Ngày 25 tháng 12 năm 1911 (Dương lịch), tức ngày 6 tháng 11 năm Tân Hợi (Âm lịch), thành Quan Bắc đổ một trận tuyết lớn.
Hôm nay là đêm Giáng sinh của người Tây Dương. Người ngoại quốc sống tại thành Quan Bắc không ít, mặc dù không được như các khu vực Tô giới tại Thiên Tân, Thượng Hải nhưng vẫn rất vui vẻ náo nhiệt.
*
Tô giới: Theo luật quốc tế, Tô giới là phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng do một thế lực khác quản lý. Thế lực ấy có thể là một cường quốc thực dân hay một thế lực được cường quốc thực dân hậu thuẫn. Tô giới tại Thiên Tân,Thượng Hải: Tại Thượng Hải, theo yêu sách của Anh, triều đình nhà Thanh phải cắt khu đất riêng, nằm ở bờ Tây sông Hoàng Phố để họ lập Tô giới. Khu vực Tô giới là khu vực chỉ dành riêng cho người Anh, người Pháp. Trong Tô giới, người ngoại quốc khi phạm pháp chỉ bị xét xử theo luật pháp riêng của họ. Luật Trung Hoa không áp dụng trong các Tô giới. Quyền đặc miễn về luật pháp ấy gọi là “lãnh sự tài phán”. Khu vực Tô giới đều có hàng rào như một vương quốc riêng dành cho người nước ngoài. Cửa ra vào thường đề dòng chữ: “Cấm người Hoa và chó vào khu vực này”. (nguồn: vietbao.vn)
Tam lão gia Lý Khánh Vân của Lý gia là một người ham vui. Thấy người nước ngoài chơi lễ, ông cũng muốn tụ tập náo nhiệt. Ông đặt một con gà tây từ một người đầu bếp nước ngoài nào đó, lại tốn không ít thời gian cùng mợ ba mân mê làm ra một mô hình “cây thông Noel”, tuy rằng chẳng ra ngô ra khoai gì nhưng cũng khiến mấy đứa nhỏ của tam phu nhân và mợ ba cười toe toét.
Bị Lý lão thái gia mắng là hồ nháo, Lý Khánh Vân cũng chẳng thèm để vào tai, việc nên làm thì vẫn cứ làm. Ông còn muốn phái người gọi Lý Cẩn Ngôn đến cùng tham gia náo nhiệt nhưng lại bị tam phu nhân ngăn cản.
“Hai ngày nữa Cẩn Ngôn sẽ xuất giá, chắc chắn bây giờ đang rất bận bịu, đừng gây thêm phiền phức cho nó. Hơn nữa, ông chỉ gọi cháu trai tới, vậy còn chị dâu thì sao?”
Lý Khánh Vân tuy rằng hay càn quấy nhưng đầu óc cũng không hồ đồ. Nghe tam phu nhân nói xong, ông ngẫm nghĩ một lát rồi gật gật đầu, quyết định đem một phần gà tây mà đầu bếp nước ngoài đã nướng cùng một ít bánh ngọt tặng cho chi thứ hai, coi như là một phần tâm ý.
Trên cái bàn trước mặt Lý Cẩn Ngôn được bày đầy gà nướng và bánh ngọt mà mợ ba đưa tới. Hắn xiên một khối bánh lên nếm thử, hương vị ngọt ngấy khiến hắn nhíu mày. Quả nhiên, cho dù đã thay đổi thân thể, hắn vẫn không thể nào thích đồ ăn ngọt. Hắn ăn thêm một miếng thịt gà cho có rồi để bọn nha đầu đem xuống chia nhau, điều này khiến bọn nha đầu của chi thứ hai vô cùng vui vẻ.
Hai ngày sau, hắn sẽ được gả vào Lâu gia. Nhìn tin tức Lý Bỉnh truyền về, có thể thấy Lâu đại soái hết sức vừa lòng đối với lễ vật mà cậu đưa tặng. Ông đã ở ngoài thành Quan Bắc đo đạc đất đai, chuẩn bị xây dựng nhà máy.
Lâu gia muốn xây dựng nhà máy là chuyện rất dễ dàng, chỉ có điều máy móc thì cần phải mua từ người nước ngoài.
