Chương 1: Đêm mưa ở khách điếm (một)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời đã mưa suốt hai canh giờ, từ lúc hoàng hôn sắp tắt cho đến khi màn đêm buông xuống, nhưng vẫn không có ý định dừng lại. May mà trận mưa đầu xuân này không lớn, từng giọt nước rơi nhẹ trên phiến lá ngoài cửa sổ, làm cho đêm tịch mịch tăng thêm vài phần thú vị.

Nhưng mà, dù có thêm vài phần thú vị, tịch mịch thì vẫn là tịch mịch.

Hạt mưa rơi vỡ trên song cửa sổ, bắn lên mặt Xuân Cẩn Nhiên, lại bị hắn tuỳ ý lau đi. Sau đó, sảnh chính trống rỗng của khách điếm vang lên một tiếng thở dài thật dài.

Trong một góc, tiểu nhị mơ màng sắp ngủ bị trận oán khí sục sôi đến tận trời này đánh thức, phát hiện cái vị giống như cú đêm kia tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. Người còn đây, thì hắn còn phải hầu hạ, chỉ sợ đối phương chỉ cần một bầu rượu cùng một đĩa đậu phộng liền có thể ưu tư đến tận bình minh.

Đây là khách điếm ở một trấn nhỏ thuộc Trung Nguyên, là nơi lưu thông trọng yếu, dòng người lui tới bề bộn, có thương nhân giàu có, cũng có võ lâm cao thủ, cho nên lão bản mở bàn bát tiên, cười nghênh đón khách tứ phương, ai cũng không dám đắc tội. Vị khách cú đêm bước vào sảnh chính lúc chạng vạng, cũng không làm cho người cảm thấy e ngại, ngược lại là phong độ nhẹ nhàng, nói năng văn nhã, mở miệng liền làm cho người khác như tắm mình trong gió xuân, nhấc tay là đưa bạc vụn làm tiền thưởng. Nào ngờ người này nhận phòng xong không chịu thành thật đợi trong phòng, lại chạy ra sảnh chính mà ngồi, hơn nữa vừa ngồi chính là ngồi tận hai canh giờ, có vẻ như đang đợi người, nhưng chờ đến khi mọi thanh âm trở nên im lặng, vẫn chưa thấy người đâu, vì thế mà gió xuân điều hiu, ai oán mọc lên thành cụm.

Tiểu nhị cũng muốn thở dài, lại sợ bị vị cú đêm kia phát hiện, chỉ có thể cố nén, tự mình tiêu hoá, không ngờ chưa tiêu hoá xong, liền thấy cú đêm đột nhiên ngẩng đầu!.

Tiểu nhị kích động lập tức đứng dậy, vừa định xum xoe hỏi: "Khách quan có muốn nghỉ ngơi không ạ?", cửa lớn của khách điếm lại bị người gõ vang.

Tiểu nhị bị tiếng gõ cửa này doạ sợ tới mức thiếu chút nữa là lăn quay xuống dưới bàn. Đêm khuya tĩnh lặng, đã sớm qua thời gian khách thường tới trọ, ván cửa là do chính hắn đi đóng từ hơn một canh giờ trước. Nếu không phải tại vị cú đêm cứ lưu luyến chậm chạp không chịu về phòng, lúc này hắn đã sớm chui vào chăn ngủ ngáy khò khò, đâu còn ở đây để bị chuyện "Quỷ gõ cửa lúc nửa đêm" này dọa đi nửa cái mạng.

Tuy rầu rĩ không vui, nhưng đêm mưa đi đường không dễ, hắn suy bụng ta ra bụng người, huống hồ khách điếm vẫn còn phòng trống. Đành vậy, tiểu nhị liền tiến lên, bước ba bước thành hai bước, nhanh nhẹn đỡ ván cửa xuống: "Khách quan muốn nghỉ chân hay trọ lại......"

"Ở trọ." Người tới quần áo mộc mạc, chưa mặc áo tơi, cũng không có mang theo tay nải, nước mưa làm cho tóc hắn ướt đẫm, hắn lại tựa như không thèm để ý, thần sắc tự nhiên, không có sự chật vật của khách đi đường bị gió táp mưa sa, người không biết còn tưởng rằng bên ngoài khách điếm chính lá ánh trăng ngời ngợi, là gió xuân thổi nhẹ.

