Bố Tranh nghe được người con trai tiến vào nói Bố Bố gì đấy, lặng đi một chút, nghĩ người này không phải là quen biết trong game chứ? Nhưng rất nhanh thì thấy Triệu Tư Đằng mặt đen lên mang người kéo đi.
Bố Tranh cảm thấy có chút kỳ quặc, tuy không hiểu hai người kia đang làm trò bí hiểm gì, nhưng trong lòng có loại cảm giác phá đất xông ra, kéo mở cửa đi đến chỗ cầu thang, liền thấy phía dưới hai người còn đang nói chuyện. Triệu Tư Đằng nói người bên trong chính là Bố Bố... Trong lòng cậu bộp một tiếng, ma xui quỷ khiến lấy di động ấn dãy số của Never.
Cậu trước kia chưa bao giờ gọi điện cho Never, tuy hai người đã trao đổi số di động lâu rồi, nhưng vẫn luôn gửi tin nhắn. Điện thoại thông qua, rất nhanh phía dưới vang lên nhạc chuông. Người con trai đang tranh luận với Triệu Tư Đằng ngẩng đầu mắt liếc thấy cậu, như gặp quỷ mà bỏ chạy.
Bố Tranh nghĩ vẻ mặt mình bây giờ chắc chắn rất dữ tợn, cậu gọi điện cho Never, di động Triệu Tư Đằng vang lên, còn cần phải tiếp tục phân tích sao? Mệt mình lo lắng bao lâu nay, lo lắng làm sao nói với Never Bố Bố là nam...
Bố Tranh cảm thấy mình nếu là con gái, hiện tại khẳng định sẽ tát thẳng mặt Triệu Tư Đằng một tát, là con trai khẳng định sẽ đấm thẳng bụng anh ta một đấm! Nhưng cậu không làm gì hết... Nghĩ đến mình cũng có chuyện lừa gạt anh ta, vậy coi như huề nhau?
"Có phải anh luôn biết Bố Bố chính là kỵ sĩ Demon? Biết tôi là nam?
"Ừ..." Triệu Tư Đằng như trẻ con mắc lỗi, đứng rất quy củ chờ Bố Tranh thẩm vấn, "Nhưng mới đầu không biết, sau đó Phong Hoa Tuyết Nguyệt nói với anh."
"A? Làm sao anh ta biết ?!" Bố Tranh sửng sốt, mình không có nói với Phong Hoa Tuyết Nguyệt a.
"Hình như Thần Keo Kiệt lỡ miệng, Phong Hoa Tuyết Nguyệt cảm thấy em là đến chỉnh anh mới nói cho anh biết."
"Khỉ, sau đó anh liền chỉnh tôi đúng không!" Bố Tranh giậm chân.
Triệu Tư Đằng đánh chết không thừa nhận, mặc dù ban đầu ôm thái độ chỉnh người mà thu đồ đệ, có điều sau đó cũng đối xử rất tốt với Bố Bố a.
"Khỉ, thật không nghĩ tới Never và Đẹp thay một đóa hoa lài là một người, anh trở mặt cũng nhanh quá đi."
"A? Khoan khoan!" Triệu Tư Đằng choáng váng, nhanh chóng giải thích, "Đẹp thay một đóa hoa lài không phải anh, là Hạ Cẩn, chính là người vừa rồi. Khụ khụ, anh chỉ dùng danh nghĩa của cậu ta đi gặp em thôi."
"Còn thế nữa, anh xem ông đây là thằng ngốc mà đùa giỡn à." Bố Tranh buồn bực lầu bầu, vậy hóa ra Never người ta không có bị cậu hốt, toàn bộ là mình tự chơi tự đùa. Cứ nghĩ đến lừa đảo còn bị lừa đảo lừa... làm người quá thất bại.
"A, em đừng giận." Triệu Tư Đằng vội vàng nói: "Về phòng anh trước đi, bên ngoài lạnh cẩn thận bị cảm. Vào rồi nói."
Bố Tranh bị anh ta đẩy vào trở lại, buồn bực muốn gào thét, "Tôi nói với anh... Chúng ta xem như huề đi, tôi lừa anh một lần anh gạt tôi một lần. Hèn chi cứ thấy anh khen Never tốt thế này thế nọ, hóa ra anh chính là Never."
Triệu Tư Đằng nghe em ấy nói không truy cứu, lập tức vững dạ lại, tim treo ở cổ họng cũng về chỗ, "Anh tốt hơn tên Hạ Cẩn kia nhiều."
