Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cắn Môi Đỏ

Chương 37: Sân vườn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một khoảng thời gian dài, Bùi Hề Nhược đã tìm lại được chút hứng thú khi chiến đấu với anh như hồi trước.

Đột nhiên cảm thấy hưng phấn.

Cô nói với tên hòa thượng thủ thân như ngọc ở bên kia cánh cửa, múa may chiếc gối trên tay, gõ cửa rầm rầm, “Phó Triển Hành, không phải là anh đang thẹn thùng đấy chứ? Còn khóa cửa nữa.”

Bên kia cánh cửa, giọng nói của người đàn ông vang lên, “Phải, cho nên về sau, xem phim ma xong em cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

“Anh đừng hòng,” Bùi Hề Nhược cao giọng, “Tối nay tôi lại tới.”

“……”

Phó Triển Hành ngồi ở mép giường, nghe được câu trả lời của cô, không khỏi giật mình.

Lần đầu tiên, có người dám uy hϊếp anh như vậy.

Sau đó khóe môi anh khẽ nhếch lên, hơi hơi khép mắt lại. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng đứng dậy, nhấc chân đi vào phòng tắm.

Thường ngày anh rất ít khi nảy sinh du͙© vọиɠ, chứ đừng nói đến chuyện khó kiềm chế bản thân, nếu có, cũng chỉ là thuần túy tự giải quyết nhu cầu sinh lý, không hề có cảm giác gì.

Hôm nay, lại bởi vì cô, mà có cảm giác thần hồn điên đảo.

Anh vẫn còn nhớ vào cái đêm mà tất cả mọi thứ sụp đổ, mẹ anh- bà Tống Mịch Nhu trở nên điên cuồng, mang theo ý cười hận thù giải đáp nghi hoặc của anh, “Mày ư? Mày là do Phó Uyên cưỡng bức tao mà được sinh ra. Cho nên, làm sao tao có thể yêu thương mày được?”

Khi đó, anh mới mười bốn tuổi, qua đôi mắt lạnh lùng và giễu cợt của Tống Mịch Nhu, anh có thể nhìn thấy sự bẩn thỉu không thể kiểm soát của đam mê và du͙© vọиɠ, và hậu quả tàn khốc của nó.

Vì thế sự lãnh đạm khắc chế cũng như thờ ơ của anh sau này, không phải không có nguyên do.

Nhưng mà giờ phút này, lại bởi vì Bùi Hề Nhược, mà một lần nữa nhìn ra vẻ đẹp của nó.

Khi mọi chuyện xong xuôi, Phó Triển Hành khẽ thở dài.

Lúc mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đều rõ ràng trong anh.

Có lẽ anh nên sớm nghĩ thông suốt từ lâu.

Hèn hạ là do bản chất của một người, chứ không phải do ham muốn sinh ra.



Bùi Hề Nhược gõ cửa một lúc mà không có kết quả, mới hằn học buông xuống một câu, “Hòa thượng Phó, cứ đợi đấy!”

Nói xong, cảm giác lời này rất có khí thế.

Vì vậy, cô trở về phòng với tâm trạng vô cùng thoải mái, rửa mặt và trang điểm.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bùi Hề Nhược bước ra khỏi phòng.

Đây là một ngôi nhà thời Trung Hoa Dân Quốc, Phó Triển Hành hiếm khi ở đây nhưng nó vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ. Trong phòng gọn gàng, trên bàn còn đặt một đĩa đựng hoa quả màu sắc độc đáo gợi cảm giác cổ kính, giống như một bức tranh sơn dầu.

Cô thuận tay lấy một trái táo trên đĩa, cắn một miếng, rồi đi về phía phòng anh, “Phó Triển Hành, anh không sao chứ……”

Giọng nói dần nhỏ xuống, bóng dáng người đàn ông từ trong góc xuất hiện.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên khuỷu tay là chiếc áo vest màu xám bạc, môi mỏng mắt sáng, thần thái lạnh lùng. Trong không khí, một mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt phảng phất thoáng qua, rất phù hợp với con người anh. Bùi Hề Nhược bất chợt cảm thấy tâm tình hòa thượng hình như tốt lên, như là đã lâu mới được thả lỏng.

Cô dò xét nhìn khắp, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại thấy có chút khác biệt, “Anh vừa tắm sao?”

