Chương 6

Anh vẫn là cái bộ dạng quỷ quái này, từ khi quen biết nhau, trong miệng anh toàn phun ra những lời bậy bạ không có tí nghiêm túc nào.

Giản Đào hít một hơi thật sâu, giơ ba ngón tay lên thẳng thắn thú nhận: “Em thề, nếu hôm nay em có một chút suy nghĩ nào không đứng đắn với anh thì em sẽ bị sét đánh.”

Tạ Hành Xuyên: “...”

Nhìn sắc mặt trầm mặc của anh, cuối cùng Giản Đào cũng cảm thấy dễ chịu.

Sau khi anh nằm xuống, cô nắm chặt tay ấn xuống lưng anh, trong lòng nghĩ nếu chuyện này Tạ Hành Xuyên thật sự không thể giải quyết được, cô cần phải nghĩ cách khác.

Điện thoại bất ngờ rung lên, là tin nhắn của Chung Di gửi tới.

Chung Di: 【ảnh】

Chung Di: 【hahahahaha】

Bấm vào xem, là ảnh chụp phát sóng trực tiếp hôm nay, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Tạ Hành Xuyên, người đàn ông đang cúi đầu chỉnh lại cà vạt, những đốt ngón tay rõ ràng và mạnh mẽ mang theo một khí chất huyền bí lại cấm dục.

Bình luận 【Muốn được anh ấy đè xuống quá đi】 nhận được 5170 lượt thích.

Chung Di: 【Đang làm gì đó? Có phải đang thay 5170 chị em này thực hiện ước mơ của họ không?】

Giản Đào gửi một dấu chấm hỏi: 【Đang mát xa cho chó】

Chung Di cười càng lúc càng mất kiểm soát, Giản Đào cũng có chút mất tập trung, ngón tay tập trung gõ bàn phím mà quên mất lực ở tay, ngón tay nhấn vào lưng anh.

Gõ đến câu thứ 3 cô mới hoàn hồn, quay đầu lại nhìn.

Tạ Hành Xuyên đã thay đổi tư thế, cơ thể dựa vào nửa cái gối, một tay chống đầu ra sau, anh nhìn chằm chằm cô, bộ dạng như tùy ý để cô phó mặc.

Còn áo sơ mi của anh đã bị cô vén lên, hai tay cô đang ấn vào cơ bụng anh.

Giản Đào: “...”

Cô cảm thấy thật rất vô lý, mặc kệ là chuyện này hay biểu cảm diễu cợt kia: “Anh quay người lại làm gì?”

Tạ Hành Xuyên: “Anh thấy em rất thích sờ, sờ phía trước dễ hơn.”

“...”

Giản Đào nghĩ đến cái tội lỗi này cô không muốn chịu thêm một lần nào nữa.

Cô định đứng dậy chạy đi, kết quả vừa mới đứng dậy thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tạ Hành Xuyên cúi đầu gõ điện thoại: “Đi lấy đi.”

Cô xoay người hỏi: “Cái gì vậy?”

“Quần áo của em, không phải hôm nay muốn ngủ ở đây sao?”

Cô đang định nói “Trông bộ dạng của tôi giống như đang tìm cái chết sao?” thì liếc mắt qua, thấy anh đang tìm kiếm ‘đạo diễn chương trình giải trí Trần’ vì vậy lập tức nghĩ lại, mở miệng đáp: “Được.”

Tiện thể trên mặt còn nặn ra một nụ cười.

Tạ Hành Xuyên im lặng một lúc, sau đó nhướng mi nhìn cô: “Em thật là một diễn viên thực dụng.”

Giản Đào dè dặt giữ chặt gấu váy của mình, coi đó là một lời khen: “Cảm ơn.”

Đợi đến khi Giản Đào tắm xong, Tạ Hành Xuyên vẫn duy trì tư thế đó, thỉnh thoảng gõ chữ, thỉnh thoảng lại cau mày khiến tim cô đập liên hồi.

Khó giải quyết đến vậy sao?

Trước mắt các khách mời của chương trình có lẽ đã được chỉ định sẵn rồi, thêm một người, một số địa điểm phải lên kế hoạch lại có lẽ sẽ rất phức tạp.

Cô thấp tha thấp thỏm suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định mắt không thấy tim không phiền lên giường nằm ngủ.

Sau khi cô nằm xuống, Tạ Hành Xuyên lại bật máy tính đi sang phòng bên cạnh gọi video nói chuyện gần một tiếng sau đó mới đi tắm rồi lên giường.

Cô mở miệng định hỏi thì anh đã tắt đèn, chỉnh lại gối, thở dài một hơi sau đó nhắm mắt.

Chỉ vài âm thanh này thôi đã khiến cô không thể ngủ được.

Giản Đào trằn trọc mãi, cuối cùng quyết định cầm máy tính bảng lên đọc qua kịch bản một chút.

Máy tính bảng ở bên phía đầu giường của Tạ Hành Xuyên, cô vén chăn cẩn thận vắt chéo qua người anh, đặt tay lên vai anh.

Giây tiếp theo liền có người nắm lấy cổ tay cô.

“...!”

Cô nín thở, trong nháy mắt liền bị người kia đè ở dưới thân, thanh âm trầm khàn của người đàn ông phả vào mặt cô, Tạ Hành Xuyên híp mắt cản cáo: “Làm loạn đủ chưa hả?”

Vậy là vừa rồi anh chưa ngủ? Hay là bị cô đánh thức?

Giản Đào không biết anh đang tức giận vì bị đánh thức hay vì mất ngủ nữa. Nói chung, đêm tối phóng đại sức mạnh vô tận và hơi thở hormone phóng túng của người đàn ông, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nồng đượm lượn lờ, một mảng nặng nề đè nén trên ngực cô dường như không thở nổi.

Giản Đào giãy giụa hai lần, lại phát hiện vô dụng: “Em không động, anh đứng lên trước đi...”