Đây là một vị khách giang hồ.

Tiểu nhị quen thuộc mà phán đoán trong lòng. Từ lúc hắn sinh ra chưa từng rời khỏi thị trấn này, nhưng thấy chuyện đời còn nhiều hơn ăn cơm, tuy rằng hai tay người này trống trơn, không mang theo bất kì binh khí nào, lớn lên cũng...hơi bị đẹp quá, nhưng không có ai nói lớn lên đẹp thì không thể vào giang hồ, hơn nữa tuy người này đã cực lực che giấu, sự đề phòng và sát ý trong đáy mắt lại không thể giấu đi được.

Khách giang hồ cũng được, dân thường cũng thế, cũng không có quan hệ gì tới hắn: "Được rồi, vừa vặn tiểu điếm còn có hai phòng Thượng, để ta dẫn ngài lên lầu hai......"

Vị khách vãng lai đêm mưa cũng không khó hầu hạ, sau khi vào phòng không cần ăn uống, chỉ cần một chậu nước và một chiếc khăn lông sạch sẽ liền tống cổ tiểu nhị xuống nghỉ ngơi. Tiểu nhị sao mà nghỉ ngơi được, dưới sảnh chính còn có một vị đang ngồi ngay ngắn...Ủa?

Tiểu nhị đi xuống lầu liền sửng sốt, dùng sức chớp chớp mắt, lại mở mắt, rốt cuộc cũng xác nhận, không thấy cú đêm. Rõ ràng lúc nãy xách ấm nước lên lầu vẫn còn ngồi đó, bây giờ lại giống như biến mất vào hư không. Đương nhiên, tiểu nhị không thật sự cho rằng đối phương biến mất, chỉ cảm thấy hắn đã quá mệt mỏi cực nhọc, cuối cùng chịu không nổi nên đã lên lầu nghỉ ngơi.

Như được đại xá, tiểu nhị quyết đoán buông ấm nước, lấy tư thế sét đánh không kịp buông tay mà chạy tới đóng cửa, sau đó một mạch trốn đi mất dạng.

Nhất thời sảnh chính trong canh ba trở nên thanh thanh tĩnh tĩnh, chỉ còn lại một chuỗi dấu chân dính nước mưa theo lên lầu, kéo dài đến phòng chữ Thiên số 5.

......

Phòng chữ Thiên số 5 ở cuối lầu hai, cửa phòng đóng chặt, ánh nến đã tắt, không có một tiếng động, rất rõ ràng người bên trong đã nghỉ ngơi. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho người nào đó tới cửa bái phỏng.

"Quá mệt mỏi chịu không nổi nữa rồi" Xuân Cẩn Nhiên đứng ở trước cửa, biểu cảm chăm chú, không chút cẩu thả mà sửa sang lại y phục, không biết còn tưởng đây là một vị tiên sinh sắp bước vào học đường. Nhưng ánh sáng vui sướиɠ không áp được ở nơi đáy mắt đã bán đứng hắn, sự vui sướиɠ khiến cho lúc sửa sang lại y phục đầu ngón tay đều hơi hơi phát run.

Minh Tuấn huynh, xin lỗi.

Xuân Cẩn Nhiên chân thành xin lỗi vị bằng hữu thất hẹn kia ở trong lòng. Rõ ràng đã hẹn không gặp không về, chính hắn lại rời đi trước. Dù cho đối phương đến muộn hai canh giờ, hơn nữa rất có khả năng còn lâu hơn thế, hắn cũng đã vi phạm ước định rồi.

Nhưng nào có biện pháp đâu? Ai ở trong hoàn cảnh của hắn đều sẽ làm như vậy thôi, vì người nọ thật sự là...Dung mạo Phan An còn không đủ để hình dung, tóm lại là dù Minh Tuấn huynh có tới, chỉ cần liếc mắt nhìn người nọ một cái, hắn cũng sẽ hiểu được sự kinh hỉ "Muốn đào khoai lang không ngờ lại đào ra phỉ thuý" của bản thân, thậm chí còn cổ vũ chính mình làm chuyện tiếp theo——

Cốc cốc.

