Chương 67: Nuôi con (2)

Ở nhà trẻ này nửa ngày, Bùi Hề Nhược đã chứng kiến đủ loại phương thức xun xoe của các cô bé.

Ví dụ, trong lúc cô giáo không để ý, lén nhét một gói quà vặt đưa cho Phó Thành Hề. Hay là, bảo bối của cô đi đến nơi nào, các bạn nhỏ liền đi theo đến đó, một bước cũng không rời.

Chỉ có cô bé xinh đẹp và cá tính này lại không giống người thường.

Nếu cô không nhìn lầm, vừa rồi cô bé đó đang chơi ở trên khung leo núi trong nhà với một vài cậu bé khác, chơi đủ rồi, mới vỗ vỗ tay, đi tới chỗ Phó Thành Hề.

Vừa mở lời liền yêu cầu cậu bé làm bạn trai mình.

Đôi lông mày cao ngạo cùng phong thái bất cần, cơ hồ khiến người ta không có dũng khí cự tuyệt.

Bùi Hề Nhược nhìn thấy có một vài cậu bé gần đó, và tất cả đều tỏ ra ghen tị.

Tuy nhiên, Phó Thành Hề lại đặt các bộ phận của con rô bốt trong tay xuống, giọng bình thản, “Không.”

“Được rồi, tớ sẽ cho cậu ba ngày nữa, cậu phải suy nghĩ kỹ mới được!” Cô bé cũng không nhiều lời, vui vẻ đứng lên, giơ tay ra hiệu cho mấy cậu nhóc nhỏ phía sau, “Đi thôi!”

Mấy cậu nhóc kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, cất bước đuổi theo, không quên châm ngòi thổi lửa.

“Lý Trác Ngôn, tớ đã nói với cậu từ trước rồi, cậu ta sẽ không đồng ý đâu!”

“Đúng vậy , sau này cậu cứ chơi với chúng tớ! Không cần để ý đến Phó Thành Hề!”

“……”

Cô bé tên Lý Trác Ngôn đứng lại, nhướng mày, trên khuôn mặt non nớt có vài phần khí thế, “Không được! Tớ muốn Phó Thành Hề!”

“Tại sao?!”

“Cậu ấy là người đẹp trai nhất!”

Mấy cậu nhóc xung quanh tức khắc mặt mũi tái đi như mấy quả cà tím, không nói nên lời.

Lúc này, một người mẹ trẻ bên cạnh cười tủm tỉm nói, “Tiểu Trác Ngôn, con thích người khác rồi sao? Vậy Đậu Đậu nhà dì phải làm sao bây giờ, nó ở nhà ngày nào cũng nói lớn lên muốn cưới con làm vợ.”

Lý Trác Ngôn đáp thật sự nghiêm túc, “Dì Triệu, cháu và Đậu Đậu không thích hợp.”

“Tại sao lại không thích hợp?”

“Mấy ngày trước, cậu ấy còn đẩy cháu té ngã xuống hố cát.”

Người mẹ trẻ ngồi xổm xuống xin lỗi, “Dì xin lỗi, Đậu Đậu hẳn là không phải cố ý, để dì kêu thằng bé xin lỗi cháu.”

Lý Trác Ngôn rất lễ phép mà lắc đầu, “Dì đã thay cậu ấy xin lỗi cháu rồi. Không sao đâu.”

“Cảm ơn Trác Ngôn.” Người mẹ trẻ kia xoa xoa đầu cô bé, lại khom lưng nói, “Con có thấy bên kia không? Đó là ba mẹ của Phó Thành Hề, có muốn qua đó chào hỏi một chút hay không?”

Lý Trác Ngôn đi qua đó, liền nhìn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ. Không hổ là ba mẹ của Phó Thành Hề.

Bùi Hề Nhược cười tủm tỉm và ra hiệu cho cô bé.

Cô bé không có chút nào luống cuống, lập tức chạy tới, cúi đầu, cười một cách trẻ con và ngọt ngào, “Con chào chú, chào dì!”



Người với người cũng có duyên với nhau chỉ qua cái nhìn đầu tiên.

Cô bé tên Lý Trác Ngôn đó rất hợp mắt của Bùi Hề Nhược.

Nhà trẻ cũng cung cấp bữa trưa vào ngày họp phụ huynh, cô nhận thấy ba mẹ của Lý Trác Ngôn không có tới, vì thế, đã gọi cô bé đến ăn cùng.