Phó Triển Hành “ừm” một tiếng, cầm lấy quả táo trên tay cô , “Đói thì em mau đi ăn bữa sáng đi, bớt ăn linh tinh lại.”

Bùi Hề Nhược vẫn duy trì tư thế cầm quả táo, có chút phản ứng không kịp.

Không phải.

Cái tên hòa thượng thẹn thùng ban nãy đâu rồi?

Anh lén lút ở trong phòng một mình làm gì rồi tự nhiên lại kiêu ngạo giật mất quả táo trong tay cô?



Ban đầu, Bùi Hề Nhược muốn trực tiếp đi tìm Giản Tinh nhiên, cùng nhau ăn sáng rồi ăn bữa trưa luôn

Kết quả là, Phó Triển Hành nói, “Có một nhà hàng, nấu món hoành thánh ăn rất ngon. Mỗi ngày, bán được đến mấy trăm bàn.”

Cô bán tín bán nghi, “Bây giờ đến lượt chúng ta rồi sao?”

“Đến lượt rồi.”

Được thôi, anh đã nói đến lượt là đến lượt, Bùi Hề Nhược còn đang bối rối, lại nghe anh nói, “Vỏ mỏng thịt nhiều, nước dùng tươi ngon.”

“……”

Bùi Hề Nhược vừa rồi gặm mấy miếng táo, vốn cũng không đói bụng, anh vừa nói, dạ dày tức khắc lại trống rỗng.

Cô hoài nghi nhìn anh, “Anh nhận catxe quảng cáo à? Nếu không ngon, tối nay tối lại tới tìm anh đấy.”

Phó Triển Hành khóe môi hơi nhếch lên, “Được thôi.”

Anh cười, nụ cười ấy bị ánh mắt của Bùi Hề Nhược thu lại.

Cô không thể không thắc mắc, “Phó Triển Hành, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt đúng không?”

Phó Triển Hành lên tiếng, “Ừ.” Anh nghĩ về cô, cảm thấy đã tiến thêm được bước nữa. Tâm tình đương nhiên tốt lên.

Tuy nhiên, nếu cô hỏi lại, anh sẽ không trả lời.

Bát hoành thánh quả nhiên rất ngon, vỏ mỏng thịt nhiều, nước dùng còn được rắc thêm hành lá thái nhỏ để dậy mùi thơm. Một bát nhỏ, không đủ ăn, Bùi Hề Nhược thậm chí còn gọi thêm một l*иg bánh bao.

Cô có thói quen chấm với dấm chua, còn cho thêm ớt cay, chua chua cay cay, thật là sảng khoái.

Vừa định lấy đĩa gia vị, lại phát hiện Phó Triển Hành nhanh hơn cô một bước, trộn dấm với ớt cay, đẩy qua cho cô.

Bùi Hề Nhược mừng rỡ, chấm bánh bao vào bát nước chấm, ngoài miệng vẫn không nhàn rỗi, “Phó Triển Hành, tối hôm qua có phải anh đã chiếm tiện nghi của tôi không, bằng không, hôm nay sao lại đối tốt với tôi như vậy?”

Anh bình tĩnh ngẩng đầu, “Sao em không hỏi, có phảido em ngủ quên rồi rơi xuống gường, anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Cô hốt hoảng lẫn sửng sốt, chiếc đũa ngừng ở giữa không trung, “Tôi đã rơi xuống giường?”

“Không có.”

“……”



Bùi Hề Nhược cùng Giản Tinh Nhiên hẹn nhau đi dạo phố, mỗi người mua vài bộ quần áo, thấy thời gian còn sớm, lại đến rạp chiếu phim để gϊếŧ thời gian.

Dạo này không có phim hay, đúng là thời điểm ảm đạm.

Bùi Hề Nhược chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim kể về chuyện tình giữa yêu nữ với chàng thư sinh. Được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết cổ trang nổi tiếng.

Nam chính đóng vai thư sinh là một diễn viên đang được yêu thích hiện nay. Anh ấy có khuôn mặt đẹp, đường nét và khí chất thư sinh. Nữ chính thì là một tiểu hoa đang lên.

Giản Tinh nhiên nhìn vào khóe mắt của nữ diễn viên đó, bỗng nhiên “Ai” một tiếng, “Cậu có thấy gì không? Nữ chính có chút giống với cậu đó.”

