*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thứ gì nên nói cũng đã nói hết, tia nắng sớm chiếu qua ô cửa sổ, trải ánh sáng vào trong căn phòng lạnh lẽo.
Tuyết đóng đã lâu bắt đầu tan rã dưới ánh mặt trời, gió xuân ấm áp thổi qua. Mọi người đã thức trắng đêm nhưng không hề buồn ngủ, không biết có phải là do sự việc đã hạ màn —— ít nhất là chuyện của Vương gia thôn —— hay không, mà mọi người thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn so với lúc đến.
Hàng Phỉ hào phóng đưa cho Kỳ Vạn Quán ngân phiếu năm ngàn lượng, sau đó còn tỏ vẻ muốn cảm tạ Xuân Cẩn Nhiên, Quách Phán và Bùi Tiêu Y, vì mỗi người bọn họ đều cung cấp cho Hàng gia những manh mối quan trọng. Nhưng Xuân Cẩn Nhiên là người đầu tiên cự tuyệt, Hàng Nguyệt Dao chết trong vòng tay của hắn, mỗi đêm nằm mơ hắn vẫn còn thấy gương mặt nàng, nếu hắn có thể giúp ích trong việc truy bắt hung thủ, đó quả thật là chuyện cầu mà chẳng được, sao có thể thu bạc của khổ chủ? Quách Phán là người thứ hai cự tuyệt, lý do là tâm nguyện của hắn vốn là tận diệt chuyện ác trong thiên hạ, nếu như nhận bạc thì không còn thuần tuý là đạo nghĩa giang hồ nữa. Kỳ Vạn Quán nghe đến đó đã có chút không nhịn được, hận không thể xông lên nhận ngân phiếu thay cho bọn họ, kết quả Bùi Tiêu Y cực kì đơn giản thô bạo cự tuyệt đã đâm cho Kỳ lâu chủ một kích chí mạng —— hắn nói, ta không thiếu tiền.
Xuân Cẩn Nhiên đã từng nghĩ rằng, chỉ cần người của Hàng gia không bị thù hận che mắt, hơn nữa còn có đầu óc linh hoạt, vậy thì hiềm nghi của hắn sẽ có thể rửa sạch. Nào ngờ sự việc phát triển thuận lợi ngoài mong đợi, hắn không chỉ rửa sạch hiềm nghi của bản thân mà còn cố gắng hết sức cung cấp manh mối, tất cả đều là công lao của Hàng Phỉ và Hàng Minh Hạo, hai người này không chỉ có đầu óc mà còn có không ít kinh nghiệm hành sự trên giang hồ.
Cho nên, sau nhiều ngày bôn ba chịu nỗi oan thấu trời thấu đất, chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc vào đêm qua ở Vương gia thôn, đối với Xuân Cẩn Nhiên mà nói, kết cục này có thể nói là tương đối viên mãn. Nếu một hai phải nói đến điều gì tiếc nuối thì ——
"Ngài muốn mang Lục Hữu... tiền bối về Vân Trung an táng?" Xuân Cẩn Nhiên có hơi bất ngờ về quyết định của Hàng Phỉ.
"Dù sao cũng từng có chút giao tình, cũng phải giúp ông ta mồ yên mã đẹp." Hàng Phỉ thở dài, Hàng Minh Hạo và Hàng Minh Triết bên kia đã hợp lực nâng thi thể của Lục Hữu Đạo lên chiếc xe ngựa mới thuê.
Hàng Phỉ phúc hậu hơn nhiều so với tưởng tượng, điều này làm cho Xuân Cẩn Nhiên có chút cảm khái. Tuy rằng Hàng Minh Triết đã nói qua, vị "Lục thúc" này xem như có quen biết với nhà bọn họ, nhưng gia chủ của võ lâm thế gia như Hàng Phỉ quen biết biết bao nhiêu giang hồ hào kiệt, Xuân Cẩn Nhiên cũng cảm thấy Hàng Phỉ không thân thiết gì mấy với đối phương, dù vậy lão nhân vừa trải qua nỗi đau mất con vẫn tình nguyện chia ra một phần tâm trí cho việc mang thi thể về Vân Trung an táng, đúng là rất khó có được.
Chỉ là, vì sao Lục Hữu Đạo mai danh ẩn tích bao năm nay lại đột nhiên xuất hiện ở Vương gia thôn? Vì sao ông ta lại hoá điên như thế?
Không ai có thể biết được.
Đây chính là điều làm cho Xuân Cẩn Nhiên tiếc nuối.
