Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Căn Nhà Ma Ám

Chương 1: Đêm Đến

Chương Tiếp »
Chương 1: Đêm đến

Mưa ào ạt xối xuống mái ngói âm u, gió hú rít bên những ô cửa sổ cũ kỹ. An ngồi bên chiếc bàn gỗ, ngọn nến lung lay yếu ớt soi bóng cô trên bức tường ẩm mốc. Ánh mắt cô dán vào trang giấy trắng, nhưng những dòng chữ cứ mãi lẩn quẩn trong đầu.

Căn nhà cổ này luôn mang đến cho An cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô nhớ những câu chuyện mà bà thường kể về những bóng ma lang thang trong ngôi nhà này vào những đêm trăng mờ. Lúc đầu, An chỉ xem đó là những câu chuyện cổ tích để ru mình vào giấc ngủ. Nhưng càng lớn, cô càng cảm thấy những câu chuyện đó có vẻ như là sự thật.

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau căn nhà. An giật mình, tim đập thình thịch. Cô đứng dậy, cầm lấy cây nến và tiến về phía âm thanh đó. Cánh cửa phòng khách kêu cót két khi cô đẩy ra. Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ có ánh nến le lói.

An rón rén bước vào phòng khách, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Đột nhiên, một bóng đen lướt qua góc tường. Tim cô như nghẹn lại. Cô vội vàng đuổi theo bóng đen đó, nhưng nó đã biến mất.

Càng đi sâu vào căn nhà, An càng cảm thấy lạnh sống lưng. Những bức tranh treo trên tường dường như đang nhìn chằm chằm vào cô. Tiếng bước chân lạ vang lên trên cầu thang, rồi lại im bặt.

Khi đến phòng ngủ cũ của ông bà, An dừng lại. Cánh cửa phòng khép hờ, một luồng khí lạnh buốt thổi vào mặt cô. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, một bóng người đang ngồi trước gương, mái tóc dài buông xõa che khuất khuôn mặt. Ánh nến chiếu vào gương, phản chiếu một đôi mắt sáng rực. An hét lên một tiếng thất thanh và ngã quỵ xuống đất.

An vùng dậy, tim đập thình thịch. Mồ hôi lạnh ứa ra trán, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân. Bóng dáng đó đã biến mất, chỉ còn lại căn phòng tối tăm và yên tĩnh đến rợn người.

Với một chút dũng cảm còn sót lại, An chậm rãi đứng dậy và tiến lại gần chiếc gương. Cô đưa tay chạm vào mặt gương lạnh lẽo, cố gắng tìm kiếm dấu vết của bóng người vừa thấy. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ngọn nến lung lay và tắt ngúm. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Trong bóng tối mịt mù, An nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ bên tai: "Đừng tìm kiếm, con gái. Hãy rời khỏi nơi này."

Giọng nói ấy nghe rất quen thuộc, giống như giọng nói của bà cô đã khuất. An rùng mình, toàn thân cứng đờ. Cô biết mình không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa.

Với đôi chân run rẩy, An chạy ra khỏi căn phòng và lao xuống cầu thang. Cô vội vàng tìm kiếm chìa khóa để mở cửa chính và chạy ra ngoài. Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn hú gào. An chạy thật nhanh, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Khi đã ra khỏi cổng, An mới dám dừng lại thở hổn hển. Cô dựa lưng vào cánh cổng sắt lạnh lẽo, cố gắng bình tĩnh lại. Những gì vừa xảy ra thật quá khó tin.

Liệu những gì An đã trải qua chỉ là ảo giác, hay là có một thế lực siêu nhiên đang tồn tại trong ngôi nhà cổ này? Và tại sao bà cô lại nhắc nhở cô như vậy?
Chương Tiếp »