*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên thế giới này luôn có rất nhiều người bị mắc kẹt vì tình yêu, rõ ràng họ sống an phận thủ thường, chỉ hy vọng một cuộc sống bình thường hạnh phúc, nhưng luôn có rất nhiều người chà đạp lên lý tưởng này của họ, xé nát trái tim trần trụi của họ.
Dư Tuấn là người đàn ông đơn thuần sạch sẽ nhất mà tôi biết, đáng tiếc anh ta không may mắn, gặp phải Lý Hân Dĩnh. Sau khi Dư Tuấn tốt nghiệp thì vào công ty của Lâm Tân, Lý Hân Dĩnh vì để kí©h thí©ɧ Lâm Tân nên cố ý thông đồng với anh ta, sau khi Dư Tuấn lún sâu thì đá văng anh ta đi. Không chỉ bỏ rơi anh ta mà còn để Lâm Tân sa thải anh ta, một thanh niên mới vào xã hội đã bị hai người phá hủy như vậy.
Kể từ đó, Dư Tuấn bị trầm cảm, không làm việc được, sau đó anh ta đi tìm Lý Hân Dĩnh vài lần nhưng đều bị cô ta tàn nhẫn sỉ nhục.
Sáng sớm đã bị shipper gõ cửa đánh thức, tôi rời giường đi ký nhận đơn hàng chuyển phát nhanh, Lâm Tân xoay người lại còn muốn ngủ tiếp, bất mãn lẩm bẩm: "Bây giờ không phải shipper đều để ở tủ dưới lầu sao, sao lại đưa tới tận cửa thế?"
Tôi vứt đơn hàng lên giường: "Là SF Express (*) giao đến, mau mở ra xem đi, chắc là tài liệu khẩn cấp gì đó, em đi làm bữa sáng."
(*) Là dịch vụ hàng chuyển phát nhanh đến nơi nhận và người nhận hàng sẽ thanh toán phí.Tôi bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, lặng lẽ đứng bên cửa quan sát biểu hiện của Lâm Tân. Sau khi mở chuyển phát nhanh ra, sắc mặt anh ta nhàn nhạt sau đó nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, tôi hừ lạnh một tiếng, mang tâm trạng tốt đi vào bếp chiên trứng.
"Anh không ăn sáng nữa, em ăn đi. Tối nay có thể anh sẽ về muộn, không cần nấu bữa tối cho anh đâu." Lâm Tân vội vàng rửa mặt xong thì ra khỏi nhà.
"Rốt cuộc cô gửi gì cho anh ta vậy? Sáng nay anh ta ra ngoài rất vội vàng." Tôi gửi tin nhắn cho Phạm Phạm.
"Tôi biết tất cả bí mật của anh."
"Cái gì?"
"Chỉ gửi cho anh ta một tờ giấy A4 in tám chữ này mà thôi."
Tôi bật cười: "Cao tay đấy!"
Tôi cười một lúc lâu, cười đến nỗi nước mắt chảy ra không thể dừng lại, cuối cùng tôi dừng lại cho đến khi mẹ tôi gọi điện thoại đến.
"Chuyện của Tɧẩʍ ɖυ đả kích rất lớn với dì Thẩm của con, bọn họ vẫn chưa thể nguôi ngoai được. Hơn nữa gần đây gia đình Chu Nam luôn tìm bọn họ cầu xin, rất phiền phức. Mặc dù bây giờ cảnh sát đang điều tra chuyện này, Chu Nam cũng đã bị bắt giam nhưng chú Thẩm của con vẫn muốn gặp cậu ta, muốn hỏi rõ rốt cuộc bọn họ có lỗi gì với cậu ta mà lại làm ra chuyện táng tận lương tâm này. Con cũng biết trạng thái tinh thần của hai người bọn họ gần đây không tốt, mẹ sợ họ lại kích động nữa, nên muốn con đi thăm Chu Nam thay bọn họ, con thấy thế nào?"
Tôi lau nước mắt, nói: "Vâng ạ, cứ sắp xếp như thế đi."
"Con không sao chứ?"
"Con rất tốt."
"Vậy thì được, con và Lâm Tân vẫn ổn chứ?"
