Chương 47

Chờ cô mua đồ xong trở về, Nguyên Tiêu Nguyệt và Úy Thừa đang đứng cùng nhau trên ban công.

Hai người họ liên tục xà nẹo trước ống kính.

Vòng cổ của Úy Thừa đã nắm chặt trong tay cả một tiếng đồng hồ, trước khi ghi hình cũng không chịu tháo ra, đợi đến khi vừa khai máy, anh ta lập tức tìm góc độ đẹp nhất cho hai người, nói rằng em yêu, anh có chuẩn bị cho em một chiếc vòng cổ.

Nguyên Tiêu Nguyệt cũng giả vờ rất ngạc nhiên, chỉ sợ đợt “bất ngờ” này cả đội ngũ sản xuất đều biết, thế nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ hạnh phúc để Úy Thừa giúp cô đeo lên.

Sau khi mang xong, Úy Thừa lại thơm lên gò má rồi dùng ánh mắt si tình, cười tủm tỉm mà ngắm nhìn cô ta thật lâu rồi mới nói: “Em yêu, chiếc vòng này thật hợp với em.”

Giản Đào: “…”

Cô chịu không nổi, trực tiếp chui vào trong phòng bếp đi rửa nguyên liệu nấu ăn.

Trong phòng bếp hôm nay chỉ có một mình Tạ Hành Xuyên, anh đang rửa rau xanh, ngón tay thò xuống dưới nước vớt lên nhúng xuống cây rau xà lách xanh biếc hai lần, sau mới đặt lên thớt, nước chảy theo đầu ngón tay tí tách rơi xuống.

Giản Đào nghiêng đầu nhìn.

Mới vừa rồi còn cảm thấy là một tên mặt chó cà lơ phất phơ, lúc này không ngờ lại toát ra mấy phần đẹp trai.

Nhờ phúc của Úy Thừa, cô nhìn Tạ Hành Xuyên từ trên xuống dưới đều vô cùng thuận mắt.

Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, nếu không phải có máy quay phim ở đây, cô đoán rằng anh tiếp theo sẽ thở ra ngay câu “Yêu anh rồi à?” hoặc là mấy câu chó.

Giản Đào dời mắt, đem món ăn trưa bưng ra ngoài.

Hôm nay Ôn Hiểu Lâm cảm thấy không khỏe nên ở trên lầu nghỉ ngơi, cô lập tức tự giác đảm nhiệm công việc của anh ấy, toàn bộ chuyến đi sẽ không cần nói chuyện với Tạ Hành Xuyên, nhưng lúc rửa rau chuẩn bị đồ ăn vẫn có qua lại.

Cơm trưa hôm nay là làm tách ra, ai muốn ăn món Trung thì ăn món Trung, ai muốn ăn bò bít tết thì ăn bò bít tết.

Giữa trưa Úy Thừa lại trở nên bận rộn, vội vàng âu yếm bạn gái nhỏ giúp lột tôm gắp đồ ăn, lúc ăn xong hai người họ lại duy chuyển lên ghế sô pha khoe ân ái, Giản Đào không muốn ngồi trên sô pha nên chủ động xuống bếp rửa chén.

Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ giúp cô chồng gọn bát đũa, cô đứng ở tuốt bên trong mang bao tay rửa bát.

Rất nhanh, trong phòng bếp dần dần yên tĩnh, Giản Đào cũng dễ chịu thả lỏng hơn, chỉ một lát sau, tiếng cửa mở truyền đến.

Cô nghiêng đầu ra xem, Tạ Hành Xuyên đẩy cửa tạo ra một khe hở nhỏ, các loại âm thanh cười đùa hay ve vãn đánh yêu đều nhanh chóng len vào, nhưng rất nhanh đã bị anh ngăn lại ở ngoài cửa.

Anh đi vào phòng bếp, bắt đầu ướp cánh gà phải dùng vào bữa tối.

Giản Đào xem anh làm, đong đo nước chấm cho vừa miệng, dùng tăm xỉa răng chọc cánh gà vài phát, rồi lại đợi mấy tiếng mới có thể ăn ngon.

Phòng bếp thật ra rất lớn nhưng bởi vì cách bố trí không gian cho nên bồn rửa tay ở một nơi rất nhỏ, chỉ vừa vặn có thể đứng hai người, cô đứng ở đầu này rửa chén, Tạ Hành Xuyên xoay lưng về phía cô chế biến.

Trong khoảng không chỉ có tiếng nước và tiếng va chạm của chén đĩa, xôn xao mà lại xua tan sự yên tĩnh.

Đột nhiên, cô cảm giác được sau lưng mình, Tạ Hành Xuyên xoay người, giơ tay, mở ngăn tủ trên đỉnh đầu cô ra.

Hẳn là anh muốn lấy gì đó.

Giản Đào theo bản năng muốn biết, kết quả quên mất nơi đây nhỏ hẹp, lùi lại một chút vừa hay vòng eo đυ.ng phải anh.

Gần như dính vào nhau, Giản Đào ý thức được không đúng, trong lúc nhất thời kinh ngạc không biết phải làm gì, cô tròn mắt, giờ phút này, tủ chén phản chiếu rõ ràng đôi mắt Tạ Hành Xuyên.

Anh híp mắt lại nhìn: ?

Vành tai cô đỏ lên, nhanh chóng lủi đi, sau một lúc lâu mới phun ra được một câu: “Không phải cố ý.”

Anh xoay người cười một tiếng, bị âm thanh cửa tủ đóng lại lấn áp, microphone thu không được nhưng cô nghe được.

Nhìn dáng vẻ anh cũng không phải không tin.

Vài phút rửa chén tiếp theo, Giản Đào lơ đễnh, khắp đầu óc đều là nụ cười kia của Tạ Hành Xuyên.

Anh dựa vào cái gì không tin? Bằng không chẳng lẽ cô cố ý chiếm chỗ riêng tử của anh ư?

Cô là loại người như thế sao?

… Cùng lắm thì ở trong mắt Tạ Hành Xuyên, cô thật sự là cái loại người như vậy.