Lý Trác Ngôn không chút nào ngượng ngùng, tươi cười nói lời cảm ơn.

Mặc dù ban nãy ở trong lớp cô bé giống như một một tên cướp nhỏ đang muốn cướp người, nhưng thực ra lại chẳng làm gì được Phó Thành Hề, cũng không có hành vi bám lấy không buông. Hai đứa ngồi bên cạnh nhau, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Sau khi Bùi Hề Nhược về nhà, nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra.

“Mẹ cảm thấy cô bé ấy rất đáng yêu nha. Phó Thành Hề, con không thấy vậy sao?”

Phó Thành Hề đang chăm chú mở một cuốn bách khoa toàn thư về thực vật mới. Là bố Phó Triển Hành mua cho cậu bé.

Cậu bé đặt cuốn sách xuống, “Con cũng thấy vậy.”

Ồ?

Xem ra cũng không hẳn là tiểu hòa thượng.

Bùi Hề Nhược nghi hoặc nói, “Vậy tại sao con lại thờ ơ với bạn, không chịu chơi với nhau.”

Phó Thành Hề: “Chơi với bạn ấy phiền phức quá.”

“Có chuyện gì sao?”

“Cậu ấy có mười bảy người bạn trai, còn thường xuyên đánh nhau,” Phó Thành Hề dừng lại, hơi cau mày, “Quá ồn ào.”

“……”

Bùi Hề Nhược vốn cho rằng, bạn nhỏ Lý Trác Ngôn đối với Phó Thành Hề là toàn tâm toàn ý theo đuổi.

Không nghĩ tới, đây thực sự lại là một tiểu hải vương lưu tình khắp bốn phương

Dù trẻ con không hiểu gì về khái niệm “bạn trai”, ý của chúng cũng chỉ là muốn làm bạn tốt của nhau.

Lý Trác Ngôn xinh xắn, dễ thương và nổi tiếng, có một vài fan trung thành thì cũng chẳng có gì to tát lắm.

Tuy nhiên, mười bảy, cũng quá nhiều rồi.

“Vẫn là thôi đi vậy, nếu Phó Thành Hề trở thành bạn trai của cô bé, chẳng phải là thứ mười tám hay sao? Tính theo thứ tự trước sau, địa vị thấp như vậy.” Bùi Hề Nhược tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa tự lẩm bẩm.

Phó Triển Hành đã đến công ty để họp ngay sau khi ngày hội phụ huynh kết thúc, ban ngày anh dành hết thời gian tham gia hoạt động ở nhà mẫu giáo của con trai, buổi tối không tránh khỏi phải tăng ca. Giờ này mới về đến nhà.

Anh cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, “Cái gì mười tám?”

Bùi Hề Nhược nằm ngửa ở trên giường, hưởng thụ việc được anh chăm sóc, thoải mái mà nheo mắt.

Cô thuật lại lời của Phó Thành Hề một lần nữa cho anh nghe.

Nghe nói nguyên nhân gây ra là vào hội diễn văn nghệ trước đó.

Lý Trác Ngôn được chọn là người đại diện lớp với tư cách là cô bé xinh đẹp nhất, bởi vì Phó Thành Hề không có hứng thú, nên vị trí bạn diễn với cô bé giao cho một cậu bé đẹp trai khác trong lớp tên là Đậu Đậu.

Trong ngày biểu diễn, Lý Trác Ngôn mặc một chiếc váy bồng màu trắng, xinh như một nàng công chúa. Đậu Đậu thì mặc tây trang màu đen, các bạn nhỏ ở dưới xem thì sôi nổi ồn ào, nói hai bạn nhỏ là muốn kết hôn với nhau.

Sau đó, Đậu Đậu rất tự hào.

Trong nhiều ngày, lúc nào cậu bé cũng đi bên cạnh, chơi cùng Lý Trác Ngôn, chỉ hận không thể gắn một chiếc đuôi phía sau ngoe nguẩy.

Kết quả là các cậu bé khác không hài lòng, trong một hoạt động thể thao, hai bên đã xảy ra tranh chấp, ai cũng không chịu nhường.

Thù cũ hận mới tích tụ, dứt khoát đánh nhau một trận, bị cô giáo chỉ trích phê bình.