Lễ phép gõ hai tiếng lên cửa, chỉ chốc lát sau, trong phòng hình như tiếng người đứng dậy, Xuân Cẩn Nhiên nở nụ cười ôn nhu, mở quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, đồng thời cất cao giọng: "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, hoa có thanh hương trăng có bóng......"

Không chờ hắn ngâm bài thơ hoàn chỉnh, cửa phòng đã mở, khách trọ kia đã thay quần áo, tóc lau khô một nửa, khuôn mặt được rửa sạch sẽ. Ánh trăng bị mây đen che khuất, bóng tối mịt mù, nhưng Xuân Cẩn Nhiên lại cảm thấy người này tự thân như đang phát sáng, mắt ngọc mày ngài, nhìn thấy là sinh...

"Ngươi tìm lầm người."

Cạch.

Lạch cạch.

Đóng cửa thật nhanh, thậm chí còn khoá.

Xuân Cẩn Nhiên nhún nhún vai, hiển nhiên đã phi thường quen thuộc với loại tình cảnh này. Hắn thu hồi quạt xếp, đi về phòng chữ Thiên số 3 của mình, thắp nến, mở cửa sổ, sau đó nhún chân một cái, người và ánh sáng đều biến mất ngoài cửa sổ.

......

Bùi Tiêu Y cho rằng đêm nay có thể ngủ một giấc an ổn và sạch sẽ, thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân. Người còn chưa tới cửa phòng, Bùi Tiêu Y đã cảnh giác, cũng chuẩn bị tốt biện pháp đối phó, nào ngờ người đến trước cửa không biết làm gì mà cọ xát một đoạn thời gian thật dài bên ngoài, vất vả lắm mới chịu gõ cửa, lại bắt đầu ngâm thơ, cuối cùng làm cho nam nhân vốn đang rối rắm giữa mặc kệ và ra tay ngăn địch đưa ra quyết định, mở cửa, nhưng không tiếp khách.

Kỳ thật trong nháy mắt khi bước vào khách điếm, Bùi Tiêu Y liền chú ý tới người này, bởi vì kẻ kia phô ra gương mặt mừng rỡ như điên và ánh mắt đầy nóng bỏng, muốn không chú ý cũng khó. Nửa đêm không chịu ngủ mà lại ngồi ở sảnh chính tự rót tự uống đã là dị thường, giữa đêm mưa tháng ba lại còn phe phẩy quạt......

Minh thương có thể trốn, ám tiễn có thể phòng, kẻ địch có thể gϊếŧ, nhưng với kẻ điên thì không nhất thiết phải ra tay.

Nhưng mà, nếu kẻ điên không đi cửa trước nữa mà lại leo cửa sổ, lộ ra khinh công thượng thừa, đó lại là một vấn đề khác.

"Huynh đài sao phải lạnh nhạt như thế, đêm dài dằng dẵng, khó yên giấc nồng, người cùng sở thích thắp nến tâm sự thâu đêm, chẳng phải sẽ rất vui vẻ hay sao?" Xuân Cẩn Nhiên thật cẩn thận che chở ánh nến trong tay, vững chắc ổn định mà đặt lên bàn của Bùi Tiêu Y, cuối cùng ngẩng đầu, tặng cho đối phương một nụ cười ấm áp.

Bùi Tiêu Y xem như đã hiểu —— quả nhiên, người tới không có ý tốt.

"Ngươi xem, ta chỉ lo vượt nóc băng tường, đã quên tự giới thiệu. Tại hạ Xuân Cẩn Nhiên, 25 tuổi, chưa lập gia đình, hiểu biết cầm kỳ thi hoạ, có chút võ nghệ trong người, thích kết bằng hữu tứ phương......"

Thấy đối phương án binh bất động, tựa hồ không có ý tứ đuổi người, Xuân Cẩn Nhiên không khỏi mừng thầm, kìm lòng không nổi mà móc ra cây quạt xếp, dệt hoa trên gấm cho phóng thái nhẹ nhàng của bản thân. Nào biết vừa mở quạt ra được một nửa, từ trên không rơi xuống một roi, không nghiêng không lệch mà đánh vào mặt quạt, cắt nó thành hai nửa, sau đó dây roi hung hăng chuyển qua cánh tay của Xuân Cẩn Nhiên!

Quạt xếp lạch cạch rơi xuống đất, đầu mình hai nơi.

