- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cắn Môi Đỏ
- Chương 35: Giày
Cắn Môi Đỏ
Chương 35: Giày
Phó Triển Hành vẫn luôn biết, Bùi Hề Nhược là một họa sĩ.
Nhưng chưa bao giờ nghe rằng cô ấy thích làm việc.
“Công việc gì?”
Bùi Hề Nhược không đáp, nhìn anh cong cong đuôi mắt.
Cô còn chưa suy xét xong. Làm sao có thể nói với chính chủ được.
Nhà hàng Nhật Bản Thanh Hà nằm trên tầng 4 của một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Bình Thành, chỉ có chín chỗ ngồi, mỗi ngày tiếp đãi lượng khách có hạn, thường rất khó để đặt được chỗ.
Đi qua cánh cửa gỗ đen sẫm, vén tấm rèm vải với logo nhà hàng màu đỏ, bên trong là bầu không khí thoải mái và yên tĩnh, như thể bước vào thế giới khác vậy.
Vào chỗ ngồi đã được đặt trước, ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn phía trên những tòa nhà cao tầng của Bình Thành đang lấp ló qua tấm kính thủy tinh.
Cảnh tượng thật sự rất đẹp.
Phó Triển Hành đã gọi *omakase vào tối nay, không có thực đơn mà sẽ do đầu bếp trưởng chuẩn bị.
*Omakase: Là loại hình ẩm thực thay vì tự gọi món, người thưởng thức sẽ không làm điều đó, không cần nói về khẩu vị, sở thích của mình. Bởi các nguyên tắc khi thưởng thức các món ăn theo phong cách Omakase chính là: Không gọi món, không hỏi giá, không kén cá chọn canh. Tất cả sẽ do đầu bếp quyết định. Hình minh họa:
Người bếp trưởng từng là một đầu bếp có tiếng ở Ginza, Tokyo, nói nhiều nhưng rất kiên nhẫn, tỉ mỉ, tay nghề cũng tinh tế.
Cách quầy bar, Bùi Hề Nhược chống cằm, nhìn đến không chớp mắt.
Phó Triển Hành đứng dậy nghe điện thoại, lúc trở về, thấy cô cùng bếp trưởng đang nói chuyện với nhau.
Cô hơi hơi ngẩng mặt, bị ánh sáng dịu nhẹ trong nhà hàng chiếu vào, rút đi một phần yêu khí. Bức bình phong tre làm tiền cảnh, toàn bộ như một bức tranh hoàn mỹ.
Anh không khỏi bước chân chậm lại.
Vì đang là mùa thu, trước tiên sẽ được phục vụ mọt chén súp gà nóng để làm ấm bụng. Trên bát canh nóng hổi màu vàng nhạt, có rắc chút hành lá.
Sau đó, là món khai vị gồm nhím biển, thịt cua, rong nho,….
Bùi Hề Nhược đang cao hứng, còn gọi thêm rượu.
Rượu ở đây không phong phú về chủng loại, chỉ có rượu mơ và rượu sake. Mỗi chai rượu sake đều có tên riêng, cô chọn lấy một chai và đưa cho Phó Triển Hành xem.
“Phú bà” Đại Ngâm Nhưỡng.
“Tôi đang thấy có điềm lành,” Bùi Hề Nhược cười tủm tỉm bổ sung, “Phó Triển Hành, bên kia còn có một chai ‘ phú ông ’, rất phù hợp với thân phận của anh, có muốn hay không?”
Anh lạnh nhạt, “Không cần.”
“Vậy tôi tự uống một mình.” Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút. Không hy vọng gì vào việc hòa thượng sẽ phá giới mà uống rượu.
Phó Triển Hành nhìn cô: “Bùi Hề Nhược, coi chừng say.”
“Ngừng,” Bùi Hề Nhược lập tức giơ tay ra hiệu, “Cái miệng quạ đen của anh, đừng nói chuyện với tôi.” Lần trước ăn lẩu, anh nhắc nhở cô để ý kẻo đau dạ dày. Kết quả là cô đau thật.
Phó Triển Hành bây giờ không ngạc nhiên trước mấy suy nghĩ vớ vẩn của cô, nghe vậy nói, “Mê tín.”