Từ sau khi Tɧẩʍ ɖυ qua đời, mẹ vẫn luôn lo sợ nơm nớp, sợ tôi cũng gặp phải chuyện bất hạnh như vậy, luôn bóng gió hỏi chuyện giữa tôi và Lâm Tân, trước đó bà ấy bận yêu đương nên chưa bao giờ hỏi về việc riêng tư của tôi. Chuyện của Tɧẩʍ ɖυ quả thật dọa bà ấy sợ hãi vô cùng.
Dư Tuấn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, đương nhiên anh ta biết tôi, nhưng trong mắt anh ta hoặc trong mắt tất cả cấp dưới của Lâm Tân, tôi chỉ là một người vợ yêu tiền ham hư vinh ích kỷ.
Thực ra cũng không sai, tôi yêu tiền và mọi thứ trông đắt tiền, kể từ khi không còn nhận được tình yêu, có gì sai khi đáp ứng nhu cầu vật chất của bản thân chứ?
"Anh đã thay đổi rất nhiều." Tôi nói.
Hai năm trước, tại cuộc họp hàng năm của công ty, anh ta là một chàng trai hăng hái, một mình đứng hát bài "Tiếu ngạo giang hồ", tôi vẫn còn ấn tượng đến tận bây giờ. Dư Tuấn hiển nhiên cũng kinh ngạc, vì không ngờ tôi lại nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như anh ta.
"Anh rất giỏi, sau màn trình diễn đó, tôi đã để mắt đến anh. Quản lý của anh nói rằng rất tiếc, không hiểu sao anh lại từ chức."
Dư Tuấn cúi đầu im lặng, tôi cũng không vội vàng, yên lặng uống cà phê.
"Thực ra tôi không từ chức, tôi bị tổng giám đốc Lâm sa thải."
"Lâm Tân không nói với tôi như vậy."
Dư Tuấn cười khổ: "Tôi làm hỏng một chuyện, tổng giám đốc Lâm để tôi tự mình từ chức, xem như giữ lại thể diện cho tôi. Lúc đó, tôi rất biết ơn anh ta, tôi nghĩ rằng mình đã gặp được ông chủ tốt. Nhưng sau đó tôi phát hiện lại không phải như vậy, thực ra tôi đã nghĩ đến việc đi tìm cô, nói ra bí mật này nhưng Lý Hân Dĩnh đe dọa tôi, trong tay tôi có nhược điểm của họ. Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa, dù sao tôi cũng là một người sắp chết rồi."
Tôi thở dài: "Anh thật sự nghĩ chết là xong việc sao? Anh mới 20 tuổi, con đường sau này còn dài, chẳng qua chỉ gặp phải hai kẻ cặn bã đã muốn tìm đến cái chết, vậy tôi đã sớm chết trăm nghìn lần rồi."
Cuối cùng Dư Tuấn ngẩng lên nhìn tôi: "Hóa ra cô..."
"Ừ, tôi đã biết từ lâu rồi. Mặc dù họ làm rất bí mật, nhưng đừng bao giờ coi thường phụ nữ, chỉ cần họ muốn thì không có người đàn ông nào thật sự có thể giấu được bí mật, anh ta nghĩ đó là bí mật nhưng là do tôi không vạch trần nó."
"Hóa ra là vậy, bảo sao cô lại đến tìm tôi. Cô tìm tôi là muốn làm gì?"
"Gϊếŧ cô ta! Nếu anh đã muốn chết thì trước khi chết tìm một người làm đệm lưng không tốt sao? Gϊếŧ Lý Hân Dĩnh một cách gọn gàng sạch sẽ, trói buộc cô ta đời đời kiếp kiếp với anh."
Dư Tuấn tiếp tục im lặng, tôi uống cà phê xong thì đứng dậy rời đi.
Hai ngày sau, mẹ tôi gọi đến nói mọi thứ đã sắp xếp xong, thứ hai tôi có thể để gặp Chu Nam. Lâm Tân vẫn đi sớm về muộn như mọi ngày, chúng tôi đã lâu rồi không cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm.
"Em sẽ đi gặp Chu Nam." Trước khi đi ngủ tôi nói với anh ta.