Lý Trác Ngôn nghe vậy, nghiêm túc nói, “Chuyện này có gì mà phải đánh nhau, chúng ta cùng nhau kết hôn là được rồi.”

“Không được, mẹ tớ nói, kết hôn chỉ có thể là một nam, một nữ.” Có một bạn nhỏ hiểu về luật pháp lên tiếng.

“Vậy thì bạn trai! Bạn trai cũng có thể có nhiều,” Lý Trác Ngôn lười suy nghĩ, xua tay, nói với đám nhóc đó, “Từ nay về sau các cậu đều là bạn trai của tớ, cùng nhau chơi, không cần đánh nhau!”

Sau đó, chuỗi ngày của nữ vương nhỏ trong lớp học bắt đầu.

Tuy số lượng bạn trai là quá nhiều, có đôi khi mấy cậu nhóc cũng quên là mình cũng thuộc “Hậu cung” của nữ vương, lâu lâu vẫn nảy sinh xích mích nhỏ. Nhưng nói chung là ổn định và đoàn kết.

……

Nước trên tóc gần như đã khô, Bùi Hề Nhược duỗi ngón tay ra sau sờ dọc theo cổ tay anh.

Cô bỗng nhiên cười xấu xa, “Các vị hòa thượng, có phải rất dễ khiến các nữ yêu nhớ thương hay không. Con trai chúng ta, sắp trò giỏi hơn thầy rồi.”

Phó Triển Hành chống tay kéo cô dậy.

Ánh mắt anh nặng nề, anh hôn lên vành tai của cô, một chút đi xuống.

Người đàn ông năm nay đã bước qua tuổi ba mươi, nhưng vẻ ngoài vẫn anh tuấn, phong độ, ở phương diện nào đó, thay vì xuống dốc, anh lại ngày càng mạnh mẽ.

Bùi Hề Nhược đôi tay vòng qua vai anh, rất nhanh mà vô lực thừa nhận.

Cô nhéo tay anh, ra hiệu cho anh mau kết thúc.

Người đàn ông khó săn sóc này, lại tóm được cô mà thảo phạt.

Cô không thể cưỡng lại và gần như bật khóc.

Từng đợt cao trào, Bùi Hề Nhược chợt giật mình, mới hiểu vì sao hôm nay anh lại như vậy.

Là bởi vì……

Trò giỏi hơn thầy cái này từ……

Làm anh nhớ tới “Tám người bạn trai cũ” của cô sao?

Xong đời rồi, cô chỉ có thể nằm yên hứng chịu.



Năm Phó Thành Hề học tiểu học, cũng là lúc tranh của Bùi Hề Nhược xuất hiện trên một sàn đấu giá nổi tiếng trong nước.

Trong một thời gian dài trước đây, tranh khắc bản được coi là không có giá trị sưu tầm cao do khả năng phục chế của chúng. Sau đó, được truyền thông chú ý, các nhà sưu tập cũng dần thay đổi quan điểm của mình.

Mấy năm nay, đã có không ít tiền lệ về các giao dịch giá cao.

Cuối cùng, tranh của Bùi Hề Nhược được bán với giá cao ngất ngưởng, hơn nữa, người mua là fan trung thành của cô chứ không phải là nhờ Phó Triển Hành.

Cô càng thêm sung sướиɠ, lấy thẻ ra mời anh đi ăn tối.

Mặc dù, cuối cùng sau khi quẹt thẻ, như thường lệ, trên điện thoại di động của anh lại hiện lên thông báo từ ngân hàng.

……

Sau cuộc đấu giá này, mức độ nổi tiếng của Bùi Hề Nhược đã tăng lên một bậc.

Năm đó bởi vì thân phận là một blogger trên mạng xã hội, không thiếu những phê bình chỉ trích nóng nảy. Nhưng theo thời gian, loại chỉ trích này cũng ít đi nhiều.

Còn lại, cũng chỉ là những kẻ chua ngoa trong giới mấy người nổi tiếng trên mạng ghen ăn tức ở.

Các cô gái ngày thường trong vòng là chị chị em em plastic thân thương, thình lình thấy Bùi Hề Nhược được gả vào danh môn, đều mười phần ghen ghét, chờ xem trò vui để chê cười. Kết quả chờ mãi chờ mãi, giờ đây cô lại có cả triển lãm tranh, cùng danh tiếng được nhiều nhãn hiệu hợp tác, những cuộc phỏng vấn liên tiếp, tranh thì được lên sàn đấu giá…… Cuộc sống diễn ra suôn sẻ không có gì cản trở.