Đáp lại anh, Bùi Hề Nhược đảo mắt một cái, xem thường.
Tuy nhiên, nhìn cô ăn cũng cảm thấy rất ngon miệng.
Ngay cả một người không thích ăn đồ Nhật như anh cũng động đũa được vài món.
—
Bùi Hề Nhược trước đây từng nghe nói, Bình Thành nổi tiếng với nhiều nhà hàng Nhật Bản xa xỉ.
Không riêng Bình Thành, bao gồm cả Thân Thành nơi cô ở, giá cả của món ăn Nhật, luôn cao hơn so với giá trị của nó. Dường như chỉ bán theo cảm tính, nguyên liệu thành phần, lên mạng lăng xê một chút, đã có một lượng lớn khách hàng sẵn sàng bỏ tiền ra thưởng thuéc.
Tuy nhiên, khi thưởng thức món ăn ở nhà hàng này tối nay, đã làm thay đổi nhận thức của cô.
Trưởng bếp tay nghề tinh tế, còn chu đáo, lúc sắp rời đi, còn có chuyên gia chụp ảnh.
Ra khỏi nhà hàng, Bùi Hề Nhược nhìn tấm ảnh chụp chung với bếp trưởng trong tay, bố cục rất tốt, nhưng tiếc là có một chút mờ và bị lệch.
Cô ngẩng lên, “Phó Triển Hành, cho tôi xem ảnh của anh.”
Cái này là do người phục vụ chụp, theo nguyên tắc, mỗi người cầm một bức.
Phó Triển Hành đưa cho ảnh cho cô.
Hai bức ảnh gần như giống nhau, điểm khác biệt là một bên Bùi Hề Nhược đang cười, mặt mày sáng rỡ. Một bên thì ảnh bị mờ một chút, và các đặc điểm trên khuôn mặt được chỉnh sửa bằng bộ lọc của máy ảnh, hơi không giống cô.
Bùi Hề Nhược lập tức quyết định, đem tấm ảnh của mình đưa cho anh, “Phó Triển Hành, đổi ảnh cho tôi đi.”
“Tại sao?”
“Tấm này tôi đẹp hơn.” Cô thành thật.
Anh không đồng ý, “Vật đi theo chủ.”
“……” Chỉ là một bức ảnh thôi mà, Bùi Hề Nhược làm bộ không nghe thấy, đi vài bước.
“Bùi Hề Nhược.”
“Được rồi, được rồi,” cô đầu hàng, đưa tấm ảnh kia cho anh, “Phó Triển Hành, đồ keo kiệt.”
Phó Triển Hành nhận lấy, xác định cô không có lén đánh tráo hai bức ảnh với nhau. “Lần sau lại đến chụp.”
“Lần sau? Lần sau tôi tự mình tới.” Bùi Hề Nhược khoanh tay, liếc anh, “Đi cùng anh chả có gì tốt đẹp.” Thậm chí đến một bức ảnh cũng không chịu đổi cho cô.
Anh không nhanh không chậm đáp, “Có người trả tiền.”
“……”
Đây thực sự là … một lý do không thể từ chối, thế cho nên Bùi Hề Nhược ở trong lòng âm thầm chấp nhận điều này.
Hai người họ rời khỏi nhà hàng Nhật Bản, đi chưa được mấy bước, đã thấy thang máy của trung tâm thương mại.
Phó Triển Hành bước chân tiến vào.
Bùi Hề Nhược cảm thấy kỳ quái, “Phó Triển Hành, chúng ta không quay về sao?”
“Bùi Hề Nhược, có phải em đã quên cái gì rồi không?”
Cái gì?
Bùi Hề Nhược ngạc nhiên, thấy ánh mắt anh hơi trầm xuống, dừng ở trên chân cô, “Đi mua giày cho em.”
—
Nhắc mới nhớ, đã một tuần trôi qua kể từ khi xảy ra sự cố ở bể bơi. Trong khoảng thời gian đó, Bùi Hề Nhược cũng đã nhận được một món quà của Triệu tiên sinh coi như bày tỏ lòng xin lỗi.
Thật trùng hợp, đó là bức tranh khắc bản hình con rồng và cá chép mà cô đã ngưỡng mộ từ lâu.
