nhận tội thay cô ta."
Tôi hít sâu một hơi, một học sinh cấp 3 gϊếŧ hai người, để mẹ ruột gánh tội thay, lại vẫn có thể thản nhiên như không thi đậu đại học, tố chất tâm lý này không phải mạnh bình thường.
"Tôi lại đi gặp chị gái cô ta, tinh thần chị ta tốt hơn trước, cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với tôi. Chị ta nói với tôi, Uông Sở Sở là một ác quỷ. Năm đó nhà cô ta nổ mạnh là do Uông Sở Sở gây ra, bởi vì khi chưa cháy chị ta đã ngửi thấy mùi khí than rồi, kết quả là bị Uông Sở Sở khóa cửa nhốt trong phòng, sau đó chị ta nghe thấy tiếng nổ mạnh. Lúc đó chị ta bỏng nặng, hôn mê rất lâu mới tỉnh, đợi khi chị ta tỉnh dậy thì đã kết án rồi, không có bằng chứng là do Uông Sở Sở làm, thậm chí còn bị cô ta cắn ngược lại, nói chị ta bị tổn thương tâm lý, đưa chị ta vào bệnh viện tâm thần."
Một người chưa đến 20 tuổi đã có tâm tư và thủ đoạn như vậy, thật khiến người ta hoảng sợ.
"Đáng tiếc dù biết những chuyện này thì cũng không thể cho cô ta vào tù. Nhưng hiện giờ tôi có thể xác định, cái chết của Lý Hân Dĩnh chắc chắn có liên quan đến cô ta. Nhưng hiện giờ cô ta yêu say đắm điên cuồng ỷ lại vào Lâm Tân, có bất kỳ cái gì cản đường anh ta, cô ta đều sẽ giúp anh ta loại bỏ."
Phạm Phạm lấy từ trong túi ra một cái hộp: "Cho cô cái này, nó được gửi đến văn phòng của tôi. Bên ngoài cái này còn có một cái hộp nữa, sau khi trở về tôi mới mở ra, bên trong viết một giờ lấy bảo tôi gửi cho cô."
Tôi nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại: "Đồ của tôi sao lại gửi đến phòng làm việc của cô? Là ai gửi?"
"Không biết, người gửi để tên giả, cũng không có số điện thoại."
Tôi mở điện thoại lên, ảnh màn hình là ảnh của Lý Hân Dĩnh, tôi ngẩng đầu nhìn Pham PHạm: "Là Dư Tuấn sao?"
Điện thoại không có mật khẩu nên rất nhanh được mở ra, hình như bên trong đã được dọn dẹp, trống không, mọi app đều bị xóa, tôi đưa điện thoại cho Phạm Phạm: "Cô xem dữ liệu còn khôi phục được không?"
"Tôi tải Wechat về xem lịch sử trò chuyện trước đây của cô ta còn không."
Tôi gật đầu, lại nói: "Tại sao Dư Tuấn lại dùng cách này đưa điện thoại cho tôi, đưa usb cho tôi không phải được rồi sao?"
"Có lẽ anh ta bị theo dõi. Thảo nào cái usb kia cũng không cái gì, bởi vì nó vốn dĩ không có vấn đề."
Tôi suy nghĩ lại mọi chuyện, suy đoán: "Ý của cô là thật ra đồ vật của Lý Hân Dĩnh đã bị điều tra rồi, có vấn đề hoặc là bị xử lý, hoặc đã bị Dư Tuấn giấu đi rồi, ví dụ như chiếc điện thoại này. Những thứ còn lại đều không quan trọng, anh ta cố ý giao usb cho tôi lúc ấy cũng để những người đó yên tâm, trên người tôi không có gì uy hϊếp được bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không nhìn chằm chằm tôi nữa?"
Phạm Phạm vừa mân mê điện thoại vừa nói: "Chỉ có như vậy mới giải thích được. Có lẽ trong tay Lý Hân Dĩnh có thứ khiến người ta kiêng kỵ."
Nhớ đến Dư Tuấn, trong lòng tôi chua xót. Mọi thứ đều do Lâm Tân gây ra, lại hủy hoại một thanh niên tốt như vậy. Tôi thở dài một tiếng: "Là tại tôi kéo anh ta vào chuyện này, tôi có lỗi với anh ta."