Xuân Cẩn Nhiên không có bao nhiêu sở thích, mỹ nam giang hồ có thể tính là một, giải mã bí bẩn có thể tính là hai. Cho dù việc "Hàng Nguyệt Dao tử nạn" có rất ít manh mối, hắn cũng có thể dựa vào chút kí ức sót lại mà xâu chuỗi thành một sự kiện đại khái có đầu có đuôi, hơn nữa hắn tin rằng, hung thủ sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Nhưng những nghi vấn phát sinh trên người Lục Hữu Đạo lại có khả năng vĩnh viễn không có lời giải.
Bởi vì, chết không đối chứng.
Xuân Cẩn Nhiên bất giác nhìn qua hướng Bùi Tiêu Y, hắn không biết nếu như Lục Hữu Đạo không bức bách mọi người đến mức đó, liệu Bùi Tiêu Y có còn động sát khí hay không? Nhưng sự thật là, nếu không có Bùi Tiêu Y, có thể bọn họ thậm chí còn không đợi được Hàng Phỉ, càng miễn bàn đến chuyện tắm mình trong tia nắng ban mai như bây giờ. Cho nên việc này quả thực có chút lúng túng, kẻ tự xưng là từ bi lại được một kẻ không có lòng trắc ẩn cứu giúp, hơn nữa sự việc phát triển hoàn toàn theo hướng dự đoán của kẻ không có lòng trắc ẩn kia.
May mà Bùi Tiêu Y không có đem chuyện này ra cười nhạo bọn họ.
Thật ra thì, toàn bộ buổi tối, nam nhân kia trừ lúc trả lời những câu hỏi của Hàng gia thì không nói thêm câu nào. Lúc đó Xuân Cẩn Nhiên cũng lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện hắn nhìn người ta nhưng lại không thật sự để họ vào mắt. Xuân Cẩn Nhiên từng gặp qua rất nhiều người, có người cùng hắn tâm đầu ý hợp, có người hận không thể bắt hắn dạo phố thị chúng, nhưng không có người nào giống như Bùi Tiêu Y, nhìn như có hỉ nộ ái ố, kì thực không để bất cứ thứ gì trong lòng, hắn đề phòng tất cả mọi người, thậm chí còn không thích chính bản thân mình.
Ầy, thật tiếc cho một túi da đẹp!
Bùi Tiêu Y vừa cáo biệt Hàng Phỉ chuẩn bị rời đi thì cảm nhận được một ánh mắt lộ liễu nhìn hắn. Không cần quay đầu lại cũng biết ngay là tên nào, bởi vì ánh mắt của tên kia sẽ làm cho người ta cảm thấy từng tầng y phục của mình đang bị bóc ra, ở phương diện nào đó cũng có thể xem như là võ công độc môn.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt, vô sỉ là thật, thông minh cũng là thật.
Từ lúc Hàng Nguyệt Dao tử vong cho đến khi bọn họ trốn thoát khỏi khách điếm, mọi việc gần như phát sinh chỉ trong chớp mắt, hơn nữa đêm đen mưa gió, không nói đến tiểu nhị trong khách điếm, dưới tình huống bị Quách Phán gây rối mà Xuân Cẩn Nhiên vẫn có thể nhớ kĩ toàn bộ manh mối mà hắn nhìn thấy đã là chuyện không tưởng, có nhiều người trong tình huống bình thường thậm chí còn không nhớ được bất cứ chi tiết nào.
Chỉ tiếc, Bùi Tiêu Y nghĩ, quá mức thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là tại chốn giang hồ hỗn loạn này, kẻ thông minh mà không biết che giấu đi sự thông minh của mình, thường sống không lâu.
Tiễn bước tên Kỳ Vạn Quán muốn mời mình nhập bọn không thành nên cứ lưu luyến không rời và Quách Phán nóng lòng truy tìm kẻ ác tiếp theo mà qua loa chào hỏi rồi gấp gáp rời đi, Xuân Cẩn Nhiên chậm rãi đi đến trước mặt Bùi Tiêu Y, muốn cùng đối phương cáo biệt, lại phát hiện nam nhân này đang thơ thẩn, không biết trong đầu đối phương đang nghĩ đến sự việc bi thảm nào mà trên gương mặt lạnh lùng kia lại xuất hiện vài tia tiếc hận.
"Bùi thiếu hiệp, hồi hồn hồi hồn." Xuân Cẩn Nhiên vươn tay vẫy qua vẫy lại trước mặt Bùi Tiêu Y.
Bùi Tiêu Y giật mình, theo bản năng muốn ngăn lại kẻ địch, kết quả tay đã sờ lên soi đặt sau lưng lại kịp thời bỏ ra, rốt cuộc cũng nhìn rõ trước mặt không phải là người đánh lén. Chỉ cần chậm một chút là móng vuốt trắng trắng nộn nộn kia của Xuân Cẩn Nhiên đã phải tạm biệt cổ tay của hắn rồi, nghĩ đến chuyện đó, Bùi Tiêu Y lại đột nhiên cảm thấy may mắn. Hắn vô pháp lý giải tại sao bản thân lại nảy sinh cảm xúc đó, nhưng sự thật chính là, hắn không muốn chặt đứt bàn tay của Xuân Cẩn Nhiên, dù cho nhân phẩm tên này quá là có vấn đề, cứ thấy đẹp là nhào tới, cực kì ầm ĩ.
