Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩn Nhiên Ký

Chương 5: Khách điếm đêm mưa (năm)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đánh xe vào ban đêm là một chuyện khổ sai, vừa không được nghỉ ngơi, vừa phải nâng cao tinh thần mọi lúc. Bốn vị tiểu đệ vốn muốn hộ tống lâu chủ một đường đi gặp người của Hàng gia, nhưng Vạn Quán Lâu tiếp quá nhiều đơn hàng, nhân thủ lại không đủ, cho nên mắt thấy địa điểm gặp mặt càng ngày càng gần, đám người trong xe cũng đã bị phong bế huyệt đạo và trói lại, lâu chủ có thể một mình toạ trấn, bốn vị đại hán liền bị lâu chủ xua đuổi, tiếp tục sự nghiệp "Kiếm tiền vì bang phái".

Đúng vậy, kiếm tiền chính là tôn chỉ của Vạn Quán Lâu, nhưng sinh tồn mới là mục tiêu khiến cho bang chúng không ngừng cày cấy.

Nhưng đường càng dài thì càng tịch mịch, Kỳ lâu chủ một mình giục ngựa không khỏi cảm thấy thê lương. Hắn đường đường là lâu chủ, vậy mà vẫn phải tự mình làm những việc nặng nhọc này. Hắn bị sương đêm ướp đến mệt mỏi vừa ngáp vừa hắt xì, ba vị bên trong lại không phải ăn gió dầm mưa, ăn ăn ngủ ngủ, có lẽ bây giờ đã ngủ đủ giấc, cả đám tinh thần phấn chấn bắt đầu tám chuyện hăng say!.

Chỉ nghe cái tên ngốc khí lực quá nhiều không chỗ phát tiết thích gây phiền toái cho người khác Quách Phán hỏi: "Ta vẫn không hiểu, tại sao đám tặc nhân các ngươi đều thích dạ hành, đêm ngày đảo lộn, vừa tổn hại nội lực vừa tổn hao nguyên khí, nếu cứ như thế chắc chắn sẽ gặp phải bệnh nặng."

Sau đó cái kẻ có dáng vẻ thanh tú nho nhã khinh công thượng thừa làm người ta không dám khen tặng Xuân Cẩn Nhiên đáp: "Cũng không phải chúng ta ngày ngủ đêm thức, chỉ là lâu lâu... Ngươi nói ai là tặc nhân?!"

Không đợi Quách Phán đáp lời, mỹ nam tử vẫn không nói chuyện mà Kỳ Vạn Quán tưởng rằng đã ngủ cười khẽ, thanh âm không lớn, trầm thấp, nhàn nhạt, giống hệt đêm xuân, mang theo hơi lạnh khiến người ta không thể làm lơ: "À."

Trong ấn tượng của Kỳ Vạn Quán, Xuân Cẩn Nhiên là một nam nhân có ánh mắt chân mày đều mang theo ý cười thân thiện, mặc dù bị hắn bắt được, cũng không hề oán trời trách đất, thống hận hoặc bay tới hoạch hoẹ, nhưng không biết vì sao lại tràn ngập địch ý đối với mỹ nam tử kia, lập tức bất mãn mà chất vấn đối phương: "Ngươi cười cái gì?"

Mỹ nam tử cũng là một người kỳ lạ, Kỳ Vạn Quán không dám nhận đã du tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng việc làm ăn của bang phái hắn trải rộng khắp nơi, quen biết với nhiều loại người, giao thiệp với không ít môn phái, vậy mà cũng chưa từng nghe trên giang hồ có một nam tử võ nghệ cao cường sử dụng roi chín đốt, càng đừng nói đến chuyện đối phương có một khuôn mặt khiến người vừa gặp là không thể quên. Đẹp xấu đối với Kỳ Vạn Quán không phải là vấn đề, thậm chí còn không bằng một bàn ăn có cá có thịt, nhưng các cô nương trên giang hồ lại không nghĩ như vậy, các tiểu thư khuê các cũng thế, đám công tử thiếu gia mắt cao hơn đầu tự xưng phong lưu đa tình càng không. Cho nên một nam tử vừa có võ nghệ bất phàm vừa có khuôn mặt còn bất phàm hơn cả võ nghệ, lại không hề vang danh khắp giang hồ, chỉ có một loại khả năng—— không có xuất thân hiển hách, cũng không làm to chuyện khi bị hái hoa tặc đột nhập vào phòng, bản thân càng không hề khoe khoang khoác lác, chính là loại người cố ý điệu thấp.