Bây giờ, Phó Triển Hành lại muốn tới thực hiện lời hứa.
Điều này làm cho Bùi Hề Nhược nảy ra một ý tưởng, ” Phó Triển Hành, sau này nếu chẳng may tôi hết tiền, có thể đi ăn vạ không? Chẳng hạn cố ý rơi xuống nước rồi giá họa cho người khác, sau đó ngồi chờ thu lễ là được rồi.”
Chủ ý này, cũng chỉ có cô nghĩ ra được.
Phó Triển Hành nói, “Em không cần phải làm thế.”
“Tại sao?”
“Phó gia vẫn chưa phá sản được.”
Lời này dường như có ẩn ý, Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, vừa định nói chuyện, nhân viên cửa hàng vừa lúc đem giày đưa tới, cúi người bảo cô đi thử.
Kiểu dáng giống hệt đôi cô bị làm rơi. Bàn chân Bùi Hề Nhược mảnh khảnh, phù hợp với loại giày kiểu búp bê này, hơn nữa chân cô rất trắng, cảng bổ sung thêm cho vẻ đẹp của chất liệu lụa sa tanh của đôi giày.
Phó Triển Hành ký đơn mua hàng, rồi xách túi giày qua cho cô.
Cảnh tượng như vậy có phần quen thuộc.
Bùi Hề Nhược nhớ rằng lần cuối cùng họ đi mua sắm cùng nhau là hơn một năm trước.
Lúc ấy, hôn sự chưa định, cô còn hạ quyết tâm muốn đánh đuổi nhiệm kỳ thứ chín này.
Ai ngờ sau này, nhiệm kì thứ chín lại trở thành người chồng đầu tiên của cô.
Mà sự bài xích của cô, bây giờ không còn nghiêm trọng như lúc trước nữa.
—
Ngày 13 của tháng này, là sinh nhật em họ của Bùi Hề Nhược, cô phải về Thân Thành một chuyến.
Phó Triển Hành cũng đi cùng cô.
Vừa xuống máy bay, mẹ Bùi đã đợi họ với tâm trạng cực kì vui mừng.
Bùi Hề Nhược thoạt nhìn thần sắc có vẻ đầy sức sống hơn trước khi kết hôn, nhất định là rất hạnh phúc.
Tuy rằng không tán thành việc cô nhuộm tóc lòe loẹt thế kia, nhưng Bùi Hề Nhược đã để một thời gian mà không có vấn đề gì, có thể thấy được, dù gả vào hào môn nhưng cô cũng không phải chịu ủy khuất.
Thấy vậy, tâm trạng mẹ Bùi vốn luôn lo lắng, rốt cuộc đã có thể buông xuống.
Bùi Hề Nhược cùng Phó Triển Hành tới Bùi gia nghỉ ngơi trước.
Dù sao cũng là thương nghiệp liên hôn, hai bên gia đình không qua lại nhiều trước khi cưới, sau một hồi khách sáo, ba người ngồi trên sô pha, mẹ Bùi mở một bộ phim truyền hình về gia đình, nhằm giảm bớt không khí ngượng ngập.
Ở nhà của mình, Bùi Hề Nhược rất thoải mái, hết ăn quýt, lại lột nho ăn.
Vừa ăn vừa xem TV.
Tuy nhiên, cô không thể hiểu được cốt truyện, “Người phụ nữ này không phải đã kết hôn sao? Sao cô ấy vẫn ở với người đàn ông này.” Phim truyền hình trong nước bây giờ kí©h thí©ɧ như vậy sao?
Phó Triển Hành rút khăn giấy và bảo cô lau nước nho rớt trên ngón tay, “Đó chính là chồng cô ấy.”
“……” Bùi Hề Nhược cầm lấy khăn giấy, nhớ đến điều gì đó, nhìn anh đầy ẩn ý, “Ồ? Phó Triển Hành, anh nhớ rõ vậy sao. Chẳng lẽ đối với mấy bộ phim gia đình kiểu này anh lại có hứng thú?”
Phó Triển Hành liếc nhìn cô một cái, “Tôi không giống em.”
Bùi Hề Nhược muốn lấy vỏ nho ném anh, đồ chỉ biết bắt nạt người khác.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô liền quên mất, lại hỏi, “Phó Triển Hành, đây là ai?”