Bùi Hề Nhược nói: “Có sao?”

Theo lời này, Giản Tinh Nhiên cẩn thận so sánh hai người một lần nữa.

Sau đó đưa ra kết luận: Nữ diễn viên có yêu khí là dựa vào cách trang điểm, còn Bùi Hề Nhược, một đôi mắt hồ ly có thể cười ra đủ loại hương vị, làn da trắng nõn, đôi môi không cần trang điểm mà vẫn đỏ hồng, thắng chắc.

“So với cô ấy cậu đẹp hơn.”

Bùi Hề Nhược nhoẻn miệng cười.

Phim bắt đầu chiếu, hai người đeo kính 3D lên, chăm chú xem.

Cốt chuyện thật ra rất sáo rỗng, kể về một chàng thư sinh vào kinh thành dự thi, trên đường có nghỉ chân trong một ngôi miếu ở trên núi, và đã gặp nữ yêu. Yêu nữ đó đã đem lòng yêu anh, nhưng đã dùng đủ mọi cách vẫn không câu dẫn được, chỉ có thể theo anh đến tận kinh thành. Trên đường đi, họ dần đàn tiếp xúc và nảy sinh tình cảm, cuối cùng kết thành phu thê.

Các hiệu ứng đặc biệt trong phim và cốt truyện chỉ ở mức trung bình, xem gϊếŧ thời gian thì tạm chấp nhận được.

Nhưng mà Bùi Hề Nhược càng xem, càng thấy không đúng lắm.

Tại sao mấy hình ảnh trước mắt, lại quen thuộc như vậy?

Trong nháy mắt, cảnh tượng trong mơ vào đêm qua lại hiện lên.

Núi hoang, ngôi miếu, nữ yêu cùng…… hòa thượng.

Cô hơi hơi hé miệng, với lấy miếng bắp rang bơ bỏ vào miệng.



“Freud đã từng nói, những giấc mơ là phản ánh của tiềm thức,” Giản Tinh Nhiên nghe xong lời cô nói, vỗ vỗ vai cô, nói một cách nghiêm túc, “Co thể là do cậu đang nhớ nhung thân thể của hòa thượng.”

“……” Bùi Hề Nhược vẫn cảm thấy không thể tin được.

Rốt cuộc, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng muốn gần gũi với ai.

Nhớ lại hồi còn đi học, đám con gái trong lớp thi nhau mơ mộng, thường thường sẽ nói, muốn hai người yêu nhau ngón tay đan vào nhau, hay lướt trên sống mũi, ….

Cô thì trước sau đều vô cảm.

Bất chấp cái nắng như thiêu như đốt để đến sân vận động ngắm nhìn mấy cậu học sinh trong 20 phút, thà ở lại trong lớp, lấy gương ra soi, xem tóc mái có bị rối không còn tốt hơn?

Giản Tinh Nhiên nói, đây là hành vi điển hình của tiên tiên, tự luyến đến cảnh giới thượng thừa, không có thuốc chữa.

Bùi Hề Nhược ngược lại cảm thấy, không chữa được cũng tốt. Thưởng thức vẻ đẹp thì đâu có quy định nhất định phải là nam hay nữ, người khác ngắm soái ca, còn cô thì ngắm chính mình.

Không nghĩ tới, suốt đêm qua, cả chiếc xe đạp cũng đổi thành BMW.

Ở trong mộng, cô và anh đâu chỉ mười ngón tay đan vào nhau, còn tới cảnh tấm màn gạc rủ xuống, mây mù cuộn trào.

“Thật không thể tin được, sao mình có thể đen tối đến như vậy.” Bùi Hề Nhược ngạc nhiên nói, “Mau cho tớ xem mấy tấm hình của các minh tinh nổi tiếng đi, có lẽ tuổi dậy thì của tớ tới muộn.”

“……” Giản Tinh nhiên trợn mắt, vẫn tìm giúp cô, “Bảng xếp hạng nhan sắc TOP10 người nổi tiếng nhất hiện nay đây, cậu nhìn xem.”

Bùi Hề Nhược nhìn lướt, không có hứng thú mà ném điện thoại qua.

Tuy rằng, hiện tại cô vẫn chưa nhớ nổi dáng vẻ của Phó Triển Hành ra sao.