Nam tử thản nhiên đối mặt với chất vấn, hắn đáp: "Thừa dịp ban đêm đột nhập, xuất khẩu khinh cuồng, mị nhãn như tơ, chực chờ thời cơ khinh bạc, không phải tặc nhân thì là cái gì?"

Sau đó vị Xuân Cẩn Nhiên kia liền nổi giận: "Từ đầu đến cuối tính kế dùng người khác làm đá kê chân, ngươi mới là đỉnh cao của hạ lưu!"

Mỹ nam tử thong dong tiếp chiêu: "Ân, ta hạ lưu, ta xấu xa, ta âm hiểm giả dối, ta lãnh huyết vô tình, cũng không thay đổi được chuyện ngươi là hái hoa tặc."

Xuân Cẩn Nhiên: "..."

Mỹ nam tử lại bổ thêm một đao: "Âm mưu kéo người khác xuống nước để xoá đi tội trạng của mình, cuối cùng lại phí công. Ngươi cũng là người xấu, chính bản thân ngươi lại không nhận ra mà thôi."

Xuân Cẩn Nhiên triệt để á khẩu.

Không ngờ Quách Phán nãy giờ vẫn không lên tiếng lại quát lớn: "Hay! Ta là kẻ ác ngươi cũng không phải là kẻ thiện! Thế gian này vốn dĩ không có thánh nhân, ai lại không sống vì bản thân mình? Người khác nói ta thay trời hành đạo, ta lại nói ta không thay trời, mà là thay mình, không cầu lưu danh sử sách, chỉ cầu tận diệt chuyện bất bình trong thiên hạ!"

Mỹ nam tử hoài nghi: "Chỉ bằng ngươi? Diệt toàn bộ giang hồ?"

Quách Phán không chút dao động: "Con đường phía trước khó khăn, ta sẽ tận lực."

Kỳ Vạn Quán rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, mấy con hàng mình trói toàn là thứ gì không vậy!

Kết quả có người so với hắn còn nhanh hơn——

"Hai người các ngươi có còn tỉnh táo hay không? Ngươi, câu mị nhãn như tơ ta đã nhịn, cái gì gọi là diệt toàn bộ giang hồ, người bán bánh nướng ven đường cũng xem như là trong giang hồ, chẳng lẽ hắn cũng là kẻ xấu? Còn ngươi, trừng trị kẻ ác chính là chuyện tốt, sao cứ nhất định phải cong cong vẹo vẹo, chẳng lẽ ngươi không thể thẳng thắn nhận mình làm việc tốt hay sao!"

Kỳ Vạn Quán thở dài, ba người bị mình bắt, một tuấn mỹ phi phàm lại ác từ trong tâm - kẻ âm lãnh; một chính khí ngất trời dũng cảm to gan - kẻ điên; duy chỉ có Xuân Cẩn Nhiên nhân phẩm thoạt nghe rất có vấn đề, nhưng lại không phải đại gian đại ác, còn có chút thiện lương, bình thường như mọi người. Cho nên nói, nhìn người, không thể nhìn tướng mạo.

Hừng đông nhô lên từ phía chân trời, một ngày mới sắp đến. Dựa theo tiến độ hiện giờ, lúc mặt trời lên cao, hắn sẽ hội ngộ với người của Hàng gia. Quách Phán và vị kia thì không sao, nhưng nghĩ đến chuyện giao Xuân Cẩn Nhiên cho người Hàng gia, Kỳ Vạn Quán lại có một tia áy náy. Bất quá hắn nhớ đến số bạc mà Hàng Phỉ lão gia hứa hẹn, tia áy náy lại tan nhanh như sương sớm, không đợi mặt trời lên cao đến đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ném đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, một lần nữa tập trung tinh thần, Kỳ Vạn Quán mới phát hiện trong xe ngựa không còn tiếng động nào, hẳn là đám người nói chuyện tan rã trong không vui, chỉ còn lại tiếng xe ngựa đi trên đường cùng với tiếng gió thổi, xen lẫn vào nhau, làm cho vùng đất hoang dã này càng thêm yên tĩnh.