Hồn nhiên không biết chính mình suýt nữa đã đi vào Quỷ Môn Quan, Xuân Cẩn Nhiên thấy đối phương rốt cuộc cũng đã hoàn hồn, tằng hắng cổ họng một cái: "Tuy rằng giữa hai chúng ta không có hồi ức gì tốt đẹp, nhưng dù sao cũng xem như là có quen biết, lại còn cùng nhau chạy trốn, nên ta vẫn muốn nói với ngươi một tiếng bảo trọng."
Bùi Tiêu Y à một tiếng, ngẫm lại rồi bổ thêm một câu: "Ngươi cũng vậy."
Xuân Cẩn Nhiên thụ sủng nhược kinh, trợn mắt nhìn trừng trừng: "Ngươi... cũng chúc ta bảo trọng?!"
Bùi Tiêu Y gật đầu, khó được một lần hảo tâm nhắc nhở người khác: "Ngươi thông minh hơn nhiều so với tướng mạo, đây là chuyện tốt, nhưng quá mức thông minh lại không biết cách che giấu, rất dễ gặp nguy hiểm."
Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt, hơn nửa ngày mới hiểu được ý tốt trong lời của đối phương.
Nhưng mà ——
"Cái, gì, gọi, là, thông, minh, hơn, nhiều, so, với, tướng, mạo?"
"Chính là bản mặt của ngươi nhìn có vẻ không thông minh lắm, hoặc có thể nói là mặt ngu".
"Không phải ta thật sự muốn nghe ngươi giải thích!"
Bùi Tiêu Y nhún nhún vai: "Tùy ngươi thôi."
Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, nheo mắt nhìn thẳng gương mặt vô tội của đối phương: "Ngươi cố ý?"
Bùi Tiêu Y chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn thẳng lại hắn.
Xuân Cẩn Nhiên xác định: "Quả nhiên là ngươi cố ý."
Bùi Tiêu Y gật đầu: "Đúng là ngươi thông minh hơn so với tướng mạo của mình nhiều."
Xuân Cẩn Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Sau này không hẹn gặp lại!"
Khinh công của Xuân Cẩn Nhiên quả nhiên cực kì lợi hại, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Bùi Tiêu Y.
Bùi Tiêu Y có chút sầu muộn, bởi vì hắn nghĩ rằng mỗi lần nói chuyện với Xuân Cẩn Nhiên hẳn là nên chấm dứt bằng cảnh "Quất và bị quất".
Lần đầu tiên trong đời, Bùi Tiêu Y lại không cảm nhận được sự "Tính kế" từ một "Người" mà lại là "Thú vị", có lẽ do nhân phẩm vô cùng sai trái thấy đẹp nhào tới cực kì ầm ĩ kia khơi gợi sự tò mò trong hắn. Chỉ tiếc là đối phương đã sớm bỏ chạy, hơn nữa rất có khả năng từ nay về sau sẽ không còn gặp nhau trên giang hồ.
Không biết từ khi nào, trên bầu trời xuất hiện một đàn chim nhạn lớn, sắp hàng chỉnh tề, bay về hướng bắc.
Bùi Tiêu Y chuẩn bị rời đi chợt dừng bước, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thật lâu.
Tuyết trên đất đã tan đi hết. Xuân về, nhạn tới. Tâm tình của Bùi Tiêu Y chậm rãi bình tĩnh lại, dù trước đó có xảy ra chuyện gì, ngay cả cái chết của Hàng Nguyệt Dao, hay bị Quách Phán và Kỳ Vạn Quán đuổi bắt, thậm chí sự thú vị của Xuân Cẩn Nhiên, đều trở nên nhỏ nhặt không đáng kể, tựa hồ chỉ cần một luồng gió nhẹ cũng có thể thổi chúng bay tiêu tán vào hư không.
...
Rồi khỏi Vương gia thôn, Xuân Cẩn Nhiên trực tiếp dùng khinh công chạy thẳng về nhà. Tấm bảng "Xuân Phủ" đập vào mắt khiến cho hắn lệ nóng quanh tròng.
Bang bang bang bang bang bang bang bang bang ——
"Ai vậy? Muốn đòi mạng à?" Tiếng đập cửa dồn dập khiến cho tiểu tư không kiên nhẫn lên tiếng.
"Thiếu gia nhà ngươi đây này!" Xuân Cẩn Nhiên tức giận lớn tiếng đáp: "Nhị Thuận, mau mở cửa!"
