Cái nóng mùa hè tháng 7 như thiêu như đốt của Minh Châu vào giống như ở trong một cái l*иg hấp.
Tại cổng trường đại học Minh Châu nhộn nhịp, ánh mắt Sở Vân đảo qua, lau mồ hôi đổ, tìm kiếm cô em vợ đỏng đảnh nét thanh xuân của Tô Tiểu Tiểu.
Kết hôn với Tô Minh Nguyệt được nửa năm, là sự quan hệ duy nhất với Tô Gia, duy chỉ có cô em vợ lần đầu gặp anh đã mang địch ý mãnh liệt.
Một giờ tìm kiếm dưới ánh mặt trời, cuối cùng Sở Vân cũng tìm thấy Tô Tiểu Tiểu trong đám đông.
Váy dài thời trang mát mẻ, đường nét khuôn mặt tinh tế, mái tóc đuôi ngựa mượt mà, cô gái trẻ trung xinh đẹp này nổi bật như hạc giữa bầy gà, ngay cả hai cô gái xinh xắn bên cạnh cũng hoàn toàn biến thành lá cây.
Tô Tiểu Tiểu, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp, đã sững người vì phẫn nộ ngay khi nhìn thấy Sở Vân.
Cô hung hăng bước tới, đôi mắt đẹp mở to, nhìn chằm chằm Sở Vân: "Anh thật sự có mặt mũi đến tìm tôi?"
Như thể nói những lời này còn chưa vừa ý, cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Mới kết hôn với chị tôi, ngày hôm sau liền chơi trò mất tích, biến mất một cái đã là nửa năm. Tại sao không chết ở bên ngoài đi! Trở về làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu càng mắng càng hung ác, rõ ràng là so với thù địch của sáu tháng trước, hiện tại cô vô cùng hận Sở Vân, ước gì anh phải phơi thây ngoài đường.
Nói đến người anh rể này, cho dù Tô Tiểu Tiểu vắt óc cũng không nghĩ ra một điểm sáng.
Anh ăn rồi lại nằm, không ôm chí lớn, từ đầu đến chân chẳng khác nào một phế vật.
Sở Vân biết cô em dâu này tính tình nóng nảy, cứ tí là lại thế. Cũng không tranh luận với cô ta nữa.
“Tiểu Tiểu, nửa năm rồi không gặp, em ngày càng xinh đẹp.” Sở Vân không cảm thấy luống cuống khi Tô Tiểu Tiểu tỏ ra căm hận cay nghiệt, giống như heo chết không sợ nước sôi.
"Anh càng ngày càng khiến tôi thấy buồn nôn!"
Tô Tiểu Tiểu có giọng nói ngọt, nhưng những gì cô ấy nói chẳng khác gì một con dao sắc bén.
Hôm nay, cô ấy đã lĩnh giáo được cái gì gọi là vô liêm sỉ.
Bất chấp những lời lẽ cay độc, anh ta vẫn dửng dưng và khen mình xinh đẹp. Thật sự là buồn nôn!
Ngay cả bạn học của cô, ánh mắt dò xét Sở Vân cũng rất mập mờ.
Tất nhiên, không phải là chuyện nam nữ mập mờ mà chính là sự khinh miệt nghiền ngẫm.
Từ lâu họ đã nghe Tô Tiểu Tiểu nhắc đến người anh rể rẻ mạt này, người có nhiều khuyết điểm đến tàn phế, không đáng làm đàn ông.
Bây giờ nhìn thấy người thật, họ tin sự đánh giá của Tô Tiểu Tiểu là không có bất kỳ sự phiến diện nào.
Chiếc áo sơ mi rẻ tiền ướt đẫm mồ hôi, chiếc quần bò đã giặt đến phai màu và đôi giày da dưới chân kia càng cũ nát không kém. Chớ nói đến chị gái ngôi sao rạng rỡ của Tô Tiểu Tiểu, ngay cả một người phụ nữ bình thường nhất trên đường, sẽ không bị thu hút bởi một thứ rác rưởi vô liêm sỉ như vậy.
“Tiểu Tiểu, rốt cuộc tớ cũng biết tại sao mỗi lần nhắc tới hắn bạn đều tức giận như vậy.” Một bạn học nữ trông rất tự hào trêu chọc. "Nếu là bạn, tớ sẽ chỉ làm một việc trong đời."
Ngập ngừng một chút, cô gái kiêu hãnh nói với cùng một lời căm hận: "Chia rẽ cuộc hôn nhân bất hạnh này!"