Đến giờ Lý Cẩn Ngôn vẫn chưa rõ ràng lắm rốt cuộc cha chồng quân phiệt của cậu là dạng nhân vật gì, vắt hết óc cũng chỉ có thể từ trong lời của những người khác mà biết được Lâu đại soái nắm trong tay sáu tỉnh Bắc Kì. Song, cưới được một hiền thê như Lâu phu nhân, lại có khả năng bồi dưỡng ra một người con trai Lâu Tiêu thì Lâu đại soái tuyệt đối không giống những gì báo chí đã viết: một chữ bẻ đôi cũng không biết, là một tên mãng phu chỉ biết đánh giặc.
Nói chung là, có thể đạt được những thành tựu như ngày hôm nay, nắm trong tay quyền lực to lớn thì ông chắc chắn sẽ không phải là người thường. Lý Cẩn Ngôn cảm thấy, Lâu đại soái hiện tại, trên một vài phương diện nào đó có phần tương tự với Đông Bắc Vương trong lịch sử.
Trong lịch sử, Đông Bắc đại soái Trương Tác Lâm xuất thân từ thổ phỉ, đã dám cùng tổng lãnh sự Nhật Bản trú tại Phụng Thiên là Shigeru Yoshida giáp mặt lớn tiếng nói: “Họ Trương ta chờ ngươi!” Thế nhưng không biết tại sao mà người kế nhiệm lại chẳng có được khí khái của ông.
Lúc Trương Tác Lâm còn sống, cho dù người Nhật Bản thèm rỏ dãi cũng không thể đem bốn tỉnh phía Đông ăn vào miệng. Nhưng từ sau sự kiện đánh bom ám sát của Hoàng Cô Truân, không quá mấy năm liền xuất hiện chính sách “Không chống cự”, đại binh Đông Bắc tay không tấc sắt, từ quan ngoại* bị đuổi vào quan nội** như đuổi vịt, người Nhật Bản còn chuẩn bị một Ngụy Mãn Châu quốc***, Đông Bắc rốt cuộc lọt vào trong tay người Nhật Bản.
*
Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.**Quan nội: chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc.***
tham khảo tại TruyenHDSong, mặc dù thế giới này không có Tuyên Thống nhưng lại có Phổ Nghi, không có Trương đại soái mà có Lâu đại soái, không có Tiểu Lục Tử nhưng lại có Lâu Tiêu.
Không cần biết cánh bướm nào đã đem lịch sử quạt lệch đi, nhưng dẫu cho bản thân chỉ là một con thiêu thân lao vào lửa thì Lý Cẩn Ngôn vẫn quyết tâm thử một lần, tuyệt không để lịch sử quay trở về quỹ đạo ban đầu!
Tính cách của Lý Cẩn Ngôn cũng không tính là cố chấp, nhưng một khi đã quyết định muốn làm việc gì thì sẽ làm cho bằng được, triệt triệt để để.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, rèm trên cửa bất thình lình bị xốc lên, Chi Nhi mang theo khuôn mặt lo lắng đứng ở cửa: “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Có một người phụ nữ tìm tới cửa nói mình được nhị lão gia nạp làm thiếp lúc ở Nam Kì, còn mang theo một đứa nhỏ hơn hai tuổi, nói là con của nhị lão gia!”
Lý Cẩn Ngôn đứng phắt dậy: “Mẹ ta đâu?”
“Nhị phu nhân đã tới nhà chính, lão thái gia và lão thái thái đều ở đó, đại lão gia và đại phu nhân cũng vậy. Tam lão gia với tam phu nhân đi vắng rồi, nói là buổi tối mới trở về.”
“Người phụ nữ kia tự mình tìm tới cửa?”
“Không phải, là đại lão gia đưa về.”
Sắc mặt Lý Cẩn Ngôn trở nên vô cùng khó coi. Hắn giật ngăn kéo ra, bên trong có hai khẩu súng lục tự động Browning, một khẩu là Lâu Tiêu tự tay đưa cho hắn, còn một khẩu nằm trong đám sính lễ được Lâu Tiêu đưa tới.
Lý Cẩn Ngôn cầm một khẩu súng lên ngắm nghía rồi bỏ vào trong ngực áo. Chi Nhi nhìn thấy, sắc mặt liền trắng bệch.
“Thiếu gia, người đây là…”
“Không có việc gì.” Lý Cẩn Ngôn cười cười: “Có một số người tám phần mười là không đem lời nói trước đây của ta bỏ vào tai, ta phải để cho bọn họ hiểu như vậy là không đúng.”