Rất tốt, tranh luận mệt mỏi rồi thì đi nghỉ ngơi... Các ngươi có nghĩ tới tâm tình của người đánh xe hay không! Đêm dài đằng đẵng, không chịu ngủ lại ngồi đó tranh cãi, cũng xem như là có chút gì đó giúp hắn tiêu khiển, nhưng lúc không hài lòng liền ngậm miệng không nói, lặng ngắt như tờ, thật là làm người lạnh tâm!

"Ta nói" tuy rằng cách một tấm mành, thân phận hai bên cũng có chút lúng túng, nhưng Kỳ Vạn Quán vẫn nhịn không được mà lên tiếng: "Các ngươi đừng dừng lại chứ, nói thêm vài câu là trời sáng rồi, tốt xấu gì cũng bồi ta tới sáng đi, ta đã đánh xe suốt đêm rồi đấy."

Xuân Cẩn Nhiên híp mắt chuẩn bị ngủ lại bất thình lình bị giọng nói này chấn tỉnh, sau khi nghe rõ lời đối phương, tức giận không thể nhào lên đạp cho vài cái: "Ai bắt ngươi đánh xe suốt đêm?! Là ngươi không chịu buông tha cho chúng ta thì có!"

Sau đó hắn liền nghe thấy Kỳ Vạn Quán âm u thở dài: "Nhận tiền của người, giúp người đánh tan tai hoạ, ta cũng là bất đắc dĩ."

Xuân Cẩn Nhiên nhướng mày, không nói sớm, có thể dùng tiền thu phục thì đây chỉ là chuyện nhỏ: "Hàng Phỉ cho ngươi bao nhiêu bạc, ta trả gấp đôi!".

Kỳ Vạn Quán đáp nhanh như điện: "Ba ngàn lượng! Trời ạ, ngươi thật sự muốn trả ta sáu ngàn lượng sao? Ta, ta nên làm gì bây giờ, thả ngươi thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vạn Quán Lâu đó! Nhưng sáu ngàn lượng lận đấy, ta mà bỏ qua thì tổ tông tám đời cũng sẽ không bỏ qua cho ta đâu..."

"Ách... Cái đó" Xuân Cẩn Nhiên nuốt nuốt nước miếng, hèn nhát mà ngắt lời hắn: "Ta chỉ tùy tiện hỏi chơi, ngươi cứ tiếp tục trói, ân, cứ tiếp tục trói là được."

"..."

Hể, sao lại Kỳ Vạn Quán lại không nói gì thế này?

Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, đột nhiên phát hiện có một âm thanh kỳ quái vang lên, rất nhỏ, nhưng lại chất chứa nỗi bất mãn tột cùng, làm người khác không thể bỏ qua.

Còn đang nghi hoặc, bỗng thấy Quách Phán mở to mắt, cười lớn: "Kỳ lâu chủ kiềm chế một chút đi, đừng có nghiến răng nghiến lợi như vậy ha ha ha."

Xuân Cẩn Nhiên xấu hổ, ra là mình làm cho người ta giận đến nghiến răng: "Câm miệng!" Tiếng Kỳ Vạn Quán tức muốn hộc máu truyền từ bên ngoài vào: "Không phải chuyện của ngươi!"

Quách Phán không chỉ không chịu im miệng, ngược lại càng hứng thú: "Thì ra giang hồ đồn đãi không sai, ngươi đúng là một kẻ thấy tiền sáng mắt, vì tiền cái gì cũng có thể làm."

Kỳ Vạn Quán khịt mũi khinh thường: "Ngươi có lý tưởng tận diệt bất bình trong thiên hạ của ngươi, chẳng lẽ không cho ta được phép lấy việc yêu tiền làm lẽ sống?"

Nghe vậy, Quách Phán càng mừng rỡ, tiếng cười sang sảng văng vẳng trong không trung: "Ta tin là ngươi yêu tiền, có phải lẽ sống hay không tạm thời không nói đến, nhưng ngươi xác định Vạn Quán Lâu có tiền sao?"