Xuân Cẩn Nhiên che lại ngón tay nóng rát, bi thương phun trào: "Đây cây quạt mà ta yêu thích nhất!"

Có lẽ tiếng khóc quá mức bi thảm, Bùi Tiêu Y thiếu chút nữa liền tin.

Nhưng mà, chỉ là thiếu chút nữa.

Nhanh chóng thu hồi roi chín đốt* quấn quanh bàn tay, nếu Xuân Cẩn Nhiên lại dám động đậy, lần sau thứ đầu mình hai nơi sẽ chính là bản thân hắn.

Xuân Cẩn Nhiên tựa hồ đã nhận ra được nguy hiểm, cho nên chỉ gào khan, cũng không có động tác nào khác.

Bùi Tiêu Y nhìn thoáng qua mặt đất, xác nhận đó chỉ là một cây quạt đã bị tàn phá, sau đó giương mắt, lạnh lẽo nhìn về phía đối phương: "Ám khí đâu?"

Xuân Cẩn Nhiên bị hỏi đến khó hiểu, cũng đã quên gào: "Ám khí gì?"

Bùi Tiêu Y ra vẻ "Ta đã nhìn thấu ngươi": "Ngươi làm như muốn phẩy quạt, kỳ thực là muốn thi triển ám khí đối phó ta phải không?."

Xuân Cẩn Nhiên nhìn nhìn Bùi Tiêu Y, nhìn nhìn mặt đất, lại nhìn ngón tay đã sưng lên của mình, cảm thấy uỷ khuất trong suốt 25 năm tuổi đời cộng lại cũng không chua xót bằng lúc này.

Bùi Tiêu Y thấy hắn không nói gì, tự cho là mình đoán đúng, tiếp tục nói: "Nếu muốn giao thủ, ta sẽ không trốn, nhưng ta tự hỏi bản thân không có kẻ thù, nên ít nhất ta cũng phải biết ý đồ của ngươi khi đến đây."

Xuân Cẩn Nhiên muốn khóc: "Rõ ràng ta đã nói, ta là Xuân Cẩn Nhiên, 25 tuổi, chưa lập gia đình, hiểu biết cầm kỳ thi hoạ, có chút võ nghệ trong người...Đúng vậy, chỗ này là ta nói dối...."

Bốp!

Lại một roi.

Tuy rằng không có đánh trúng người Xuân Cẩn Nhiên, nhưng kẻ cầm roi cũng đã không còn kiên nhẫn: "Ta hỏi ý đồ đến, không phải lai lịch. Tuy rằng lai lịch của ngươi cũng không rõ ràng."

"Hai ta bèo nước gặp nhau, có thể có cái ý đồ gì chứ!" Xuân Cẩn Nhiên cũng có chút bực: "Chỉ là thấy ngươi lớn lên có chút...Khụ, thuận mắt, cho nên muốn tiến đến bắt chuyện, uống chút rượu, ngắm ngắm mưa, luận luận đạo. Tuy nói hành tẩu giang hồ phải có tâm phòng bị, nhưng tâm phòng bị của huynh đài có phải hơi bị nặng rồi không?"

Bùi Tiêu Y nheo mắt, phảng phất như đang suy nghĩ lời này là thật hay giả: "Lúc ta đến khách điếm trời đã khuya, ngươi còn ngồi một mình uống rượu, chẳng lẽ không kỳ quái?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta đang đợi người!"

Bùi Tiêu Y: "Sao bây giờ không đợi nữa? Còn tìm tới ta?"

Xuân Cẩn Nhiên: "...... Nếu ngươi cứ từng bước ép sát như vậy, ta chỉ có thể ăn ngay nói thật."

Bùi Tiêu Y: "Chăm chú lắng nghe."

Xuân Cẩn Nhiên hít sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng nam nữ vui đùa, không biết đang ân ái ở nơi nào. Giá cắm nến hình như có chút gần, nướng nóng cả mặt hắn: "Người sinh ra trên đời đều có chút yêu thích khác nhau, có người thích tứ thư ngũ kinh, có người thích chim hoa cá nước, có người thích thơ ca tranh từ, có người thích......"

Bùi Tiêu Y: "Nếu đây là một câu chuyện xưa rất dài, ta chọn đánh roi thứ ba."