Lý Cẩn Ngôn đang cười, nhưng ý cười không chạm được nơi đáy mắt. Chi Nhi há miệng, lại không thể thốt nên lời.
Trong chính phòng, Lý lão thái gia và lão thái thái cùng im lặng trầm mặc, trên mặt dường như không có biểu tình gì. Nhị phu nhân ngồi ở ghế trên, sắc mặt trắng bệch, đại lão gia thì đang cùng Lý lão thái gia nói cái gì đấy. Trong phòng còn có một người thiếu phụ hơn hai mươi tuổi ôm theo một đứa bé xấp xỉ hai tuổi quỳ trên mặt đất. Đại phu nhân nhếch miệng nở nụ cười châm biếm, bộ dáng chờ xem kịch vui, thỉnh thoảng chen vào một câu: “Em dâu, bây giờ thì tốt rồi, không cần lo Khánh Long tuyệt hậu nữa, không phải sao?”
Nhị phu nhân tức giận đến đỏ ngầu cả hai mắt, hận không thể ngay lập tức bổ nhào tới xé xác Đại phu nhân đang lải nhải luôn mồm kia.
Đứng ở cửa, Lý Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng đại lão gia từ trong phòng truyền ra: “…Nói là được Khánh Long nạp vào làm thiếp lúc ở Nam Kì, trên người còn mang theo thư làm tin của Khánh Long, thật vất vả mới tìm được đến đây… Tuy rằng chỉ là một bé gái, nhưng Cẩn Ngôn đã gả vào Lâu gia rồi, đứa nhỏ này thì chí ít khi lớn lên cũng có thể tìm chồng sinh con…”
Ý cười trên mặt Lý Cẩn Ngôn càng ngày càng sâu khiến cho nha đầu buộc rèm đứng ở cạnh cửa nhịn không được mà rét run cả người, sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn lên.
“Bác cả, con sao lại không biết hóa ra bác làm vậy là vì suy nghĩ cho chi thứ hai?”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Lý Cẩn Ngôn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, từng bước một đi đến trước mặt nữ nhân đang quỳ dưới đất. Cô ta ngẩng đầu, hé lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi dài mảnh, khóe mắt ửng đỏ, mang theo sự khéo léo, quyến rũ của người phụ nữ vùng sông nước.
Lý Cẩn Ngôn cúi lưng xuống, dùng một ngón tay nâng cằm của người đàn bà kia lên: “Bộ dạng cũng thật không tồi.”
Người phụ nữ kinh ngạc mở to hai mắt, tựa hồ không dự đoán được sẽ gặp phải loại tình huống này, theo bản năng nhìn về phía Lý Khánh Xương. Lý Cẩn Ngôn cũng theo tầm mắt của cô ta mà nhìn qua, cười như không cười nói: “Bác cả, người phụ nữ này là bác mang tới sao? Đứa bé mà cô ta ôm trong lòng thật sự là cốt nhục của cha tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy cô ta và bác có quan hệ không tồi?”
“Cẩn Ngôn!” Lý lão thái gia lên tiếng: “Không được vô lễ, giáo dưỡng của ngươi đâu mất rồi?”
Người phụ nữ nghe vậy liền quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc nói: “Tam thiếu gia, cậu nói tôi như thế nào cũng không quan trọng, thế nhưng đây đúng là em gái ruột của cậu!”
Lý Cẩn Ngôn nhướn một bên mày, nói: “Cô làm sao biết tôi là tam thiếu gia? Còn có, mẹ tôi chỉ sinh mỗi mình tôi, tôi cũng không có em gái nào khác.”
“Ngôn nhi!” Nhị phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng, thanh âm tuy rằng bình ổn nhưng vẫn có thể nghe ra một tia yếu ớt ẩn ẩn trong đó: “Hẳn là có người không muốn để cho hai mẹ con ta sống qua vài ngày thanh thản thoái mái đây mà.”
Lúc này đại phu nhân lại nói xen vào: “Em dâu, lời này không đúng rồi. Em trước đây không phải vẫn luôn ầm ĩ chuyện Khánh Long tuyệt hậu sao? Giờ có con cháu rồi, phải nên vui vẻ mới đúng chứ?”