Tô Tiểu Tiểu cau mày. Đây dù sao cũng là chuyện của gia đình, Sở Vân, tên khốn kiếp này dù sao cũng không phải là nam nhân, mà là anh rể của cô. Nếu không phải hôm nay bị kẹt ở cổng trường, cô sẽ không bao giờ hy vọng rằng bạn bè cùng lớp sẽ nhìn thấy người anh rể đã làm bẽ mặt nhà họ Tô này.
"Tôi thực sự không xứng với Minh Nguyệt."
Đối mặt với sự xúc phạm của Tô Tiểu Tiểu , đôi mắt Sở Vân đen nhánh trông thật bình thản và vô hồn.
Nhưng bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của anh làm Tô Tiểu Tiểu càng thêm bực tức.
Uất ức vô dụng coi như xong, đến cả nóng nảy cũng không dám. Nói anh không phải đàn ông quả thực không sai.
“Anh có chuyện gì thì nói cho tôi biết. Tôi đang rất vội.” Tô Tiểu Tiểu không muốn dây dưa với người đàn ông vô dụng này một phút nào. Lúc này, so với người bị công kích vũ nhục cô như ngồi trên đống lửa.
“Chị của em đã xóa số điện thoại của anh và đổi địa chỉ. Anh không thể liên lạc được với cô ấy.” Sở Vân nói một cách bình tĩnh, như thể không có việc gì nói: “Anh muốn gặp cô ấy nói một vài điều.”
“Nói chuyện gì?” Tô Tiểu Tiểu đột nhiên cảnh giác.
Nửa năm trước, Tô Gia bị khủng hoảng tài chính. Hoạt động kinh doanh của công ty xuống dốc. Tên khốn nạn này đã bỏ đi ngay trong ngày hôm sau của đám cưới, bỏ chạy như trốn ôn dịch.
Hiện tại, chị gái tôi đang thành công trong sự nghiệp sắp đi về hướng danh lợi chung đôi. Anh ta đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Tô Tiểu Tiểu cảm giác buồn nôn, dùng chân cũng nghĩ ra được. Tên vô dụng này muốn quay lại ôm đùi muốn bám váy của chị gái!
“Việc riêng.” Sở Vân dáng vẻ vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút lơ đễnh, rất không tập trung.
Nhưng trong mắt Tô Tiểu Tiểu, Sở Vân đầy người ý xấu, suy nghĩ muốn lợi dụng chị như nào để trở về Tô gia lừa tài lừa sắc.
“Anh và chị gái tôi có chuyện riêng gì mà tôi không thể biết được?” Tô Tiểu Tiểu tức giận. Cô rất bức xúc về cuộc sống của chị gái mình. Ấn tượng về Sở Vân càng tệ hơn.
Cô không còn quan tâm đến sự có mặt của các bạn trong lớp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho tôi biết, anh định về nhà họ Tô lừa ăn lừa uống, hay đến tìm chị tôi lấy tiền tiêu? Hay là.....“
“Anh nợ nần không trả được. Muốn chị gái tôi trả giúp cho anh sao?”
Với phẩm hạnh đáng thất vọng của Sở Vân, cho dù anh ta có làm điều gì đó vô liêm sỉ và ghê tởm, Tô Tiểu Tiểu cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.
Đối mặt với đòn roi của Tô Tiểu Tiểu, người muốn lột da co rúm, Sở Vân khẽ cau mày, ngước mắt lên liếc nhìn một khuôn mặt xinh đẹp giống hệt vợ mình. Không khỏi lắc đầu, tâm trạng có chút thăng trầm, nhưng đã sớm bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là một đứa trẻ, vì sao phải chấp nhất?
“Nếu thấy phiền phức, không muốn giúp.” Sở Vân khẽ nhếch môi mỏng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. “Em có thể cho anh thông tin liên lạc hiện tại của chị gái em có được không?”
“ĐỪng cho hắn!”
Tô Tiểu Tiểu còn chưa kịp lên tiếng, cô bạn học kêu ngạo đã bực bội nói: “Tên khốn nạn này tìm chị cậu hẳn không có chuyện gì tốt. Việc vay mượn tiền coi như nhỏ, không cho còn có thể gặp phiền phức lớn!”