"Khỉ a, tôi nói này, anh có thể đừng trưng cái vẻ mặt vô cảm đó ra khi nói một câu lạnh như vậy không, đông chết người rồi." Bố Tranh không để mặt mũi cho người nào đó.
Triệu Tư Đằng cười cười, chỉ mặt mình nói: "Vậy em muốn nói chuyện dịu dàng? Phải vậy không? Anh tốt hay không là do em nói, lần trước em mới nói qua anh lớn lên đẹp trai gì đó, đừng có chối."
Bố Tranh bị một câu của anh ta khiến không nhịn được, trên mặt ửng đỏ, cảm thấy mình bị anh ta xoay tròn mà trêu đùa, dám nói với chính người ta rằng anh ta đẹp trai tính tình không tệ. Có điều tên Triệu Tư Đằng kia bộ dáng quả thực không tồi, tuy bình thường thích trưng cái mặt chết nhưng cười lên cũng cảm thấy rất dịu dàng.
Ảo giác... Trong đầu Bố Tranh lập tức nhảy ra hai từ này, sau đó hừ một cái, "Dịu dàng cái đầu quỷ bự a, cơm sao còn chưa tới, đói chết tôi. Không phải anh không gọi người đem đến chứ, lại trêu tôi."
"Sao có thể, em bị đói anh đau lòng a." Giọng điệu Triệu Tư Đằng nửa đùa nửa thật, nhưng nói xong bản thân cũng nín thở, sau đó vẻ mặt tự nhiên đi ra ngoài nhìn xem cơm tới chưa.
Bố Tranh cười cứng ngắc, nhìn Triệu Tư Đằng mở cửa ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu phút trước cơ bản không nghĩ qua Triệu Tư Đằng chính là Never, có điều lúc này đã biết, không thể không thừa nhận, khí tức Triệu Tư Đằng và Never trong game rất giống nhau, chỉ có thể thừa nhận mình quá ngốc đã không nhìn ra.
Vừa rồi anh ta nửa đùa nửa thật, khiến Bố Tranh hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại trong game Đẹp thay một đóa hoa lài nói với mình, Never thích Bố Bố... Hiện tại cậu không rõ kia đến cùng có phải là Đẹp thay một đóa hoa lài nói không, hay có lẽ là Never? Nhưng bất kể ai nói, trước kia không có gì nhưng hiện tại lại có chút bối rối.
Bố Tranh nghĩ, Triệu Tư Đằng anh ta sẽ không thật sự thích mình chứ? Anh ta có thừa nhận thích con trai, trong game cũng có nói qua, vậy lời vừa rồi là nói giỡn hay vô ý? Trước đó anh ta đội lên danh nghĩa Đẹp thay một đóa hoa lài chạy tới gặp mình là vì cái gì?
"Em muốn ăn trong phòng không ? Anh mang đồ vào?"
Triệu Tư Đằng đột nhiên đẩy cửa đi vào dọa Bố Tranh nhảy dựng. Cậu nhanh chóng gật đầu, thật ra cậu cả đối phương hỏi gì cũng chưa có nghe rõ. Cậu nhìn bóng lưng Triệu Tư Đằng vội vàng lắc đầu, nghĩ mình quả nhiên vô cùng tự kỷ...
Triệu Tư Đằng cầm đồ ăn vào trong phòng, đặt ở bàn bên cạnh, hai người ăn tạm một bữa.
"Buổi trưa tạm vậy đi, em ăn xong rồi ngủ một lát, buổi tối dẫn em ra ngoài ăn một bữa ngon." Triệu Tư Đằng nói xong, nhìn Bố Tranh đang cúi đầu ra sức ăn cơm, "Bố Tranh... Em không giận chứ?"
Bố Tranh "Ừm" một tiếng, nói: "Tôi giận cái gì, là tôi tới lừa anh trước, xem như tự làm tự chịu. Anh cũng không chọc đến tôi, mới đầu khi ấy là do bị lừa trang bị, gọi điện thoại cho trung tâm hỗ trợ, bên đó lải nhải "Thật sự xin lỗi chúng tôi cũng không có cách nào", mà nhỏ kia thì tìm không thấy. Sau đó anh đá tôi khỏi công hội, nhất thời tức giận quá nên đổ hết lên đầu anh, ngược lại phải là anh đừng để bụng."
