Chương 14: Anh quả bá đạo rồi

Đàm Lệ hai má đỏ lên, không thể kiểm soát.

May mà lão Tả làm thủ tục rất nhanh, nếu không cô ấy đều muốn khoan một cái lỗ chui xuống " Anh có thể đi rồi."

Lão Tả khi tiến vào phòng trên tay một cái bao. Bên trong đựng đồ " công cụ làm án" của Sở Vân.

Sở Vân đối với việc này không một chút ngoài ý.

Anh đứng dậy cùng với lão Tả bắt tay , cười nói:" thêm phiền phức cho mọi người rồi."

Lão Tả khóc không được cười cũng không xong, không lời để đáp. "Không muốn cho người khác thêm phiền toái thì bình thường lại chút." Đàm Lệ bị vừa bị coi thường rất không thoải mái. "Đây là xã hội pháp trị, có đặc quyền cũng không thể làm bữa ."

Sở Vân nhìn Đàm Lệ một cái mặt không đổi sắc nói:" Tôi chỉ là làm việc mà một nam nhân nền làm, chỉ như thế mà thôi."

Cũng không muốn Đàm Lệ so đo tính toán. Sở Vân nhận lấy lão Tả chuyển qua túi vật phẩm : "Tìm cho Đàm cảnh quan một đối tượng đi, cô ấy tinh lực quá thịnh vượng rồi. Đến loại người có vợ như tối cũng không bỏ qua." "Anh ăn nói vớ vẩn!" Đàm Lệ mặt đỏ bừng, cắn chặt răng " Anh cho rằng anh là ai? Tôi sẽ đánh chủ ý lên người anh?" "Nhìn, bị vạch trần tâm tư, hổ thẹn quá." Sở Vân đem theo túi vật phẩm đi khỏi phòng thẩm vấn.

Lưu lại hai vị cảnh quan mắt to chừng mắt nhỏ.

Tô Tiểu Tiểu tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn.

Sau bị đưa vào cảnh cục tiếp nhận thẩm vấn tỉ mỉ có trả lời, không thiên vị không nghiêng lệch. Không phải vì Sở Vân là anh rể mà giấu diễm.

Để cô nói dối? Cho giả khẩu cung?

Đạo đức và tu dưỡng không cho phép cô ấy làm như thế.

Lấy xong khẩu cung, cô ấy được đưa đến phòng nghỉ ngơi Thật trùng hợp, bạn học Lâm Sưởng cũng ở đây.

Anh rể đánh chủ nhỏ của Lâm Sương, trong lòng cô áy náy. Sau khi bước vào phòng, chào hỏi Lâm Sương khịt mũi một tiếng, không hề để ý. Cô chỉ suy sụp ngồi ở một góc.

Theo sau, nhân viên cảnh phương đưa đến nước trà, mỗi người một ly. Thêm một lúc, trước mặt Tô Tiểu Tiểu bày đầy hoa quả, đồ uống.

Cảnh viên vào ra dễ mền hỏi gan ân cần, phảng phất người bị đánh là cô ấy.

Đãi ngộ chênh lệch khiến Lâm Sương cực độ bất mãn, trong lòng tồn tại nghĩ hoặc. Còn về Sở Vân không chút thương tích đến phòng nghỉ ngơi, triệt để làm Lâm Sương nổi dã gà.



Nhìn lại Tổ Tiểu Tiểu, mặt đầy kinh ngạc.

Đem người đánh thành như thế anh cư nhiên không có chuyện gì? So với mình phối hợp điều tra càng sớm được tự do? "Tiểu Tiểu, chúng ta đi thôi", Sở Vân bước lên trước lại nói nhỏ giọng nhẹ nhàng.

Tô Tiểu Tiểu cứng đờ không động, bối rối. "Các người tra án như thế nào vậy! Chú nhỏ của tôi bị đánh uổng phí?" Lầm Sương nổi trận lôi đình, chất vấn cùng đi với Sở Vân phía sau lão Tả.

