Chương 16

Động tác của anh dừng lại một giây, chợt nhanh chóng ném quần áo sang một bên, thậm chí còn càng phô trương đối mặt trực tiếp với cô, bụng nhỏ nổi lên khối cơ tám múi, diễu võ dương oai.

Tạ Hành Xuyên chê cười cô có hơi chuyện bé xé ra to, nói không nên lời: "Thế này cũng muốn trốn sao? Người anh có chỗ nào là em chưa thấy qua đâu?"

Giản Đào rất thành thật: "Thực sự là nhiều chỗ chưa thấy thật."

"Được rồi…" Anh nói: "Lần sau chúng ta bật đèn làm."

"..."

???

Hai người chia thành hai đường, Tạ Hành Xuyên xuất phát trước.

Khi Giản Đào lên chiếc xe của mình, cô nhận ra rằng người quản lý của mình cũng ở đây.

Cô hơi ngạc nhiên: "Sao chị lại ở đây?"

Chị Mộng rất lo lắng: "Còn không phải chị sợ hai đứa các em bị chụp ảnh à, chị ở trong xe chờ em, cho dù em có bị chụp cũng rất dễ xử lý."

Cửa xe tự động đóng lại, Giản Đào áp đầu vào kính cửa xe, cô không nhịn được muốn cười.

"Yên tâm đi, bọn họ không đến chụp ảnh đâu, hơn nữa cũng sẽ không cho rằng em và Tạ Hành Xuyên có thể có một chân."

Chị Mộng: "Nói là nói vậy nhưng không sợ việc lớn chỉ sợ lỡ như, đề phòng đi thì hơn. Em bây giờ là nhất tỷ của công ty, chỉ cần một ngọn gió lay cũng khiến các cấp trên đều phải lo lắng."

Giản Đào không cảm thấy rằng cô quan trọng đến như vậy, nhưng cô hiểu nỗi băn khoăn của công ty, vì vậy cô hơi mím môi dưới, tỏ vẻ cho thấy rằng cô đã hiểu được.

Mấy phút sau đó cũng không ai nói gì, chiếc xe vững vàng lắc lư nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy hơi buồn ngủ.

Còn không phải do Tạ Hành Xuyên đi ngủ sớm dậy cũng sớm, hại cô mới hơn sáu giờ đã phải thức dậy.

Giản Đào mở thảm lông ở một bên ra, dựa vào lưng ghế và ngáp một cái.

Lý Mộng nói xong công việc, quay đầu tùy ý liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không thu lại nữa.

Là một người đại diện, cô ấy luôn biết các nghệ sĩ của mình có những lợi thế gì.

Khuôn mặt của Giản Đào đại diện cho sự yêu thích tuyệt đối của khán giả.

Lông mi của cô không dày nhưng rất cong, là một mỹ nhân tiêu chuẩn của Trung Quốc với khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao và một đôi mắt hạnh nhân vừa e thẹn vừa rụt rè. Điều quan trọng nhất là có một nốt ruồi mỹ nhân trên chóp mũi, đó chính là đặc điểm dễ nhận diện nhất của cô khiến người ta đã lướt qua thì không thể nào quên.

Đôi môi cô luôn được bảo dưỡng cẩn thận, căng mọng và mềm mại, hầu như không có nếp nhăn nào, sản phẩm phát ngôn đầu tiên trong những năm đầu là một loại son môi màu hồng đào nhạt. Mỗi năm số lượng đại ngôn cho sản phẩm chăm sóc môi đưa tới luôn bắt đầu ở mức hai con số.

Chỉ vì cô lớn lên quá xinh đẹp nên mới luôn bị người ta lầm tưởng là không có thực lực.

Giản Đào vốn định ngủ nhưng xe đã gần đến nơi tổ chức hôn lễ, cô từ từ mở mắt ra thì chú ý tới ánh mắt của chị Mộng: “Chị đang suy nghĩ gì vậy?”

"Chị đang nghĩ, thực sự là quá tiện nghi cho Tạ Hành Xuyên."

Chiếc xe đậu ở bên cạnh bãi đậu xe, Giản Đào xách váy bước xuống xe.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đơn giản, thoang thoảng một mùi hương nhẹ, trên đỉnh đầu tết hai búi tóc, không chỉ phù hợp với cách quay chụp của giới truyền thông, mà còn không quá lộng lẫy cướp đi ánh đèn sân khấu của cô dâu.

Rất nhanh, người phục vụ dẫn cô đi lên phía trước: "Cô đi lên chiếc xe đưa đón ở phía trước là được, bọn họ sẽ đưa ngài đến sảnh chính."

Giản Đào mở rèm xe đưa đón, chỉ còn một chỗ ngồi.

Tạ Hành Xuyên đang ngồi ở một bên, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên khẽ liếc nhìn cô.

Nhờ phúc của anh, chỉ một cái liếc mắt này, trong đầu Giản Đào đều quanh quẩn câu nói "Lần sau chúng ta bật đèn làm"...

Đầu óc cô bắt đầu ong ong tê dại, liên tục truyền đến đầu ngón tay, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy.

“Để em đi ra ngoài một chút, hội trường ở bên nào thế?” Cô cười, quay sang người phục vụ nói: “Vừa lúc đi dạo, cũng đã lâu rồi không chụp ảnh.”

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đưa đón chạy thẳng về phía xuyên qua con đường nhỏ, Giản Đào khép áo khoác lại, đi dạo dọc theo luống hoa.

Hôn lễ lần này rất hoành tráng, vì vậy giới truyền thông đương nhiên được mời đến, máy bay không người lái trực livestream trên bầu trời, một hình ảnh ngắn ngủi cảnh Giản Đào và chiếc xe đưa đón được ghi lại.