Vừa dứt lời đã nghe bên trong có tiếng tay chân luống cuống, sau đó cánh cửa được mở ra, một thanh niên mặc y phục hạ nhân mày rậm mắt to nhìn thẳng vào Xuân Cẩn Nhiên mà rưng rưng nước mắt: "Sao bây giờ thiếu gia mới trở về ạ? Người đã bặt vô âm tín mấy ngày liền, chúng ta còn cho rằng người đã xảy ra chuyện!"
"Ai, một lời khó nói hết." Xuân Cẩn Nhiên đi vào sân, cảnh sắc quen thuộc trong khoảnh khắc trấn an được tâm hồn mệt mỏi của hắn, quả nhiên không ở đâu bằng ở nhà!
Nhị Thuận vẫn còn trong trạng thái kích động, liên tục nói: "Thiếu gia có thể bình an trở về là tốt rồi, thiếu gia có thể bình an trở về là tốt rồi!"
Vẻ mặt Xuân Cẩn Nhiên có chút thay đổi, hắn ở cùng với nha hoàn và tiểu tư của Xuân Phủ nhiều năm rồi, tuy là chủ tớ nhưng còn thân thuộc hơn cả người nhà. Nhớ đến chuyện này, hắn kìm lòng không được mà vỗ vỗ bả vai đối phương: "Được rồi, không phải ta đã trở lại rồi sao."
Nhị Thuận liên tục gật đầu: "Vâng! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, chúng ta thu thập rất nhiều câu đố đèn còn chưa giải được, đều đang chờ thiếu gia đấy ạ!"
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Nhị Thuận: "Thiếu gia có muốn ta đọc hai ba câu cho người nghe trước..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Nhị Thuận."
Nhị thuận: "Dạ?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Thiếu gia nhà ngươi đói bụng."
Nhị Thuận: "À."
Xuân Cẩn Nhiên: "À?"
Nhị Thuận: "Lát nữa ta bảo Tiểu Thuý làm liền, thiếu gia nghe nè, câu thứ nhất chính là, xanh xanh lúc nhỏ đầu trụi lủi, lớn lên râu tóc rậm rạp khắp nơi, tỷ tỷ chống thuyền cần có nó, ca ca câu cá không rời tay."
Xuân Cẩn Nhiên: "Cây trúc."
Nhị Thuận: "Vẽ hình tròn, viết hình vuông, mùa đông thì ngắn mùa hè thì dài?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ngày*."
Nhị thuận: "Hai nước đánh nhau, binh hùng tướng mạnh, mã không ăn cỏ, tướng không cần lương**?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Chơi cờ."
Nhị thuận: "Lớn nhỏ tuỳ thuộc vào người, trong bụng thì đầy văn chương, gương mặt ửng hồng, in trên mặt giấy?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Con dấu***!"
Nhị Thuận: "Thiếu gia thật là thần kì!"
Xuân Cẩn Nhiên: "Đương nhiên rồi, ngươi có thể tìm đề bài khó hơn một chút...Sao ta phải nhịn đói mà giải đố cho ngươi chứ?"
Thẳng đến khi hút mỳ sợi, Xuân Cẩn Nhiên vẫn còn suy nghĩ, không biết căn bệnh kỳ lạ "Gặp phải câu đố liền quên đi tất cả khó khăn chỉ muốn giải đáp nhanh chóng chứng minh bản thân thông minh hơn người" này, Đinh Nhược Thủy có thể trị được không.
Cây hoa đào trong viện đang trong kì nở rộ, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống đất, có vài cánh hoa theo gió bay vào cửa sổ, rơi xuống chiếc bát của Xuân Cẩn Nhiên. Chén mỳ chay đạm bạt chợt có một vệt hồng, nhưng lại trở nên thanh nhã hơn hẳn, áp lực luôn tồn tại trong lòng Xuân Cẩn Nhiên mấy ngày nay, tại khoảnh khắc cánh hoa kia đáp xuống, bỗng chốc tan thành mây khói.
Đây không phải giang hồ, đây là nhà của hắn, thật là tốt.
——————
Edt: *Về câu "Vẽ hình tròn, viết hình vuông" theo mình tìm hiểu (vì không biết tiếng Trung nên có thể thông tin mình tìm không chính xác lắm) thì: chữ "Ngày" trong tiếng Trung (khi viết có hình vuông) được phổ từ chữ tượng hình là chữ "Nhật" (aka Mặt trời) - được vẽ bằng hình tròn.
Hình ảnh tham khảo
** mã và tướng trong câu này bản QT ghi là ngựa và binh, nhưng để phù hợp với đáp án là "Chơi cờ" nên mình cố tình chỉnh lại để dễ liên tưởng đến quân Mã và quân Tướng trên bàn cờ nhé.
*** Hình minh hoạ con dấu