Bố Tranh nói xong chỉ thấy Triệu Tư Đằng bên kia cười rất lịch sự, lập tức như mèo bị giẫm trúng đuôi, xù lông, "Khỉ, cười cái gì mà cười. Anh cũng biết ông đây là nam còn nhịn lâu như vậy, sao không nhịn chết luôn đi a. Nhìn ông đây cả ngày làm dáng nũng nịu anh không thấy buồn nôn à, ngược lại tôi buồn nôn kinh tởm chết được..." Nói xong cậu lại muốn gào thét, chuyện xưa nghĩ lại mà kinh a, nhớ đến mình uốn éo thời gian dài như vậy, thế mà...
"Còn nói không giận, ăn nhanh đi, lát nữa lại giận đến không ăn được." Triệu Tư Đằng vội vàng vuốt lông cậu.
"Rắm, tôi ăn hết không chừa cho anh, anh biến đi." Bố Tranh nói xong liền điên cuồng lùa đồ ăn.
Triệu Tư Đằng sợ em ấy nghẹn, đứng lên lấy ly sữa bò nóng đưa qua cho em ấy. Bố Tranh dùng ánh mắt khinh bỉ, ý muốn nói ông đây là đấng mày râu biết không, dám mang sữa bò dụ ông à. Có điều khinh bỉ xong vẫn uống như thường...
Triệu Tư Đằng cũng không vạch trần em ấy, chờ em ấy ăn xong uống xong dọn rác ra ngoài, "Em ngủ ở đây một lát đi, tỉnh dậy dẫn em ra ngoài chơi, anh ở trong thư phòng, có gì cứ gọi anh."
"Được." Bố Tranh lau miệng rồi chui vào trong chăn. Giường của Triệu Tư Đằng so với cái giường đơn nhà mình lớn hơn nhiều, gần như là hình vuông, hơn nữa vô vùng mềm mại, drap giường màu xanh đậm còn có mấy cái gối dựa hình vuông màu đen.
Triệu Tư Đằng ra khỏi phòng liền thở một hơi, lần đầu tiên ở cùng với người khác mà phải cẩn thận từng tí, cảm giác thực... vi diệu... Anh là người lúc đi học không cần phí sức thành tích cũng rất tốt, tuy thời điểm đi làm không thuận lợi, nhưng sau đó dựa vào chút khả năng viết lách bắt đầu viết sách, chỉ cần tiền viết sách đã đủ cho anh dùng, sau đó cũng không đi làm.
Triệu Tư Đằng lần đầu tiên đối xử cẩn thận từng li từng tí với một người, lần đầu tiên để ý cảm nhận của người khác về mình như thế nào...
Triệu Tư Đằng ở thư phòng ngồi thật lâu, di động để trên bàn đột nhiên bắt đầu rung rè rè, cuộc gọi đến của "Hạ Cẩn", thế là không chút do dự cắt đứt. Điện thoại trên bàn kiên nhẫn tiếp tục vang lên ba lượt, đều bị dập máy, sau đó chuyển qua báo tin nhắn đến.
Nhìn nhìn tin nhắn, Triệu Tư Đằng cười cười, Hạ Cẩn hỏi anh có trực tiếp đẩy ngã ăn tươi chưa. Anh cả nghiêm túc thổ lộ còn chưa nói ra, hiện tại đang ở tình trạng lặn ngụp trốn vào thư phòng để bình tĩnh. Vừa rồi Triệu Tư Đằng thuận miệng thử xem phản ứng của Bố Tranh, cảm thấy trước tiên nên ở chung một hồi rồi nói với em ấy thì tốt hơn, ít nhất sẽ không để Bố Tranh thấy đường đột, nhưng thỉnh thoảng nên lộ ra chút mập mờ cũng cần thiết, này gọi là sách lược "đun nước nấu Bố Bố". Anh vẫn cảm thấy thói quen là một loại chuyện rất đáng sợ, vậy nên bước đầu tiên là phải từ từ bồi dưỡng thói quen.
Lúc ba giờ hơn Triệu Tư Đằng lặng lẽ đi qua xem Bố Tranh một chút. Người nọ nằm nghiêng trên giường, trong ngực ôm một gối dựa màu đen, nắm đến nhăn nhúm, tóc cũng rối bời, tiếng ngáy khẽ vang lên. Thế nhưng Triệu Tư Đằng càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Đang lúc anh dựa ở khung cửa thưởng thức con mồi của mình, di động không biết đều rung rung. Triệu Tư Đằng vội nhấn xuống một cái, tuy để rung, nhưng tiếng rè rè cũng không nhỏ, tránh đánh thức Bố Tranh. Tin nhắn là Lâm Kỳ gửi tới, nói anh ngày ký sách đến sớm chút, có mấy điều cần dặn dò.