"Đừng đừng đừng, lập tức nói tới đây!"

Đây không chỉ là một mỹ nam tử có tâm đề phòng cực cao, còn là một mỹ nam tử không có kiên nhẫn!

"Tại hạ bất tài, những thứ kể trên đều không yêu thích, chỉ có chút hứng thú cùng hảo hán giang hồ uống rượu ngôn hoan, lại trùng hợp biết chút khinh công, am hiểu dạ hành, cho nên......"

"Cho nên hôm nay ngươi trùng hợp nhìn thấy ta, lại trùng hợp cảm thấy ta là hảo hán giang hồ, vì thế dầm mưa đến bên cửa sổ, chuẩn bị cùng ta đàm kinh luận đạo." Bùi Tiêu Y giúp hắn bổ sung.

"Chính xác." Xuân Cẩn Nhiên thở phào một hơi, cho rằng rốt cuộc cũng đã thuyết phục......

Bốp!

Roi thứ ba!

Lần này thật sự đánh trúng ngực của Xuân Cẩn Nhiên, chỉ thấy vạt áo hắn nứt toạc, trên ngực nổi lên một vết roi.

"Ta nói thật mà!"

Roi thứ tư!

"Không muốn làm hại ngươi đâu!"

Roi thứ năm!

Như thế này mà còn nhịn được thì còn gì là người!

Xuân Cẩn Nhiên vận đủ nội lực, dưới chân có gió, chuẩn xác mà lướt qua roi thứ sáu của Bùi Tiêu Y, sau đó ù té chạy tới trước cửa sổ —— nói ngươi không hiểu thì ta chạy không được sao!

Cho nên nói, ông trời vốn công bằng, cho ngươi một dung nhan tuyệt thế nhưng lại không cho ngươi đầu óc, vì muốn bảo hộ ngươi chu toàn liền tặng ngươi tâm lý ảo tưởng bị người hại.

Không tiếng động mà thở dài, Xuân Cẩn Nhiên bước lên cửa sổ, tuy rằng roi của mỹ nhân huynh ở phía sau vẫn đuổi theo không chịu từ bỏ, nhưng hắn vẫn có tự tin....

Rầm!

Có thứ gì đó rơi xuống trước mắt.

Bốp!

Dây roi vững chắc mà đánh trúng lưng của Xuân Cẩn Nhiên, nhưng hắn sững sờ ở nơi đó, như thể bị người khác phong bế huyệt đạo, không cảm thấy đau.

Bùi Tiêu Y cũng nhận thấy có chuyện bất thường, thu hồi roi chín đốt, chần chờ suy nghĩ có nên tiến lên xem xét hay không.

Sau đó Xuân Cẩn Nhiên bay khỏi cửa sổ trong nháy mắt, Bùi Tiêu Y đuổi theo theo bản năng, chỉ thấy đối phương không chạy ra xa, ngược lại đáp xuống bên trong đình viện. Đuổi đến nơi, Bùi Tiêu Y mới hiểu được vì sao Xuân Cẩn Nhiên bỗng trở nên khác thường như vậy.

Một cô nương đột nhiên rơi xuống, y phục bất chỉnh, máu tươi đầm đìa.

Mưa vẫn đang rơi, tựa như còn lớn hơn lúc trước.

Nhưng Xuân Cẩn Nhiên lại bất chấp chuyện đó. Hắn thật cẩn thận bế cô nương lên, muốn đem người vào trong khách điếm rồi tính sau, nhưng lại bất động sau một khắc.

Tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng ở trong tai người tập võ, có lớn đến mấy cũng không lấn át được tiếng thở của một người.

Cô nương kia đã chết.

Nước mưa hoà tan màu đỏ trên y phục của nàng, nhưng vết kiếm vừa dài vừa sâu trên cổ vẫn còn chảy máu tươi ào ạt.

———————

Edt:*

Roi (Tiên) chia ra thành Nhuyễn tiên và Ngạnh tiên.

Nhuyễn tiên có loại bảy đốt (thất tiết kim tiên), chín đốt (cửu tiết kim tiên), mười ba đốt (thập tam tiết kim tiên) nhưng thường được gọi là chín đốt.

Theo: vothuat.vn

Cẩn Nhiên Ký - Chương 1: Đêm mưa ở khách điếm (một)