Lão Tả liếc mắt một cái, Đàm Lệ biết ý, mang Lâm Sương đi một cách kháng cự "Sở tiên sinh, hai người lúc nào cũng có thể rời khỏi. Lão Tả nói xong rất lễ mạo đóng cửa phòng.

Sở Vân không có bị gì cả, hậu quả còn được người khác chùi mông*. (*) Chùi mông: được giải quyết giúp, lo lót việc...

Trong phòng nghỉ chỉ còn đôi nam nữ này, thấy Tiểu Tiểu không động đậy, Sở Vẫn rất quan tâm vì cô rót một ly trà nóng, nói:" Bọn họ không làm khó em chứ?" 11

Nếu tôi nói họ làm khó tôi, anh có phải muốn ở đây động thủ không?" Tô Tiểu Tiểu mắt nhìn thẳng Sở Vân, hơi nghiêng người ra sau.

Cô ấy muốn cùng thứ đàn ông có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng này bảo trì khoảng cách.

Nửa năm mà thôi, anh ta làm sao từ một phế vật yếu đuối vô năng biến thành dã thú khát máu?

Đối diện với chất vấn mạnh liệt của cô em vợ, Sở Vân mỉm cười một cải , đặt ly trà nóng trước mặt cô gật đầu nói "Anh sẽ" Tô Tiểu Tiểu một thân run rầy, buột miệng mà nói "Anh thật sự là một thằng điên!" " Anh đã rất khắc chế rồi ." Sở Vân châm một điếu thuốc, từ từ ngồi xuống đối diện với Tô Tiểu Tiểu. Trong ánh mắt tản mạn ban đầu đó, nhảy múa cùng quang mang đen. Dường như ánh ban mai mênh mông, sâu không thấy đáy.

Tộ Tiểu Tiểu dùng lực cắn môi hồng , từ khi sinh ra lần đầu tiên trực tiếp nhìn khuôn mặt bình thường của Sở Vân.

Cô muốn biết, anh rể hèn nhạt rốt cuộc đã trải qua những gì. Vì sao tâm tính lại biến đổi lớn như vậy, khiến người sợ hãi. Hơn nữa, đến cảnh sát cũng không làm gì được anh!

Tô Tiểu Tiểu không ngốc, cô biết chủ nhỏ của Lâm Sương tự mình có cách nghĩ. Những cho dù thế nào, anh vẫn chưa thực hiện hành vị, lời nói cử chỉ cũng rất lễ mạo. Cho dù Sở Vân xem ra manh mỗi gì đó, cảnh cáo miệng không được sao? Nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế?

Có thể nói cho tôi biết vì sao lại phải làm như vậy không?" Tô Tiểu Tiểu chừng mắt nhìn Sở Vân, một thân run rẩy. " Hắn đối với em có ý không tốt" Sở Vân hút 1 ngụm thuốc . 11 Nhưng anh ta cái gì cũng chưa làm!" Tô Tiểu Tiểu đề cao âm lượng. "Nghĩ cũng không được" sắc mặt Sở Vân bình tĩnh. "Anh quá bá đạo rồi! " Tô Tiểu Tiểu rất tức giận, thậm chí phẫn nội Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô ấy từ đầu tới cuối luôn yếu đuối, một nơi nào đó mẫn cảm, đột nhiên trào dâng.

Em là người Tô gia đầu tiên khen anh ." Sở Vân mặt lộ nụ cười. "1

Tô Tiểu Tiểu suýt nữa ngất

Anh vẫn như thế mặt dày vô sỉ, nhưng không giống nhau đó là anh ấy từng hèn nhát vô năng. Hiện tại, anh biến thành dã thú. " Không sớm nữa, ngày mai em phải lên lớp. " Sở Vân đứng dậy nói.



