Chương 2: Cậu có thể là... Bị Enigma cắn

Đó là một cái cắn không nặng.

Là đối phương không hề dùng nhiều sức, hay là do cậu đang choáng đầu nên mọi cảm giác đau đớn đều bị giảm một bậc hai bậc nên không cảm nhận được.

Quan trọng nhất là đối phương chỉ hạ răng một cái là đã bị những người đi chung kéo ra rồi.

Quá trình trông thì lâu, thật sự lại chỉ diễn ra trong vòng mấy giây thôi, cho nên đám người xung quanh đợi người kia cắn xong mới phản ứng lại.

"Éc! Cậu làm gì vậy..."

"Đệch! Giữ lấy cậu ấy..."

"Kéo cậu ấy ra!"

"Xin lỗi xin lỗi! Cậu không sao chứ?"

Có tiếng người thành khẩn xin lỗi cậu, còn muốn xem cậu có bị làm sao không nhưng Cố Giản đã xua tay.

"Không sao..."

Những người kia thấy cậu tốt tính cũng thở hắt ra một hơi. Nhưng có thể là do phát giác ra trạng thái của người vừa cắn cậu không tốt nên họ đã vội vàng rời đi.

Cậu không hề biết người cắn mình trông như thế nào. Nhưng ấn tượng về việc mình bị cắn một cái không ở trong đầu cậu lâu khi cơn say tràn ngập cả đầu óc. Kể cả đoạn sự cố nhỏ này cùng khuôn mặt mơ hồ của những người lúc đó.

Hôm đó cậu có thể về được đến nhà đã là một kỳ tích.

Sau đó chính là một chuỗi sự kiện không khác gì ác mộng.

Đầu tiên là vết cắn sau gáy cậu sưng lên, nóng ran như bị thiêu đốt. Lúc đó cậu mới nhớ đến đoạn ký ức kia, ấn tượng với việc mình bị cắn một cái.

Nhưng cứ nghĩ mà xem, cậu là một Alpha, cho dù có là bị Alpha cắn thì sẽ sớm bị triệt tiêu, làm gì có chuyện sẽ để lại vấn đề gì. Beta không, Omega lại càng không. Cậu cho rằng vết thương không được chăm sóc kịp thời nên bị nhiễm trùng.

Lại sau đó nữa...

"Cái gì thế này..."

Làm một Alpha tâm sinh lý bình thường, chào cờ lúc sáng sớm là chuyện vô cùng bình thường. Cố Giản lại không phải trai tơ hay thẹn thùng, ý nghĩ đầu tiên là giải phóng cảm xúc mà đưa tay vói vào trong quần ngủ rộng thùng thình. Nhưng hôm nay cậu chạm vào cậu em của mình một hồi lại không thấy mấy cảm xúc, lại có cảm giác nơi nào đó dưới mông ngứa ngấy khó tả. Có một loại kích động muốn chạm vào...

Sau đó cậu đứng hình.

Nhìn chất lỏng do cậu vô tình không nhịn được sờ xuống khe mông, cơn mơ màng lúc mới tỉnh ngủ của Cố Giản lập tức bay biến không còn gì. Cậu giật nãy cả mình mém chút thì rớt khỏi giường.

Thời điểm đó cậu quá kinh ngạc đến hoảng hốt không chú ý tới mùi hương phát ra từ trên người cậu đã thay đổi.

Ký ức từ lúc cậu bị dọa cho lăn xuống giường trở về, Cố Giản làm gì nhớ người kia mặt mũi ra sao, cậu vội vã nhìn bác sĩ hỏi dồn: "Như vậy... Tôi là bị làm sao thưa bác sĩ?"

Bỏ qua người đã cắn cậu đi, mặc dù đã có dự cảm cho kết quả của tất cả những chuyện đang xảy ra trên người mình nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được. Quá hoang đường.

Giống như nhìn ra sự né tránh của cậu, bác sĩ không đành lòng chà đạp lên nổi đau của cậu nên lặng lẽ khụ một tiếng, thanh thanh giọng rồi vẫn tàn nhẫn nói: "Tình huống của cậu giống như là bị phân hóa ngược."

"Cái gì gọi là phân hóa ngược?"

Cố Giản vừa nghe đã thấy không bình tĩnh nổi, vô thức hỏi dồn: "Tôi đã phân hóa được ba năm rồi, còn có thể phân hóa nữa sao??"

"Hơn nữa..."

Cố Giản nói năng khó khăn liếʍ liếʍ môi dưới: "Hơn nữa sao có thể có tình trạng kia..."

"Khụ."

Bác sĩ ho khan một chút rồi thương xót nhìn cậu nói: "Trên đời này không chỉ có tự nhiên phân hóa mà còn có cưỡng chế phân hóa, cậu biết không?"

Cố Giản nghe trong đầu mình nổ đùng một cái, chết máy tại chỗ.

Làm sao mà cậu không biết cho được.

Phàm là công dân của đất nước chỉ cần đến trường là đều sẽ được phổ cập qua tri thức giới tính như một môn học sinh lý tuổi trưởng thành vậy. Mà bài học này có yêu cầu rất cao, không đạt đủ điểm có thể khiến người đó bị đánh rớt toàn bộ nổ lực đang có. Như một con sâu làm rầu nồi canh, chính là cách nói này.

Làm một học bá từ nhỏ đến lớn, Cố Giản đương nhiên sẽ thông thạo cái môn học kia đến trình độ tối ưu.

Đối với mỗi một Alpha sau khi học xong môn này đều có một nổi oán hận vô bờ bến đối với một loại giới tính vô cùng phi khoa học.

À không, vốn dĩ bản thân giới tính thứ hai đã là sự phi thường của chúa trời trao cho nhân loại.

Có thêm một giới tính biếи ŧɦái nữa thì chả có là gì đáng để bất ngờ.

"Mặc dù Enigma cực kỳ hiếm thấy còn có tính ẩn giấu cao nhưng không phải là không có. Nói thật là từ trước tới nay tôi chỉ mới phải gặp một người bị Enigma đánh dấu bị ép tiến vào quá trình phân hóa ngược một cách không biết gì. Người đó là cậu."

Lúc nói lời này ánh mắt của bác sĩ sáng kinh người, đến Cố Giản đang trong cơn choáng váng cũng giật mình, sau đó là vô thức rụt người lại. Thật đáng sợ!

TruyenHD

TruyenHD