Nhưng diện mạo anh tuấn không có đối thủ của anh dường như đã ăn sâu, bén rễ vào trong tâm trí cô. Thế cho nên nhan sắc của các minh tinh này cũng bị lu mờ hẳn.



Em họ của Bùi Hề Nhược tên là Thư Huyên, năm nay vừa tròn 20 tuổi.

Là bước ngoặt đặc biệt, cho nên, tổ chức vô cùng hoành tráng.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở đại sảnh trong khách sạn sang trọng bậc nhất Thân Thành. Ngay lối vào đã thấy tháp bánh lo lớn rực rỡ, nhiều màu sắc xếp chồng lên nhau, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Bùi Hề Nhược khoác tay Phó Triển Hành, bước vào.

Kể từ khi cô nhớ lại giấc mơ đêm hôm đó, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy anh, cứ định nói gì đó, lại như dẫm phải bỏng, lo lắng không thể giải thích được.

Trên đường đi, cô còn thường xuyên nhìn sang anh.

Phó Triển Hành nhận ra điều đó, quay qua hỏi, “Làm sao vậy?”

Bùi Hề Nhược lập tức nói, “Không có gì.”

Cô sao có thể nói, đêm qua mơ thấy anh, còn tò mò mình sẽ làm gì trong mơ, hơn nữa còn muốn xem nhiều hơn nữa.

Hòa thượng khả năng cao sẽ đặt cuốn kinh Phật cho cô để tĩnh tâm lại mất.

……

“Nhược Nhược tới rồi.” Gia đình nhà dì Biểu- mẹ của Tiểu Huyên, háo hức chào đón cô, người em họ Thư Huyên cũng lịch sự chào hỏi lễ phép ở bên cạnh, “Chị họ, anh rể.”

Dì Biểu và mẹ Bùi có mối quan hệ rất tốt, họ là bạn thân của nhau từ khi còn nhỏ.

Nhưng mà, Bùi Hề Nhược hơn Thư Huyên tới năm tuổi, trong quá trình lớn lên cách biệt tuổi tác, mối quan hệ chỉ là họ hàng bình thường, không tốt cũng không xấu.

Bùi Hề Nhược cong cong môi, chào hỏi họ.

Mấy người cùng bước vào trong.

Trên đường đi, dì Biểu kể về tình hình gần đây của Thư Huyên.

Thư Huyên hiện đang theo học tại Học viện Điện ảnh Bình Thành. Mới năm nhất, đã nhận được một vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh, xuất phát điểm khá tốt. Sau đó, lại lần lượt được hợp tác với nhiều đạo diễn khác.

Sau một số bộ phim, Tiểu Huyên đã tích lũy được khá nhiều trong giới nghệ thuật. Tuy nhiên, muốn ra khỏi vòng an toàn, vẫn còn là một chuyện khác.

“Đứa nhỏ này, nếu muốn làm những chương trình truyền hình, lúc nào cũng được, gia đình có nhiều tài nguyên như vậy, còn cần phải nghĩ sao? Đây lại chỉ thích làm mấy bộ phim văn học nghệ thuật đó thôi.” Dì Biểu nói, “Có đôi khi, dù có cố gắng tâm huyết đến đâu đi chăng nữa, không có tiền thì cũng chẳng giải quyết được điều gì.”

“Mẹ,” Thư Huyên lập tức kháng nghị, “Con có……”

Dì Biểu dường như đã quen, thuần thục ngắt lời, “Biết rồi—— con có ước mơ và sự kiên trì. Hiện tại mẹ chẳng nói gì được.”

Thư huyên còn muốn nói gì đó, nghĩ lại lại không mở miệng nữa —— trước mặt người khác, cô không muốn lại tranh cãi với mẹ.

Bữa tiệc sinh nhật tối nay được tổ chức theo hình thức tiệc rượu. Sảnh lớn rực rỡ ánh đèn, không thiếu những minh tinh trong làng giải trí. Thư Huyên đưa Bùi Hề Nhược đến phòng tiếc, rồi qua bên kia tiếp đãi bạn.

Bùi Hề Nhược vừa đến, đã bị mấy người họ hàng lôi kéo qua nói chuyện phiếm.

Thật ra, sau khi gả đến Bình Thành, cô rất ít khi trở về. Mọi người đều không biết tình hình gần đây của cô, nên tự nhiên càng có nhiều điều muốn nói.