Điều khó chịu hơn nữa là một thời gian, Bùi Hề Nhược biến mất khỏi Internet, thậm chí cô cũng không đăng những bức tranh của mình.

Mọi người còn tưởng rằng cô đã ở ẩn.

Kết quả thình lình tin tức truyền đến, Bùi Hề Nhược hoá ra là đã sinh em bé! Người tung tin này còn sợ các blogger khác không đủ ghen ghét, còn sinh động như thật mà miêu tả Phó Triển Hành tốt với cô như thế nào, bao nhiêu xe sang và biệt thự cao cấp đều tặng cho cô.

Hầu hết mọi người đều cực kỳ ganh tỵ, mãi sau, sự đố kỵ so sánh mới dần tan đi.

Nhưng vẫn có một làn sóng nhỏ không cam lòng. Trong đó, Lâm Phỉ Nhi có mua một bản thảo trên mạng, ám chỉ hôn nhân của Bùi Hề Nhược không thuận lợi.

Cô ta từ nhỏ đã bị người nhà so sánh với Bùi Hề Nhược, sự ghen ghét đố kị đã sớm trở nên vặn vẹo.

Những bản thảo này dùng chút bút pháp tả thực, không hẳn là tin nóng, không thực sự tiết lộ tin tức, nhưng giữa các dòng, vẫn có độ tin cậy của người trong cuộc, một lần truyền đến đã xôn xao.

Đầu năm, Phó Triển Hành được một tạp chí tài chính phỏng vấn, đây là lần đầu tiên anh trả lời một câu hỏi riêng tư và thừa nhận về sự tồn tại của đứa trẻ.

Anh vốn ở ngoài vòng nhưng đã có sự chú nhất định nhờ vị thế và nhan sắc, ngay sau khi tin tức được truyền thông tung ra, nó đã càn quét Internet ngay lập tức.

Nhiều cư dân mạng đã đổ xô vào Weibo của Bùi Hề Nhược, sôi nổi bình luận.

“Chúc mừng hạnh phúc!”. TruyenHD

“A! CP tôi đu đã có em bé, là một nhà ba người!”

“Tôi vừa ở chỗ phỏng vấn Phó tổng đây, a a a a Tiên Tiên cũng quá đẹp rồi, chẳng trách Phó tổng nhắc đến cô ấy và đứa trẻ lại không nhịn được mà mỉm cười! Ôi trái tim nhỏ bé của tôi.”

“……”

Nhờ cuộc phỏng vấn này, những tin đồn trên mạng trước đây về mối quan hệ của hai người tan vỡ và một cuộc ly hôn đang diễn ra lập tức sụp đổ.

Bùi Hề Nhược chưa bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này, nhưng sau khi Phó Triển Hành tình cờ nghe được về nó, anh đã để nhân viên pháp lý của mình tìm ra những tin đồn ác ý và tố cáo từng người một.

Vì vậy, vài ngày sau, Bùi Hề Nhược nhận được lời xin lỗi của Lâm Phỉ Nhi, cô ta gọi điện thoại và khóc không thành tiếng, xem ra rất hối hận.

……

Phó Thành Hề đi học tiểu học, tính cách càng trầm tĩnh.

Bùi Hề Nhược còn tưởng, cậu bé cứ như vậy thì không thể kết bạn được. Kết quả phát hiện, tuy rằng Phó Thành Hề ít nói chuyện, nhưng cũng không hề đơn độc một mình.

Có rất nhiều bạn bè ồn ào xung quanh cậu bé, đều là những người thích chơi với cậu.

Trong đó, bao gồm cả Tùy Điều – con trai của Tùy Tự và Giản Tinh Nhiên.

Tên của cậu bé có thâm ý rất sâu sắc.

Theo như Giản Tinh Nhiên nói, Tuỳ Tự cảm thấy bản thân mình kiểu “Lúc từ chối vợ thì vô cùng sảng khoái, con đường theo đuổi vợ phía sau còn xa xa”, vốn định đặt cái tên thô kệch đơn giản là Nan*.