Phạm Phạm đăng nhập vào Wechat bằng số điện thoại, dữ liệu đã bị xóa sạch: "Vậy báo thù thay anh ta đi, điện thoại này tôi sẽ mang về xem có khôi phục được dữ liệu không."
Thấy dáng vẻ ngây người của tôi, Phạm Phạm lại nói: "Đừng dùng sai lầm của người khác trừng phạt bản thân, không có cô thì có lẽ anh ta đã chết từ lâu rồi."
"Tôi rất muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Cô nói xem, chúng ta nên trừng trị kẻ gây tai họa thế nào đây?"
"CÔ muốn làm thế nào?"
Tôi nhìn chằm chằm điện thoại của Lý Hân Dĩnh, suy nghĩ rất lâu: "Trước tiên khôi phục dữ liệu trước, nếu bên trong thật sự không có gì thì chúng ta copy dữ liệu xong, ném củ khoai lang nóng bỏng này cho Uông Sở Sở, để cô ta đối mặt với phiền phức. Còn Lâm Tân, tôi có cách đối phó với anh ta."
Phạm Phạm cũng không nói gì thêm, gần đầy cô ấy càng im lặng nhiều hơn, như thể bỏ qua những chuyện rắc rối ấy thì giữa chúng tôi giống như không có gì liên quan cả. Ngay cả muốn quan tâm cô ấy cũng khó.
"Đúng rồi, Tống Thành Kiệt đã chính thức gia nhập phòng làm việc của tôi. Không phải cô muốn đến Thượng Hải tìm Từ Trình Trình sao, để anh ta đi cùng cô nhé?"
Phạm Phạm để điện thoại vào túi, chuẩn bị đi, tôi thấy cô ấy mệt mỏi uể oải, cuối cùng tôi vẫn gọi cô ấy lại: "Đi uống một chén không?"
"Cô biết tôi không uống rượu mà."
"Vậy ngồi cùng với tôi, đúng rồi, chuyện em trai tôi còn chưa nói với cô, có muốn nghe chuyện xưa không?"
Cuối cùng Phạm Phạm bị tôi lôi kéo đến quán bar, trên đường tôi kể lại chuyện của Uông Á Sâm với ba tôi cho cô ấy nghe. Cô ấy không nói gì, sau khi xuống xe mới mở miệng nói: "Cô có nghĩ đến hay không, năm đó ba cô thật sự đi rồi sao?"
"Cô có ý gì?"
"Chuyện này liên quan đến ba người, ba cô, mẹ cô và người phụ nữ họ Uông kia, mẹ cô nói ba cô bỏ trốn với bà Uông, bà Uông nói năm đó ba cô không đi cùng bà ta. Hiện giờ có thể xác định ba cô đã mất tích, tình hình không rõ. Bà Uông kia hẳn là không nói dối, nếu không em trai cô sẽ không tìm thấy người. Như vậy cô cần xác định lại, mẹ cô có nói thật không."
Câu nói cuối cùng như đòn cảnh tỉnh, làm đầu tôi choáng váng, mẹ tôi có nói thật không soa? Nếu không phải thì tại sao bà ấy lại nói dối tôi? Tôi không dám tưởng tượng thêm, chỉ lắc đầu: "Không đâu, mẹ tôi sẽ không lừa tôi."
Phạm Phạm vỗ vai tôi: "Cô đừng căng thẳng, tôi có bệnh nghề nghiệp, thói quen chuyện gì cũng phân tích thôi. Có lẽ giống như cô nói vậy, ba cô cuối cùng không muốn lựa chọn nên đã bỏ đi một mình, tự do tự tại theo đuổi lý tưởng của mình. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu đi, tôi mời."
Mãi hồi lâu tôi mới tỉnh táo lại, suy nghĩ rồi nói: "Đúng vậy, tôi quá căng thẳng. Chúng ta đi uống rượu thôi, không say không về."
Ly này đến ly khác, nhưng vẫn tỉnh táo như vậy, trong đầu tôi đều là chuyện liên quan đến ba. Khi bạn bắt đầu nghi ngờ điều gì đó thì sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện không hợp lý. Nhưng đó là mẹ tôi, tôi không thể chịu nổi nếu bị người thân phản bội nữa.