Cả nhóm mấy dì hay tám chuyện, biết cô gả vào hào môn, có ngưỡng mộ, cũng có đố kị, âu cũng là bản tính con người. Tuy nhiên, có vài người, tâm tư lại rất hiểm ác.

“Nhược Nhược, hai cháu kết hôn cũng đã hơn một năm, sao vẫn chưa có con?”

Người hỏi điều này, nhìn thì có vẻ quan tâm, nhìn như ở quan tâm, nhưng thực ra ánh mắt bà ta rơi vào cánh tay hai người họ, dò xét xem quan hệ ngọt ngào giữa vợ chồng cô là thật hay giả.

Bùi Hề Nhược nắm lấy tay Phó Triển Hành, cười nhẹ, “Bởi vì cuộc sống hai người bọn cháu còn chưa hưởng thụ đủ.”

Lúc này, kỹ năng diễn xuất của cô rất tự nhiên, không hề cường điệu.

Phó Triển Hành nhìn cô một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Cho nên……” Bà cô xấu tính nhiều chuyện kia để ý đến chi tiết nhỏ ấy, xấu hổ mà cười cười, “Xem ra là dì hơi nhiều chuyện rồi, chỉ là, dì cũng là quan tâm đến cháu, không phải mọi người đều nói, còn trẻ khỏe thì nên tranh thủ sớm có con sao? Như vậy, về sau mới không tụt hậu sovowis người khác.”

Đúng là ngụy biện, Bùi Hề Nhược vừa muốn mở miệng nói, Phó Triển Hành đã nhàn nhạt buông xuống một câu, “Không vội, dù sao khi đứa bé được sinh ra, nó đã thắng ngay trên vạch đích rồi.”

“……”

Thân chủ bị câu nói này làm cho lập tức ngậm miệng, không còn sức đánh trả.



“Phó Triển Hành, vừa rồi còn nói giúp cho tôi, thật không giống anh ngày thường nha.” Sau khi thoát khỏi đám họ hàng nhiều chuyện kia, Bùi Hề Nhược nói.

Sao một người ưu tú như anh, lại phải ở đó tranh cãi với mấy người phụ nữ “lưỡi dài”.

Phó Triển Hành ngược lại hỏi, “Bình thường anh thế nào?”

“Nói chuyện ôn hòa, không đắc tội người khác, tính tình điềm đạm.” Bằng không, sao có thể gọi là người đàn ông nổi tiếng trong những người đàn ông kiểu mẫu.

Phó Triển Hành hiểu rõ.

Thực ra lời cô nói không sai, đa phần anh đều bày ra bộ mặt ấy trước mắt người ngoài. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa con người thật trong anh cũng phải như vậy.

Hai người đang nói chuyện, cách đó không xa, Thư Huyên đã đi tới.

Nhân vật chính đêm nay mặc một bộ váy trắng của một thương hiệu cao cấp nào đó, cả người toát ra khí chất cao quý, quả nhiên rất thích hợp đóng phim nghệ thuật.

Khi bước vào, Thư Xuân lễ phép hỏi, “Chị họ, em có thể nhờ hai người một chuyện được không?”

Bùi Hề Nhược nói: “Có chuyện gì sao?”

Thư Huyên mím môi, dường như phải dùng dũng khí rất lớn mới dám mở miệng: “Em có một yêu cầu hơi quá đáng, mong anh rể giúp em một chút.”

Ồ, hóa ra là tìm Phó Triển Hành.

Bùi Hề Nhược hiểu ra, thấy bộ dạng không nói nên lời của cô ấy, còn tưởng rằng có chuyện gì đó lớn lắm, liền nói, “Có phải muốn chị tránh đi một chút?”

“Không, không,” Thư Huyên biết cô hiểu lầm, vội vàng xua tay, cô gắng khắc phục lại chuyện “Đi cửa sau” không hay ho lắm, lắp bắp nói, “Không phải chuyện đó, chỉ là, em nghe nói anh rể và con trai của đạo diễn Tùy là bạn thân.”

“Tùy Tự?” Phó Triển Hành nói.

