Tiết Triều Thanh cầm điếu thuốc một cách thận trọng,trầm tư suy nghĩ.
Tách.
Sở Vân duỗi thẳng người cúi đầu, một tay bật lửa, tay kia chắn gió. Vẻ mặt anh tràn đầy vẻ nịnh hót: "Anh Tiết, ông là chủ tịch công ty, làm sao ông có thể chấp nhặt với một cô gái nhỏ bé yếu đuối như vậy?"
Tiết Triều Thanh cúi người và khó khăn châm một điếu thuốc, lại bị làn khói cay nồng làm cho bị sặc.
Sau khi ho khan vài tiếng, ông ta cau mày nói: “Sở Tiên Sinh, tôi không có ý kiến gì với cô Tô.” Ngừng một chút, anh ta nhìn Sở Vân một cái nhìn đầy ẩn ý. " Tôi là người có địa vụ thấp, không dám đối đầu với tập đoàn Hàn Thị, càng không thể để công tu cùng làm việc xấu."
Sở Vân cất bật lửa, thái độ ngồi rất nghiêm chỉnh.
“Tôi có thể thấu hiểu những lời ý định gạt đi nỗi lòng của ông.” Sở Vân không nhanh không chậm mà nói. "Nhưng do bên ông đơn phương chấm dứt hợp đồng nên việc đòi tiền đã cho ứng có quá đáng không?
Tiết Triều Thanh từ sớm đã liệu trước được Sở Vân sẽ tới vì chuyện hợp đồng. Ông ta cũng sợ gia đình họ Tô phản ứng quá gay gắt nên giảm giá 20%. Ký hợp đồng nửa năm cho không hai nghìn vạn tệ. Tiết Triều Thanh tự nhận mình không phải là kẻ trục lợi.
"Lúc ban đầu ký kết thỏa thuận, công ty chúng tôi có quyền chấm dứt hợp đồng. Việc này có hiệu lực pháp luật. Sở tiên sinh, công ty Tồng Hoành của chúng tôi nhỏ bé không thể chịu được sức ép vậy đâu. Xin đừng làm tôi khó xử." Tiết Triều Thanh có thái độ hèn mọn và rất từ tốn.
tách tách.
Sở Vân tự mình châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: "Tiết tổng, tôi cũng nói thật lược bớt với ông. Có thể thanh lý, nhưng tiền ứng khẳng định không trả, hoàn cảnh nhà họ Tô thế nào tiết tổng hẳn là quá rõ ràng. Đừng nói tám ngàn vạn , ngay cả là tám trăm vạn cũng không móc ra được."
"Vấn đề này tôi đã trao đổi qua với Tô tiểu thư." Tiết Triều Thanh không ngừng lui bước."Tiền ứng có thể trả trong vòng ba năm, tôi sẽ không thu một đồng tiền lãi nào."
Sở Vân xụ mặt, rất là không vui: "Dựa vào ý tứ của tiết tổng, ba năm đó chúng tôi sẽ không có thể du lịch nước ngoài, không thể ăn nhậu chơi bời, ngay cả tùy tiện mua cái túi xách hoặc là xe thể thao đều phải nhìn sắc mặt của ông?"
Trong lòng, Tiết Triều Thanh sụp đổ, anh mẹ nó đây không phải cường đạo logic sao?
Thiếu nợ thì trả tiền chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao? hoàn cảnh kinh tế kém đi, giảm chút chất lượng cuộc sống thì có sao?
Nợ như chúa chổm rồi còn muốn sống xa hoa, mua túi xách, mua xe?
Anh mẹ nó ăn bám ăn quen thân lên tới cảnh giới vương giả mẹ nó rồi!
Bức xúc như thế, nhưng Tiết Triều Thanh tuyệt đối không dám giở giọng.
Lão không nắm được con bài chưa lật của Sở Vân, cái tên này ngay cả Hàn phu nhân cũng dám đánh, có thể là anh ta có sức mạnh, hoặc là anh ta chỉ là một tên côn đồ không muốn sống. Không biết là kiểu người gì, Tiết Triều Thanh cũng không dám phát cáu trước mặt.