*Nan: Khó

Sau đó mới đặt là “Điều” có nghĩa là xa, không chỉ thể hiện được con đường gian nan khó khăn vất vả trong công cuộc theo đuổi vợ yêu, còn ẩn giấu hàm ý ‘Con đường nhỏ hẹp không biên giới, tôi phải cố gắng tìm được mặt trời nhỏ trong tim.’

*Nguyên bản: 路漫漫其修遠兮,吾將上下而求索

“Thật là tri thức mà!” Bùi Hề Nhược nghe xong ngẩn người một lúc, “Là ai đặt vậy?”

“Bố tớ.” Giản Tinh Nhiên đáp.

Quả thực chú Giản giống người có lối văn phong như vậy.

Nói đến đây, đột nhiên Bùi Hề Nhược nhớ ra, mình còn chưa rõ được ý nghĩa tên của Phó Thành Hề.

Nhưng câu thành ngữ tám chữ này, là ‘Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề*.’ Ý nghĩa vô cùng cao thượng đẹp đẽ.

*Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề: Dưới gốc cây đào cây mận, thường sẽ có một con đường mòn.

Lúc ấy cô tưởng rằng là ý như vậy.

Ai ngờ, đáp án trả lời của Phó Triển Hành, là phủ định.

Anh bảo cô tự thử đoán xem.

Bùi Hề Nhược nhiệt tình được ba phút, cũng không nghĩ ra được gì cả, sau đó vô tình mà quên mất chuyện này.

Hôm nay, cô nhân lúc mình vẫn còn nhớ, lập tức gửi tin nhắn cho Phó Triển Hành.

Có lẽ anh đang bận họp, không có lập tức trả lời cô.

Đến khi Bùi Hề Nhược và Giản Tinh Nhiên xem phim xong, trong rạp chiếu phim đột nhiên sáng lên ánh sáng từ màn hình điện thoại, cô mở ra nhìn, lập tức nhìn thấy một dòng tin nhắn.

「Thần phục trước hề.」

*Thần phục trước hề: Hề ở đây là chữ ‘Hề’ trong ‘Bùi Hề Nhược’, chỉ nữ chính, nghĩa là ‘khuất phục trước em’. Nam chính đặt tên cho con trai là Phó Thành Hề, chữ ‘Hề’ này đồng âm với chữ ‘Hề’ trong tên của nữ chính, phải chăng đây chính là cách bày tỏ tình cảm với vợ yêu của Phó Triển Hành?

Cô không kìm chế được, khóe miệng cong lên.



Mùa hè năm lớp ba của Phó Thành Hề, có hai chuyện xảy ra.

Chuyện đầu tiên, là cậu trở thành học sinh xuất sắc môn toán của trường, được chọn vào cuộc thi học sinh giỏi môn toán cấp tiểu học của tỉnh, sẽ đến thành phố bên cạnh để tham gia khoá bồi dưỡng khoảng một tháng.

Năm đó khi Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành đàm phán trước khi kí hợp đồng hôn nhân, cô đã từng doạ anh, rằng sau này trí thông minh của bảo bối hai người, sợ sẽ không được cao cho lắm.

May là, đại đa phần Phó Thành Hề di truyền từ Phó Triển Hành.

Không chỉ có trí nhớ tốt, đầu óc cũng vô cùng linh hoạt, tư duy toán học vượt xa bạn bè đồng chăng lứa.

Cậu nhóc giống như bản sao của Phó Triển Hành hồi nhỏ vậy, nhưng lại may mắn hơn anh rất nhiều.

Bởi vì, bạn nhỏ Phó Thành Hề có một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Cậu có thể tự do bơi lội trong biển cả toán học, tận hưởng sự cuốn hút của nó.

Cùng lúc đó người cũng ‘tận hưởng sự cuốn hút của toán học’ còn có cả Lý Trác Ngôn. Dường như hai đứa nhóc có một mối nhân duyên khó mà hoá giải, từ mẫu giáo đến tiểu học, đều cùng chung một lớp.

Vị ‘tiểu Hải Vương’ thời mẫu giáo này, giờ đây vẫn được các bạn nam cùng chăng lứa yêu thích như cũ, chỉ cần cô nhóc muốn, là có thể tuỳ tiện khiến các cậu nhóc xoay vòng vòng.

Tuy nhiên, Lý Trác Ngôn lại không có hứng thú với các cậu nhóc ấy lắm.

Cô bé ngày ngày theo đuổi Phó Thành Hề, khua môi múa mép, muốn bắt cậu về nhà.