Ngừng một chút, nói tiếp: “Tiểu Tiểu, bảo chị gái cậu ly hôn với tên khốn kiếp này đi! Không phải lúc trước cậu nói hắn là quân nhân sao? Tớ thấy rất nhiều quân nhân, đa số đều là mấy tên ngốc bị tẩy não, trong miệng cả ngày treo yêu nước kính dân. Kì thật hút thuốc uống rượu ở doanh trại, ra quân cũng không thay đổi tính tình, một ngày không đánh nhau lại cảm thấy khó chịu. Nhìn anh ta, sau khi cưới chị gái cậu mà biến mất nửa năm. Nhà có ai chết hay đồng đội bỏ mình vội vàng trở về chịu tang?
Sở Vân lúc trước lơ đãng, cả người uể oải. Bỗng nhiên toàn thân tỏa ra sát khí.
Đôi mắt xám lóe lên một màu lạnh lùng mà Tô Tiểu Tiểu chưa từng thấy qua.
Trong khoảnh khắc, cô thực sự ngửi thấy mùi máu của dã thú từ Sở Vận. Sự áp bức ngột ngạt.
Lạch cạch
Tâm tình kịch liệt kích động, Sở Vân châm một điếu thuốc với động tác thuần thục, làn khói cuộn tròn ám vào mặt, che đậy vẻ dữ tợn.
“Bạn học này, cô nói tôi ác độc thế nào cũng được. Nhưng đừng xúc phạm quân nhân.”
Hà một ngụm khói, Sở Vân sắc mặt bình thường, nhưng có thừa phần phẫn nộ chưa tiêu: “Cô không xứng.”
Cô gái kiêu ngạo mở to cái mắt tròn xoe, không nghĩ tới gã đàn ông lưu manh này lại dám phản dame. Vừa định nói gì đó để làm bẽ mặt Sở Vân, người sau đã nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu Tiểu, em nói đúng. Anh nói chuyện với chị gái em, thật sự không cần phải giấu giếm em.”
“Vốn dĩ lần này trở lại Minh Châu, anh định bàn chuyện ly hôn với chị gái em. Nhưng bây giờ, anh hối hận rồi.”
Ngước mắt lên, trong mắt Sở Vân lóe lên một tia bình tĩnh nhưng lãnh đạm: “Người chồng rác rưởi của chị gái em, cô ấy nếu không muốn vẫn phải lấy. Anh rể rác rưởi này, em không thích nhưng vẫn là anh rể của em.”
Tô Tiểu Tiểu không biết có chuyện gì xảy ra với tên anh rể xấu tính này. Cho dù ban đầu nhà họ Tô có giễu cợt và mỉa mai thế nào, anh vẫn luôn nhẫn nhục.
Bây giờ bạn học Lâm Sương vừa nói mấy câu hung ác, Sở Vân này lại có thái độ khác thường, tính tình chuyển biến lớn.
Lâm Sương bị xem thường mất hết mặt mũi, đang muốn mở miệng đáp trả. Điện thoại của Tô Tiểu Tiểu vang lên leng keng.
Cô quay người về sau sắc mặt lúc đen lúc trắng, vừa phẫn nộ vừa căng thẳng, rõ là chuyện quan trọng.
“Chị tôi gặp phiền phức, tôi đi trước!”
Tô Tiểu Tiểu tạm biệt bạn học, cũng không có tâm tư dây dưa với Sở Vân.
Vôi vàng lên xe, vừa muốn khởi động Sở Vân lại mở cửa xe ngồi vào.
“Anh lên đây làm gì?”
Tô Tiểu Tiểu cho rằng tên phế vật này không có khả năng giúp đỡ cái gì, mặt mũi tràn đầy ý chán ghét.
“Phế vật cũng có cái lợi” Sở vân như lẽ đương nhiên. “Đánh nhau người đông thế mạnh”.
Tô Tiểu Tiểu như bị sét đánh, gương mặt trắng bệt. Lâm Sương nói đúng, tên này chỉ biết đánh nhau ẩu đả.
Nhưng lúc này lòng cô nóng như lửa đốt, không có tâm trạng tranh luận với Sở Vân. Vừa giục lái xe nhanh lên, vừa bấm điện thoại xem tình hình.
Sở Vân ngồi ngay bên tài xế, cũng nghe được đại khái. Thì ra là sau khi xí nghiệp Tô Gia tuyên bố phá sản. Tô Minh Nguyệt tiến vào ngành giải trí, cũng đang có kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh đầu tư lớn. Đêm nay cô dưới sự giật dây của đạo diễn, cùng một phú nhị đại tổ chức tiệc. Có thể tên kia nhìn thấy Tô Minh Nguyệt liền gặp sắc nổi lòng tham muốn mượn rượu làm càn.