"Sở tiên sinh, anh nói như vậy là không phúc hậu rồi." Tiết Triều Thanh khó khăn cố chịu rít một hơi thuốc."Công ty vì ký hạ Tô tiểu thư ước chừng mất một trăm triệu tệ . Lúc này mới qua nửa năm thời , thật không thể làm cho chúng tôi mất cả chì lẫn chài chứ?"
"Đầu tư vốn chính là có mạo hiểm mà. Nếu tất cả mọi người đầu tư đều có lãi, trên đời này lấy đâu ra người nghèo?" Sở Vân tận tình khuyên bảo nói."Tiết tổng, ông thật sự không vượt qua được cái hố tâm lý này, không ngại nghĩ như vậy đi: ông không hủy hợp đồng với vợ tôi nữa, tiếp tục dựa vào cô ấy kiếm tiền kiếm tài, kết quả tất cả hạng mục làm đều bồi cái để hướng lên trời, không một ai có thể kiếm tiền."
Sở Vân lấy thuốc ra, đưa cho Tiết Triều Thanh điếu thứ hai: "Nghĩ như vậy, có dễ chịu chút hay không? Thậm chí mơ hồ còn có chút vui mừng? May mắn tự mình bứt ra sớm, không càng lún càng sâu."
Tiết Triều Thanh hoàn toàn mù mờ .
Đây mẹ nó không phải bắt nạt người thật thà sao?
dựa vào cái logic này của anh, ông đây còn sống làm gì? Chẳng thà nốc một cân thuốc ngủ kết thúc cuộc đời cho sau! Sau này đỡ phải phiền lòng cái gì!
"Như vậy đi."
Thấy Tiết Triều Thanh không nhận điếu thuốc, xu hướng phản đối rất lớn. Sở Vân chậm rãi nói: "Tôi cho ông hai phương án. Thứ nhất, hủy hợp đồng nhưng không cần trả tiền. Thứ hai, tiếp tục hợp tác với vợ tôi. Ông mà thật sự cảm thấy không được thoải mái, cùng lắm thì mua một tặng một, tôi tự nguyện gia nhập công ty ông, mở rộng bờ cõi cho Tổng Hoành Entertaiment, tranh đấu giành thiên hạ ——"
Tiết Triều Thanh trợn mắt há hốc mồm, vội ngắt lời Sở Vân: "Chờ một chút, anh muốn tới Tổng Hoành Entertaiment làm việc?"
Sở Vân nhún vai nói: "Có vấn đề gì? Tôi am hiểu thâm hậu hắc học, tính thương lượng cực cao, tinh thông tám ngoại ngữ, cũng có tài tướng soái. Vào công ty nhỏ xíu này của ông, chẳng lẽ ông còn không vui ?"
Vui cái mẹ mày.... .
Sở dĩ ông đây hủy hợp đồng với vợ mày, chính là bởi vì tên hỗn đản này trêu chọc Hàn phu nhân, khiến cho Tổng Hoành Entertaiment trong ngoài không phải người. Bây giời hay rồi, không hủy được hợp đồng thì thôi, ngay cả tên đầu sỏ gây nên cũng muốn đến Tổng Hoành làm việc?
Tiết Triều Thanh không thể nhịn được nữa,một tiếng bốp vang lên, ông ta đập bàn đứng dậy: "Sở Vân, anh đừng khinh người quá đáng!"
"Ngồi xuống." Sở Vân trừng mắt nhìn Tiết Triều Thanh gần như sắp sụp đổ đến nơi."Tin tôi đánh ông anh không?"
Tiết Triều Thanh như bị sét đánh, đặt mông ngồi xuống.
"Không đùa ông nữa." Sở Vân móc ra từ trong túi một loại thuốc đặc biệt không có nhãn hiệu gì cả, tiện tay đưa một điếu cho Tiết Triều Thanh, làm ra vẻ rất bí hiểm."Tiết Triều Thanh, nếu ông có chút đầu óc, nên biết tôi không phải người bình thường."
Tiết Triều Thanh nghe vậy, chậm rãi tỉnh táo lại.