Nói xong, đại phu nhân lại còn nắm chặt tấm khăn lụa che khóe môi, cười ra tiếng: “Nhìn xem, ngày kia chính là đại hỉ của Cẩn Ngôn, hôm nay em lại có thêm con gái, này không phải là song hỉ lâm môn sao? Lão thái gia, lão thái thái, hai người nói xem có đúng không?”
Nhị phu nhân siết chặt nắm tay, lòng bàn tay cơ hồ bị móng tay đâm đến chảy máu. Lý Cẩn Ngôn nheo mắt, tầm mắt chuyển từ trên người đại lão gia vẫn một mực yên lặng từ sau khi mình bước vào cửa, lại nhìn về phía lão thái gia: “Làm sao có thể khẳng định đứa nhỏ này là của cha con?”
“Cẩn Ngôn, trên người cô ta mang theo thư viết tay của cha con, thời gian đứa bé kia sinh ra cũng trùng khớp, tướng mạo của nó so với con hồi nhỏ còn có hai ba phần tương tự, bác cả của con cũng đã tự mình điều tra xong xuôi rồi mới mang cô ta về đây.”
“Bác cả đã điều tra qua?” Lý Cẩn Ngôn nhìn Lý Khánh Xương, vẻ mặt mang theo nét trào phúng, “Lúc trước thì tự tiện quyết định việc cưới xin của con với Lâu gia, bây giờ còn tự quyết luôn cả việc sau này?”
Lý Khánh Xương nhìn Lý Cẩn Ngôn, vẻ mặt thành khẩn mười phần: “Cẩn Ngôn, quả thật trước đây bác cả đã làm vài việc không được thích đáng, bây giờ bác cả đứng ở đây nhận lỗi với con. Nhưng con ngẫm lại đi, có đứa em gái này, ngày sau mẹ của con còn có chỗ dựa vào, tương lai….”
“Đừng có nói với tôi về mấy cái tương lai viển vông kia!” Giọng nói của Lý Cẩn Ngôn đột ngột thay đổi. Vào lúc này, hắn chợt hiểu rõ, bất kể bé gái kia có phải là con ruột của cha hắn hay không, Lý Khánh Xương cũng đã hạ quyết tâm muốn đem nó và người đàn bà kia nhét vào chi thứ hai! Như vậy, chi thứ hai coi như là có hậu duệ, người ngoài cũng sẽ không tiếp tục nói Lý Khánh Xương muốn em trai mình tuyệt hậu, hơn nữa, chính hắn ngày sau càng không có khả năng đón mẹ mình ra khỏi Lý gia!
Lý Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào Lý Khánh Xương. Người này quả nhiên vì tính kế mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận xông lêи đỉиɦ đầu. Hắn trực tiếp lôi khẩu Browning từ trong ngực ra, giật mở chốt an toàn, chĩa thẳng họng súng vào Lý Khánh Xương.
“Cẩn Ngôn!”
Nhị phu nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, Lý lão thái gia ngay lập tức từ ghế trên đứng lên, Lý lão thái thái ngược lại vẫn an ổn ngồi, thậm chí tay còn bưng lên chén trà, thổi thổi, uống một ngụm.
“Lý Cẩn Ngôn, tên tiểu súc sinh này, ngươi dám!” Đại phu nhân lớn tiếng mắng, dưới chân lại không nhúc nhích, không có chút ý tứ tiến lên ngăn cản nào.
“Bác cũng đã mắng tôi là tiểu súc sinh, nếu tôi không làm chút gì đó, không phải quá uổng phí bêu danh này sao?” Lý Cẩn Ngôn cười, ngón tay đặt ở cò súng bắt đầu dùng sức. Lý Khánh Xương nhìn thấy mà trán toát mồ hôi lạnh. Ông ta vốn định chờ sau khi Lý Cẩn Ngôn gả vào Lâu gia rồi mới đón người phụ nữ này về, ai ngờ đại phu nhân biết được, tưởng là tình nhân bên ngoài của chồng mình, vì thế chẳng thèm xét đến ngọn ngành đã bắt đầu náo loạn. Chuyện này tai bay vạ gió đến tai lão thái gia, vì thế Lý Khánh Xương đành phải đón cô ta và đứa con nhỏ vào sớm hơn dự định.