Cảm giác say rượu rất khó chịu, sáng ngày hôm sau Trần tư lái xe đến đón tôi, tôi ở trên xe đau đầu choáng váng nói chuyện với Tống Thành Kiệt, mãi mới tỉnh táo lại.
"Hôm qua cô uống nhiều rượu lắm à? Cô có biết cả người cô bây giờ toàn là mùi rượu không?" Tống Thành Kiệt ghét bỏ mở cửa sổ ra, tôi lại đóng lại: "Lạnh!"
"Biết cô nhiều áp lực nhưng không cần say xỉn như vậy. Hôm nay không phải cô muốn gặp khách hàng quan trọng nào sao? Cô như vậy không sao chứ?" Tống Thành Kiệt lải nhải bên tai tôi.
Tôi xoa huyệt thái dương: "Anh ngồi lên ghế phụ đi, ồn ào chết đi được."
Tống Thành Kiệt nhìn tôi, lại nhìn Trần Tư, do dự nói: "Không phải không được tùy tiện ngồi ghế phụ sao?"
"Là sao?" Hiện giờ sau 95 có rất nhiều ý tưởng kỳ quái tôi không hiểu nổi.
Trần Tư cười lớn: "Chắc ý của anh ấy là ghế phụ để cho nửa kia ngồi, người khác không được tùy tiện ngồi."
Tôi đỡ trán lắc đầu, bất đắc dĩ: "Sao đột nhiên anh lắm chuyện thế, anh cứ yên tâm ngồi đi, đây xe là công ty không phải tư nhân. Hơn nữa bạn trai của Trần tư là lập trình viên, anh yên tâm chắc cậu ta không đánh được anh đâu."
Tống THành Kiệt bĩu môi: "Trước kia tôi từng quen một người bạn gái, bởi vì có một lần tôi để bạn học nữ ngồi ở ghế phụ của tôi mà cô ấy đã đòi chia tay."
Trần Tư a một tiếng đầy ẩn ý, nói: "Cho nên từ đó về sau anh có ám ảnh tâm lý với ghế phụ sao?"
"Cũng không đến mức như vậy, chỉ là tránh được thì nên tránh."
Tôi cũng không muốn nói chuyện nhàm chán này với hò nên nhắm mắt nghỉ ngơi: "Đến Thượng Hải thì gọi tôi, tôi ngủ một giấc."
Nhưng vừa ngủ điện thoại đã kêu lên. ba chữ Diệp Cẩm Trình chói mắt vô cùng, do dự rất lâu tôi mới ấn nghe.
"Tranh Tranh, cô ở đây vậy?"
"Có chuyện gì sao?" Hôm đó ở nhà anh ấy, cuối cùng anh ấy vẫn buông tôi ra, sau khi trải qua chuyện của Diệp Duy Kỳ, tôi cũng không còn ảo tưởng nào với anh ấy nữa. Một Lâm Tân đã đủ làm tôi sứt đầu mẻ trán rồi, tôi không thể lại rơi vào một người đàn ông tâm cơ thâm trầm nữa.
"Là đàn chị của tôi, cảnh sát tìm được chị ấy rồi, chị ấy..."
"Cô ấy làm sao?"
"Chị ấy đã chết hai tháng."
Tim tôi như đóng băng, di động rơi xuống đất, tôi che miệng không cho bản thân khóc nhưng vẫn không nhịn được khóc rống lên. Tại sao, tại sao phụ nữ bên cạnh tôi đều xảy ra chuyện chứ? Tɧẩʍ ɖυ, Lý Hân Dĩnh, Phương Quỳnh... tiếp theo là ai? Là tôi sao?
"Tổng giám đốc Lương, chị sao vậy?" Trần Tư lo lắng sốt ruột hỏi, tôi không nói nên lời. Tống Thành Kiệt đến gần, ôm vai tôi: "Muốn khóc thì khóc đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn."
Tôi và Phương Quỳnh quen biết không lâu, muốn nói đến tình cảm thì cũng không có mấy, nhưng tôi không kiềm được nước mắt của mình, tôi cũng không biết là đang khóc thương cho cô ấy hay bản thân mình nữa.