Anh ta ngẩn ra một giây sau đó xoay người ôm lấy tôi: "Em đi gặp anh ta làm gì?"
"Chỉ muốn hỏi anh ta khi gϊếŧ người anh ta nghĩ gì, cuối cùng Tɧẩʍ ɖυ đã nói gì, rốt cuộc anh ta có yêu cô ấy không."
"Anh ta chỉ là kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người, có gì để gặp chứ. Em đừng đi, em đã lo lắng nhiều vì chuyện của Tɧẩʍ ɖυ rồi."
Phải là anh lo lắng mới đúng, tôi nghĩ.
Lâm Tân thấy tôi không nói gì thì nói tiếp: "Hay là anh đi cùng em nhé?"
"Lâm Tân, anh có yêu em không?"
"Em nói gì ngốc thế? Anh không yêu em thì yêu ai chứ?"
"Anh có nɠɵạı ŧìиɧ không? Sẽ giống như Chu Nam vì người phụ nữ khác mà gϊếŧ em không?"
"Đừng suy nghĩ lung tung, anh thấy em đừng đi gặp Chu Nam nữa, tinh thần em hiện giờ không thích hợp."
Tôi không nói gì, xoay người đè lên người anh ta, tôi biết nơi nhạy cảm nhất của anh ta, tôi biết làm thế nào để anh ta phải dừng lại, nhưng anh ta không biết tôi đã chán ghét cơ thể anh ta từ lâu, từ đầu đến chân mỗi một cm da thịt anh ta đều làm tôi ghê tởm.
Buổi sáng tỉnh lại, lại bị Lâm Tân giày vò một hồi, tôi biết gần đây anh ta vì chuyện Lý Hân Dĩnh mang thai mà sứt đầu mẻ trán, hơn nữa còn có Từ Trình Trình và đơn chuyển phát thần bí kia, khiến anh ta rất lâu rồi không đi tìm mấy cô tình nhân kia.
Đối với đàn ông, tìиɧ ɖu͙© là niềm vui, đối với phụ nữ, tìиɧ ɖu͙© cũng có thể là một công cụ hoặc vũ khí.
"Hôm nay anh sẽ về sớm, em đừng suy nghĩ lung tung, biết chưa?"
Tôi tin rằng lúc đó giữa tôi và anh ta vẫn còn tình yêu, nếu không sự chân thành thâm tình của anh ta sao lại tự nhiên chân thật như vậy. Đáng tiếc đàn ông luôn muốn quá nhiều, họ cần rất nhiều phụ nữ để chứng minh sự quyến rũ của mình, họ cũng cần rất nhiều phụ nữ để chứng kiến sự thành công và giỏi giang của họ.
Cuối cùng Dư Tuấn cũng chủ động liên lạc với tôi, anh ta có vẻ tồi tệ hơn cả trước đây.
"Tôi đã cố gắng, tôi không ra tay được, tôi không làm được..." Anh ta ôm đầu đau khổ nói.
Tôi mỉm cười, đưa tay sờ đầu anh ta: "Không ra tay được mới là bình thường, chứng tỏ anh vẫn còn trái tim."
Dư Tuấn ngẩng đầu lên, tôi ôm lấy khuôn mặt anh ta: "Nhìn tôi này, anh nhìn tôi, tôi cũng tổn thương như anh, thậm chí tôi còn tồi tệ hơn cả anh, vì chuyện của họ, toi đã từng mất đi một đứa con, thậm chí bây giờ tôi không thể sinh con được nữa. Nhưng nhìn tôi đi, tôi vẫn sống tốt trước mặt họ, sống tốt hơn rất nhiều người."
"Tôi... tôi biết tôi rất yếu đuối."
"Đây không phải lỗi của anh, đừng trừng phạt bản thân mình vì lỗi lầm của người khác." Tôi buông tay ra, đi đến trước mặt anh ta ôm chặt lấy Dư Tuấn để anh ta khóc trong lòng tôi.
"Cô không sợ anh ta thật sự gϊếŧ Lý Hân Dĩnh sao?" Phạm Phạm hỏi tôi.
Tôi chọn mấy cái cà vạt, không thèm nâng mí mắt lên nói: "Vậy thì gϊếŧ đi, dù sao cũng không phải tôi gϊếŧ người."
Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: "Cô thay đổi rồi, dường như cô điên rồ hơn kể từ lúc bạn cô chết."
"Tôi không thay đổi, tôi chỉ không muốn trở thành một người ngoài cuộc nữa. Cho dù tôi muốn thì cô cũng không đợi được lâu nữa."
Cô ấy gật đầu: "Đúng, tôi muốn anh ta sống không bằng chết."
"Cô từ từ đã, anh ta vẫn chưa kiếm đủ tiền."
Sau khi chọn cà vạt xong, tôi lên tầng mua một vài bộ quần áo, cho đến khi đi dạo mệt mới lái xe về nhà.
"Xem ra hôm nay tâm trạng em rất tốt, cuối cùng cũng chịu ra ngoài dạo phố." Lâm Tân quả nhiên trở về nhà từ rất sớm, gần đây Lý Hân Dĩnh bị Dư Tuấn quấn lấy, cuối cùng anh ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng rõ ràng tốt hơn.
Tôi lấy cà vạt đã mua đưa cho anh ta: "Anh thử đi, đã lâu anh không thay cà vạt mới rồi. Vài ngày nữa rảnh rỗi em lại đi đặt mấy bộ tây trang cho anh, dù sao bây giờ giá trị con người anh cũng xa xỉ, không thể tùy ý như trước đây nữa."
Lâm Tân rất thích được tôi chuẩn bị quần áo cho, thẩm mỹ của tôi cũng được nhiều người công nhận, anh ta cũng chỉ mặc quần áo và giày do tôi chọn, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Tôi thích tiền, cũng rất biết tiêu tiền, đó là một kỹ thuật không phải ai cũng tìm hiểu được.
"Tranh Tranh, gần đây anh đang nghĩ chúng ta có nên có con không?"
Tôi thắt cà vạt cho anh ta, dứt khoát đáp: "Vâng."
Tôi đã lừa Dư Tuấn, tôi sảy thai một lần nhưng không mất đi khả năng sinh sản. Tử ©υиɠ và trứng của tôi rất tốt, luôn sẵn sàng thụ thai, tôi không mang thai không phải vấn đề của ai mà là tôi không muốn.
Lâm Tân muốn đi kiểm tra sức khỏe với tôi, đương nhiên mọi thứ đều ổn, khi ra khỏi khoa phụ khoa, tôi nhìn thấy Lý Hân Dĩnh từ xa. Đây không phải cố ý, lần này chỉ trùng hợp.
"Anh nhìn xem đó có phải Lý Hân Dĩnh không?" Tôi hỏi Lâm Tân.
Đương nhiên Lâm Tân cũng nhìn thấy nhưng anh ta nhất định muốn giả vờ không thấy, chỉ tiếc trước khi anh ta mở miệng thì Lý Hân Dĩnh đã nhìn thấy chúng tôi, nhiệt tình chào hỏi tôi.
"Chị Tranh Tranh, sao chị lại ở đây? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Tôi cười lắc đầu: "Không phải, chỉ là kiểm tra sức khỏe bình thường thôi. Dù sao muốn sinh con thì phải chuẩn bị đầy đủ."
Cô ta sửng sốt, hoặc là nói phẫn nộ mà không dám thể hiện ra, mặc dù vẫn luôn cười nhưng nụ cười kia rất gượng gạo.
"Hai người chuẩn bị sinh con sao?"
Cô ta đưa mắt nhìn Lâm Tân, tôi ôm lấy cánh tay anh ta, dựa vào trên vai anh ta, gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Được rồi, chúng ta về sớm thôi."
Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, chuyện tiếp theo để cho bọn họ tự cắn nhau đi. Lên xe, tôi tỏ ra ngạc nhiên và nói: "Đúng rồi, em quên mất hỏi cô ấy sao lại ở đây. Khi anh đến công ty đừng quên bảo bên hành chính chú ý chuyện này. Dù sao cũng là nhân viên lâu năm, nếu sức khỏe không tốt thì phải an ủi nhân viên một chút."
Lâm Tân "ừ" nhẹ một tiếng, tôi thấy vậy thì không nói nữa, tựa vào ghế giả vờ nghỉ ngơi.