Anh rể đưa em về trường"

Tô Tiểu Tiểu tiếp nhận ý kiến này, lại với Sở Vân bảo trì cự li. So với lúc từng ghét anh, cụ lí càng xa hơn. Ủng hộ team c*húng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом

Sở Vân cười cười không để trong lòng.

Bọn họ không phải là người cùng một thế giới, đối với nguy hiểm cách phản đoàn và thủ đoạn xử lí đương nhiên là không giống

Sở Vân có thực hành lực và ý chí kiên cường vượt người thường không thể phá vỡ, đây cũng chính là điều khi anh kí hiệp ước truyền kì của Cơ Thạch.

Vô thức , 2 người đã đến cổng trường học.

Tô Tiểu Tiểu dừng bước chân, lăng lẽ quay người nói " Anh thật có bản lĩnh, thì đi giúp công việc của chị gánh vác rắc rối." " Tôi đã nói rồi, chị em không hề hủy hợp đồng." Sở Vân nói. "Vậy thẩm thẩm..." 11 Em thà rằng tin tưởng miệng xe lửa đang chạy Trần Tú Linh, lại không tin gϊếŧ người quyết đoán như anh sao" Sở Vân mặt đầy nghiêm túc, giáo huấn nói.

Tiểu Tiểu, làm người không thể nghe cái gì thì tin cái đó, en phải học được phán đoán, em phải biết nhận thức cũng phải biết nhìn người. Chính là nói quan hệ Trần Tú Linh và em có thể thân hơn 2 chúng ta? Con trai của bà ấy chẳng qua là em trai họ, con trai của anh và chị em chính là cháu ruột . Phải gọi em một tiếng cô "

Tô Tiểu Tiểu nghe đến choáng rồi, bán tín bán nghi nói" Chị của tôi thật không bị mất việc?" " Anh lừa em thì có lợi gì đâu?" Sở Vân mạnh mẽ nói. 11 "Ngược lại là chị em không có công việc nữa, thì anh thật phải uống không khí rồi ! "Vô sỉ

Tô Tiểu Tiểu vô cùng nhức óc, Tô gia đã tạo nghiệp gì, dẫn đến con rễ như vậy đến tận cửa?

Đưa mắt nhìn theo Tô Tiểu Tiểu quay về trường, Sở Vân mới lái xe về nhà.

Tại cục cảnh sát dày vò nguyên 1 đêm, vừa hay phù hợp với thời gian quay về sau khi tụ tập uống rượu.

Chỉ là anh vừa tiến vào cửa nhà, anh bị mấy cái dương hành lí bày ở phòng khách doạ tới rồi.

Anh quay về Minh Châu không mang hành lí gì, cho nên không cần suy nghĩ trắng tay bị Tô Minh Nguyệt đuổi khỏi nhà. Nhưng mấy cái hành lí này là chuyện gì?

Tô Minh Nguyệt ngồi ở đại sảnh xem ti vi, mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn điệu. Bảo thủ, rập khuôn, mùa hè lớn mặc áo dài, quần dài, thể hiện rõ ràng đầy tâm cảnh giác. " Đây là làm cái gì?" Sở Văn đổi giày, hiếu kì hỏi. " Bán nhà trả nợ" Tô Minh Nguyệt mắt không rời nhìn điện thoại, màn hình tinh thể lỏng phát ra ánh huỳnh quang chiếu rọi trên mặt , mộng mị mà mê người.

Sở Vân oán thầm " Tiết Triệu Thanh vẫn chưa gọi điện thông báo sao? " Cho dù phải trả nợ thì cũng không cần phải bán nhà đúng không?"

Sở Vân sốt ruột rồi, " Em mã đem nhà bán đi anh ở chỗ nào đây?"

Đối diện với nghi vấn ích kỉ của Sở Vân, Tô Minh Nguyệt vẫn rất là vạn phần bình thản: ": Nơi nào có tôi, thì không để cho anh ngủ ngoài đường xó chợ"