Thời mẫu giáo Phó Thành Hề đã không có phản ứng gì trước những hành động của cô bé, giờ đây càng khó bị mê hoặc.

Lý Trác Ngôn cũng đành thay đổi chiến lược, học toán đến phát cuồng, cùng cậu đi bồi dưỡng môn toán. Dù sao thì, đề thi học sinh giỏi môn toán đối với cô nhóc thông minh như Lý Trác Ngôn mà nói, cũng không được coi là khó lắm.

Khi đưa Phó Thành Hề đến xe bus đi bồi dưỡng, Bùi Hề Nhược nhìn thấy Lý Trác Ngôn đã chiếm được hàng ghế đầu từ lâu.

Cô bé đột một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, cười tươi như hoa, “Phó Thành Hề, ngồi ở đây sẽ không bị say xe đâu!”

Phó Thành Hề đeo balo, bước chân khẽ dừng lại, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô nhóc, “Cảm ơn.” Mặc dù cậu không hề say xe.



Sau khi đưa Phó Thành Hề đi bồi dưỡng, mà Phó Triển Hành cũng phải đi công tác ở Phần Lan, Bùi Hề Nhược cũng muốn dành cho bản thân một kỳ nghỉ, giống như trước đây vậy.

Lần trước đến Phần Lan, đã là chuyện của một năm trước rồi, nhưng khiến cô có ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là lần đầu tiên cùng Phó Triển Hành đến đây.

Sau khi xử lý xong công việc, hai người cùng đi đến vùng đất quen thuộc Lapland kia.

Lúc này Phần Lan đang ở trong khoảng thời gian phong cảnh tươi đẹp nhất, phong cảnh hoàn toàn khác so với trời đông, ánh mặt trời rực rỡ, rừng cây nhuốm một màu xanh đậm, ngôi nhà cô màu xanh da trời nằm dưới ánh mặt trời kia, giống như đã bị ánh nắng làm phai màu.

Căn nhà gỗ nhỏ này, mấy năm trước đã được Phó Triển Hành mua lại, còn xây dựng lại hệ thống mạng ưu việt hơn, hoàn toàn biến lời nói vớ vẩn năm đó của Bùi Hề Nhược trở thành sự thật.

Anh còn mời kiến trúc sư sửa sang lại căn nhà một chút.

Trên nóc nhà tầng hai có mở thêm một chiếc cửa sổ, đủ không gian để leo lêи đỉиɦ nóc, ngồi bên cạnh chiếc ban công nhỏ trên đó ngắm cảnh.

Khi mặt trời dần xuống núi, Phó Triển Hành lên đó trước, rồi quay người kéo Bùi Hề Nhược lên.

Hai người ngồi trên nóc nhà, nhìn về hướng mặt hồ phía xa xa, bên cạnh có đặt một đĩa quả việt quất vàng và một bình rượu được làm từ quả mâm xôi.

Phó Triển Hành không uống rượu, Bùi Hề Nhược có uống một ngụm, sau đó mang theo hương thơm ngọt của rượu đi hôn anh.

Thiên không rộng lớn, đem khung cảnh ngọt ngào này lưu lại nơi đáy mắt.

Tháng bảy này, còn có một chuyện khác nữa.

Ngày bọn họ đặt chân đến ngôi nhà nhỏ này, trùng hợp là ngày ‘Paradise’ của Khoa học kỹ thuật Phong Triển gặt hái thành công, rất nhiều vệ tinh đã được phóng lên quỹ đạo, sắp tới sẽ cung cấp dịch vụ mạng với tốc độ nhanh hơn nữa, cũng đã giành được thị trường trước các đối thủ cạnh tranh.

Đây là kế hoạch do Phó Triển Hành một tay xây dựng và phát triển triển.

Năm đó, lập trình viên phụ trách chính dự án này là một người đàn ông có tế bào lãng mạn, khi đặt tên cho dự án, nói, “Gọi là Paradise đi, thiên đường.”

“Không ngờ lập trình viên cũng thật lãng mạn.” Bùi Hề Nhược dựa vào lòng anh, hơi thở nhuốm mùi rượu, cô ngẩng đầu lên, giảo hoạt cười, “Nhưng mà, em thấy anh ta nói không đúng lắm, thiên đường không có ở trên trời.|

___Mà lúc này, hai người họ tay trong tay bên nhau.