Ông ta có thể trông hình mà bắt hình dong ở giới giải trí hỗn loạn này, đương nhiên là có đầu óc.
Đây cũng chính là nguyên nhân ông ta vẫn cắn răng chịu đựng Sở Vân nãy giờ.
"Chẳng lẽ sở tiên sinh ——"
"Đừng đoán, cũng đừng hỏi." Sở Vân không chút để ý nói."Tóm lại một câu, có tôi ở đây, Hàn gia không làm gì ông. Ông cứ thanh thản ổn định nâng đỡ vợ của tôi cẩn thận."
Tiết Triều Thanh trong lòng bất ổn.
Ông ta hoàn toàn không rõ nội tình của Sở Vân, cũng không dám dễ dàng đồng ý.
"Ông có số điện thoại của Thích Quân không?" Sở Vân thuận miệng hỏi.
Tiết Triều Thanh gật đầu.
"Gọi cho hắn." Sở Vân nhấp môi nói."Hỏi hắn tôi là người như thế nào. Đắc tội ta sẽ có kết cục gì."
Sở Vân không nói, ông ta cũng muốn tìm thích đội để hỏi han.
Trơ mắt lại càng không câu thúc .
Điện thoại nhanh chóng kết nối với Thích Quân, Tiết Triều Thanh thực uyển chuyển hỏi được vài câu.
"Nghe anh ta đi. Ông bỏ tim vào trong bụng đi, anh ta sẽ che đậy ông."
Cúp máy, Tiết Triều Thanh lau lau mồ hôi trên đầu. Chủ động cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Sở Vân: "Sở tiên sinh, hợp đồng với Tô tiểu thư vẫn theo lệ cũ, tôi phải nhìn xem có chức vị nào phù hợp với anh không đã. Gần đây kinh tế trì trệ, chúng tôi vẫn đang cắt giảm biên chế. . ."
"Nói hay." Sở Vân châm thuốc, hỏi."Tiết tổng, tôi đúng là không thông thuộc giới giải trí. Vì sao lúc trước ông dám bỏ một trăm triệu tệ ký với vợ tôi? ngũ âm cô ấy không được đầy đủ, cũng không khá là cởi mở giống những ngôi sao khác, quan trọng là tuổi cũng đã lớn rồi."
Tiết Triều Thanh giật giật khóe miệng: có cần phải nói xấu vợ mình như vậy không? Xem ra trong mắt vị đại ca này, Tô Minh Nguyệt cũng không có quan trọng cho lắm. Đánh giá có lẽ chỉ là một người hồng nhan đây?
"Tô tiểu thư tuy rằng không phải xuất thân chính quy , nhưng ở phương diện hành động cực có thiên phú. Hơn nữa thiên tư quốc sắc, mới xuất đạo nửa năm, cũng đã có chút thành tựu . Tin rằng tương lai sẽ còn khởi sắc."
Sở Vân gật gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy ông làm gì thì làm đi, tôi còn có chút việc cần xử lý."
Ăn "liều thuốc an thần" của Thích Quân, Tiết Triều Thanh trong lòng nhanh chóng không còn hối hận nữa. Nhà họ Tô cũng không đến mức gà bay chó sủa.
Leng keng.
Mới vừa ngồi trên tắc xi, một tin nhắn được gửi tới.
"Thiếu sư, ngài đang thực thi nhiệm vụ sao?"
Anh mới vừa trao đổi số điện thoại với Tiết Triều Thanh, Thích Quân liền tìm đến đây.
"Không có. Tôi xuất ngũ rồi."
Nhận được tin nhắn này, sắc mặt Thích Quân vàng như nghệ.
Xuất ngũ ?
Vậy chẳng phải mình đã gài bẫy Tiết Triều Thanh sao?
Có điều anh ta cũng không dám bán đứng Sở Vân.
Xuất ngũ , nhiều lắm chỉ là không l*иg được Tiết Triều Thanh. Nhưng chỉnh đốn Thích Quân vẫn là dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa ở nguyên đơn vị làm đến mức độ kia, cho dù xuất ngũ , cũng không phải là người Hàn gia có thể đả động.