Lý Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt biến hóa bất định của Lý Khánh Xương, đột nhiên thu súng về, nhưng không đợi những người khác thở ra đã trực tiếp nhắm thẳng họng súng vào người phụ nữ đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Cô thực sự là được cha tôi nạp làm thϊếp lúc ở phía Nam sao?”
Người phụ nữ chần chừ một chút, vẫn gật đầu.
“À.” Lý Cẩn Ngôn khẽ ngâm một tiếng, bỗng đem họng súng chuyển sang đứa bé trong lòng cô ta: “Nói thật hẳn không khó đi?”
Người phụ nữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, lại liều chết cắn chặt môi, giống như chắc chắn rằng Lý Cẩn Ngôn sẽ không dám ra tay. Nhưng cô ta đoán sai rồi, một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra khiến cho nền đá xanh xuất hiện một lỗ hổng, đá vụn bắn tung tóe làm trầy xước khuôn mặt của cô. Trong phòng nhất thời vang lên vài tiếng kêu sợ hãi.
Người phụ nữ hoảng sợ nhìn Lý Cẩn Ngôn, thế nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên mỉm cười: “Hiện tại đã muốn nói thật hay chưa? Lần tiếp theo tôi sẽ không bắn trật nữa đâu.”
“Lý Cẩn Ngôn!” Lý Khánh Xương phẫn nộ quát: “Ngươi còn muốn gϊếŧ người hay sao?!”
“Cho dù tôi gϊếŧ người thì thế nào?” Lý Cẩn Ngôn quay đầu, giọng nói lạnh tựa như băng tuyết: “Bác cả, ông tin không, dù bây giờ tôi gϊếŧ ông, gϊếŧ cả nhà ông, Lâu gia vẫn nâng tôi vào cửa như thường!”
Dứt lời, không đợi Lý Khánh Xương đáp lại, hắn liền đem ánh mắt chuyển về phía người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất: “Nói đi!”
Người phụ nữ rốt cuộc chịu không nổi, đổ rạp trên sàn nhà, khóc lóc nói: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Đứa nhỏ này không phải là của nhị lão gia, là của đại lão gia! Là đại lão gia bảo tôi nói như vậy. Đại lão gia hứa, chỉ cần tôi nghe lời, tất cả gia sản của chi thứ hai về sau đều là của con tôi.”
Người phụ nữ vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Khánh Xương nháy mắt liền trở nên xanh mét. Lý lão thái gia chỉ vào ông ta, hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Lý Cẩn Ngôn xoay người nói: “Bác cả, tôi đã cảnh cáo ông rồi mà? Phạm đến tôi, tôi có lẽ sẽ không làm gì vợ chồng ông, thế nhưng Cẩm Cầm và Cẩn Hành thì khó mà nói trước được.”
“Tên tiểu ranh con… ngươi… ngươi…”
Đại phu nhân còn chưa dứt lời, một trận gió lạnh đã bất thình lình tràn vào bên trong. Hai binh sĩ mà Lâu thiếu soái phái ở lại Lý gia đã giữ chặt tay đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm và tứ thiếu gia Lý Cẩn Hành, đẩy vào bên trong. Vẻ mặt của Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Hành tràn đầy kinh sợ, hai bính sĩ kia lại diện vô biểu tình, trong tay họ là súng đã bật lưỡi lê, tựa như sẽ tùy thời bắn vào trong thân thể của hai người.
Đại phu nhân sợ tới mức chân mềm nhũn, vẻ mặt của Lý Khánh Xương cũng thay đổi, Lý lão thái gia đột nhiên cảm thấy khó thở, co quắp ngồi ở ghế trên, trên mặt lão thái thái lại hiện lên ý cười không dễ phát hiện.
Lý Cẩn Ngôn chuyển hướng sang Lý Khánh Xương, hỏi: “Bác cả, ông nói xem, tôi trước tiên nên săn sóc chị cả hay là em tư đây?”
Cùng lúc đó, một thanh niên khoác trên mình áo bành tô đen đứng trước đại môn Lý gia, bàn tay to mang găng tay gõ vang cổng. Người canh cổng nghe được động tĩnh, ló đầu ra nhìn, nhất thời mở to hai mắt: “Đại thiếu gia?”
Thanh niên tháo xuống mũ đội trên đầu, hé lộ gương mặt tuấn lãng, cười nói: “Chú Nam, con đã trở về.”