“Đúng vậy… Em có một bộ phim, khả năng vai nữ chính có thể sẽ bị người ta cướp mất, cảm thấy thực sự không cam lòng. Em vẫn luôn ngưỡng mộ đạo diễn Tùy, và không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này. Em đã từng xem các tác phẩm của ông ấy không dưới mười lần. Điều em thích nhất là … “

Thư Huyên có thể thực sự là một fan trung thành của đạo diễn Tùy, mỗi khi nói về phim ảnh, như thuộc trong lòng bàn tay, có thể nói không ngừng nghỉ.

Bùi Hề Nhược nghe đên thất thần, ánh mắt rơi trên bóng đen cách đó không xa.

Sau đó tự hỏi, tại sao lại có một chiếc gương ở đây?

Quan sát kỹ hơn, mới phát hiện đây là một bức tượng nữ thần làm bằng pha lê đen, nằm ở góc đông bắc của sảnh tiệc, trên tay nữ thần đang cầm một chiếc khiên.

Tấm khiên đó, mặt ngoài nhẵn bóng, kết cấu hơi đặc biệt, có thể phản chiếu hình ảnh, giống như chiếc gương đồng thời trung cổ, tạo một vẻ đẹp mơ hồ.

Bùi Hề Nhược không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chờ khôi phục tinh thần, Thư Huyên cũng đã nói xong, vẻ mặt luôn lãnh đạm hiếm khi lộ ra vẻ căng thẳng, tựa như đang chờ đợi một câu nói nào đó.

Bùi Hề Nhược còn nhớ, mẹ Bùi đã từng nói qua, Thư Huyên đúng là “quỷ diễn xuất”, vì diễn xuất mà nhập tâm đến quên mình.

Cô vô thức kéo kéo tay Phó Triển Hành.

Phó Triển Hành liếc nhìn cô một cái.

Bùi Hề Nhược bỗng nhiên lại nghẹn lời.

Thư Huyên thì không biết, nhưng cô và anh trong lòng biết rõ ràng, họ chỉ là quan hệ vợ chồng giả tạo. Chuyện này, cô không biết mở miệng nhờ anh giúp đỡ thế nào.

Cuối cùng cô vẫn không nói một lời nào, nhưng mà Phó Triển Hành dường như đã hiểu, hỏi tên và công ty của Thư Huyên.

Thư Huyên đôi mắt lập tức sáng bừng.

Đêm nay, cô căn bản không ôm quá nhiều hy vọng. Nghe nói, trong học viện có một học tỷ vô cùng thân thiết với em họ của Phó Triển Hành, lúc ấy, cô em họ đó muốn giúp bạn thân mình, nghĩ rằng thông qua mối quan hệ với Phó Triển Hành có thể móc nối được gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không hề có phản ứng.

Bây giờ, anh ấy hứa sẽ giúp cô, hẳn là vì chị họ.

Thư Huyên nhịn không được, vui sướиɠ đáp lại, “Cảm ơn chị và anh rể, vậy em không quấy rầy hai ngươi nữa. Trong khách sạn này có một hoa viên tuyệt đẹp, thích hợp để hẹn hò, nếu hai người cảm thấy nơi này nhàm chán, có thể qua đó đi dạo.”

Sau khi Thư Huyên rời đi, Phó Triển Hành nhìn về phía cô, “Đi không?”

Đi đâu?

Bùi Hề Nhược căn bản không chú ý nghe lời Thư Huyên nói, sau một lúc lâu mới chỉ nhớ ra hai chữ, “Hoa viên?”

“Ừ. Chỗ này thật nhàm chán.” Anh không nhúc nhích.

Đúng là.

Dù sao lần trước khi cô cùng anh đến tham dự tiệc rượu, anh cũng để cho cô chạy nhảy khắp nơi. Vậy giờ cô cũng làm người tốt một lần vậy.

Chẳng qua.

Cô vẫn nhớ những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Bùi Hề Nhược cong cong đuôi mắt, cười quyến rũ, “Phó Triển Hành, buổi sáng anh còn vừa đuổi tôi ra khỏi phòng, giờ lại không sợ sao? Tôi nói cho anh biết, tôi rất háo sắc, đêm tối gió mát trăng thanh, trai đơn gái chiếc, nói không chừng tôi sẽ chiếm tiện nghi của anh đó.”

Anh bình tĩnh liếc cô một cái, chỉ nói mấy chữ:

“Cứ tự nhiên.”
« Chương TrướcChương Tiếp »