Triệu Tư Đằng xem xong trong lòng bộp một tiếng, chợt nhớ tới, vừa rồi Hạ Cẩn đột nhiên xông vào mà bị lộ, anh không có chút chuẩn bị gì, chỉ cố lấy thái độ ngoan ngoãn nhận lỗi, quên mất không nói mình chính là Demon...
Lau mặt, Triệu Tư Đằng thật sự đầu đầy hắc tuyến, hai người vừa mới nói huề nhau. Giờ thì tốt lắm, đến hôm đó Bố Tranh biết mình là Demon nhưng vẫn luôn gạt em ấy...
Bố Tranh tỉnh lại thì thấy Triệu Tư Đằng vẻ mặt bối rối tựa ở khung cửa, trong tay nắm chặt di động, không biết đang làm gì, nhìn cứ như thần giữ cửa. Theo Triệu Tư Đằng giải thích, anh ta là đang suy nghĩ buổi chiều rốt cuộc đi nơi nào ăn mới ngon...
Buổi tối hai người thu dọn một chút rồi ra ngoài ăn lung tung, gọi đầy một bàn đồ ăn đặc sắc, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ cả mẩu vụn cũng không chừa, ăn xong vẫn còn chống đỡ tự đi được, sau đó quăng luôn ý nghĩ lái xe về, hai người dạo dạo đi về.
"Phía sau có ghế dựa, sao không ngồi xuống mà chơi?" Triệu Tư Đằng kỳ quái nhìn thoáng qua Bố Tranh bên cạnh, đứng trước máy tính khom khom lưng cầm chuột. Tư thế này nhìn rất khó chịu, cứ để như vậy mà chơi game chưa tới một lúc đã đau thắt lưng.
"Tôi cũng muốn ngồi a, nhưng tôi no căng đến không ngồi được nữa." Bố Tranh cau mày, nghiêm túc nói.
Triệu Tư Đằng nhìn bộ dáng em ấy thực dở khóc dở cười, "Lần sau ăn ít chút, có thể mang về làm bữa khuya."
.
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Bố Bố! Tiểu quái bên cậu chạy kìa
[Đội ngũ] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt]: Mau đuổi theo, chạy mất bây giờ
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Bố Bố hôm nay cậu đặc biệt kém a
[Đội ngũ] [Never]: Em ấy ngồi không được, đang đứng chơi
[Đội ngũ] [Never]: Vũ Điệu cậu trông nhiều quái hơn chút đi
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: A? Sao phải đứng chơi?
[Đội ngũ] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt]: 凸! Ngồi không được ?! Cậu là cầm thú à!
[Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: A a a a, A Đằng cậu là người xấu, gửi tin nhắn cho cậu cậu cũng không trả lời, ra là cậu đã hóa thú!
[Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = =
.
Triệu Tư Đằng nhìn đội ngũ như vỡ tổ, cũng không giải thích, tâm tình vô cùng tốt tiếp tục đẩy Boss, hơi nghiêng đầu liền thấy được Bố Tranh đang mờ mịt xoay đầu hỏi anh, "Tôi chỉ ăn nhiều một chút sao bọn họ phản ứng lớn quá vậy?"
"Không biết, có thể bọn họ hôm nay đều hăng máu gà." Triệu Tư Đằng thực nghiêm túc trả lời. Bố Tranh gật đầu tiếp tục phấn đấu cùng game.
Chờ bọn họ đẩy Boss xong, ra khỏi phụ bản chợt nghe Bố Tranh bên cạnh đột nhiên "Khỉ" một tiếng, giận dữ nói: "Khỉ, trong đầu mấy người này toàn mấy thứ gì đâu."
Triệu Tư Đằng "Hửm"một tiếng, thò đầu qua màn hình em ấy, liền nhìn thấy Đẹp thay một đóa hoa lài phát quá thật nhiều mật ngữ cho Bố Bố.
.
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Ư ư ư, tiểu Bố Bố em bị chó sói xám ăn sạch a
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Ư ư ư, tiểu Bố Bố hoa cúc có sưng không
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: A Đằng có lợi hại không a
[Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Hai người phải kiềm chế! Không thì tới ngày offline em sẽ bẹp dí trên giường!