Kỳ Vạn Quán lại im lặng, không chỉ im lặng, bây giờ cả chút khí thế cũng không có.

Xuân Cẩn Nhiên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, mở to mắt hỏi Quách Phán: "Lời này của Quách huynh là có ý gì? Vạn Quán Lâu không phải kiếm tiền dựa vào làm ăn trên giang hồ hay sao? Như thế nào lại không có tiền?"

Quách Phán nhìn hắn lắc đầu: "Xem ra ngươi quả thật không thường đi lại trên giang hồ, biết cũng không biết sâu."

Xuân Cẩn Nhiên bị câu cho tâm ngứa, mặt đầy thành kính chăm chú lắng nghe —— hắn rất thích nghe mấy chuyện thất loạn bát tao trong giang hồ nha, cực kỳ có tính giải trí!

Quách Phán cũng không câu giờ, nói thẳng ra: "Vạn Quán Lâu đúng là có nhận giải quyết tai hoạ cho người khác, tôn chỉ lúc thành lập môn phái cũng được thể hiện vô cùng rành mạch, nhưng không biết có phải lâu chủ trời sinh không có tài vận hay không, dù có tiếp dạng uỷ thác nào cũng thu không đủ chi, ngẫu nhiên có tiền cũng tiêu tán rất nhanh, nghe nói mấy huynh đệ trong bang miễn cưỡng cũng chỉ có thể ăn no bụng, còn Vạn Quán* hả, trên người có một thỏi bạc thì có thể coi là tài chủ rồi."

(Edt: Vạn Quán nghĩa là bạc triệu, Kỳ Vạn Quán và Vạn Quán Lâu nghĩa là Kỳ bạc triệu và Bạc triệu lâu)

Xuân Cẩn Nhiên vẫn luôn du đãng bên lề giang hồ có chút ngạc nhiên, không ngờ một bang phái có chút tiếng tăm lại có thể thê thảm như vậy.

"Nói bậy!" Kỳ Vạn Quán tất nhiên không vừa lòng: "Chúng ta đường đường là Vạn Quán Lâu, ngươi không được tùy ý bôi nhọ!"

"Rồi, là ta nói bậy." Quách Phán không hề buồn bực, chậm rãi nói tiếp: "Dù sao vị hái hoa tặc này không biết còn có thể quay về võ lâm được hay không, chắc là cũng vô duyên nghe được hai câu vè cực kì thuận miệng kia rồi."

"Vậy bây giờ Quách huynh đọc cho tại hạ nghe một chút đi." Xuân đại hiệp bị gợi lên lòng hiếu kỳ, có thể trở về võ lâm hay không cũng không thèm so đo.

Quách Phán căn bản chính là muốn đọc, cho nên Xuân Cẩn Nhiên vừa nói xong, hắn liền ngâm xứng: "Thắt lưng đeo Vạn Quán, gia tài cũng Vạn Quán, Vạn Quán Vạn Quán Kỳ Vạn Quán...".

Câu vè thuận miệng này tựa hồ có ma tính mê hoặc, Bùi Tiêu Y ngồi trong góc vốn không muốn tham dự cũng không nhịn được mà tiếp lời: "Thắt lưng nhẹ thảnh thơi, gia tài đâu chẳng thấy, không tiền không tiền vẫn không tiền."

Bên trong thùng xe, Xuân Cẩn Nhiên sâu sắc cảm nhận nổi bi thương của Vạn Quán Lâu.

Bên ngoài thùng xe, Kỳ Vạn Quán cảm thấy bi thương đã tràn ra đáy mắt.

Xuân Cẩn Nhiên nghĩ, căn bản không thể nhìn ra Kỳ Vạn Quán lại nghèo túng như vậy, quả thật là giang hồ quá mức thâm sâu, nhìn người không thể nhìn mặt.

Kỳ Vạn Quán nghĩ, bát tự của mình cũng không đến nỗi nghèo túng như vậy, nào ngờ làm mãi làm mãi, không có ngân phiếu cũng chẳng có tiền.
« Chương TrướcChương Tiếp »