“Bạn thân của nữ chính.”
……
Mẹ Bùi ngồi ở bên cạnh, cùng bảo mẫu nhìn nhau cười.
Bà không nghĩ theo hướng là Bùi Hề Nhược bị bệnh mù mặt, dù sao đây cũng là một vấn đề khó tin, hiếm khi gặp phải trong cuộc sống.
Hơn nữa, phim truyền hình bây giờ, các diễn viên mặt cứ na ná nhau, quả thật khó nhận diện.
Bà chỉ cảm thấy, con gái và con rể mình vô cùng hòa thuận so với tưởng tượng “Tôn trọng nhau như khách” lúc trước của bà.
Lúc sau khi cha Bùi trở về, chủ đề lại thay đổi.
Ông cùng Phó Triển Hành hàn huyên hơn mười phút về hoạt động thương nghiệp, chính phủ mới ra chính sách, càng nói nhiều, ông càng thấy hài lòng với Phó Triển Hành.
Bùi Hề Nhược càng nghe càng buồn ngủ, ngay cả trái cây cũng thấy không còn thơm nữa.
Mẹ Bùi thấy thế, lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện dài của cha Bùi, “Mau ăn cơm đi, để Nhược Nhược và A Hành còn đi dạo một chút.”
Cha Bùi theo thói quen định nói được.
Sau nghĩ lại, nhanh ăn cơm, rồi cùng nhau đi dạo thì có liên quan gì?
Đây là ngại ông giông dài với con rể mà?
—
Đêm nay, Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành ở lại biệt thự kiểu Nam Dương ở Thân Thành.
Lần trước tới, cô không nhìn kỹ đường phố, lần này thấy, lại lưu luyến thưởng thức. Dòng sông lấp lánh, những ngôi nhà cổ dọc theo con phố, mơ hồ có thể nhìn thấy, khung cảnh của khu chợ cho người nước ngoài cách đó mấy dặm.
Căn biệt thự này nằm ở cuối con phố dài, là một nơi vắng vẻ. Trong sân có trồng một cây bạch quả hơn 100 năm tuổi, cũng có những loài cây không tên khác.
Dưới ánh trăng, bóng đêm dài bao phủ lên mặt đất.
Sau khi tắm xong, Bùi Hề Nhược choàng áo choàng tắm, nằm ở trên sô pha xem một bộ phim điện ảnh.
Cô xem chuyên chú, thình lình xuất hiện một bóng người, liền hoảng sợ, “A!” một tiếng. Sau đó mới phát hiện, là Phó Triển Hành.
Phó Triển Hành liếc nhìn màn hình và nói, “Bùi Hề Nhược, em đang xem phim ma sao?”
“Cứ coi là vậy,” Bùi Hề Nhược lúc này vẫn chưa hoàn hồn, giọng nói cũng mơ hồ, “Phó Triển Hành, anh không cần thình lình xuất hiện không tiếng động như thế.”
Anh ngồi xuống bên cạnh, “Sợ thì đừng xem nữa.”
“Không được, sắp đến đoạn gay cấn rồi, sẽ biết được ma nữ đó là ai.” Bùi Hề Nhược ôm gối. Đây là một bộ phim ma có cốt truyện và hình ảnh hay, tình tiết cũng thu hút.
“Hơn nữa,” cô giải thích, “Ở đây xem mới có không khí.” Căn biệt thự này cũng coi như trải nghiệm.
Phó Triển Hành nói: “Cẩn thận không ngủ được.”
“……” Màn hình TV lại khôi phục hình ảnh bầu trời quang đãng, trong căn nhà cổ nở rộ nhưng bông hoa bách hợp, Bùi Hề Nhược xua xua tay với anh, “Không cần dọa tôi, có chó mới không ngủ được.”
Giây tiếp theo, hình ảnh đột nhiên biến đổi, âm thanh ảm đạm và sắc nhọn vang thẳng đến tai của người xem.
Bùi Hề Nhược bao nhiêu lỗ chân lông dựng đứng cả lên, thiếu chút nữa sợ hãi mà hét ra tiếng, vội vàng dùng tay che mắt.
Ngó thấy Phó Triển Hành còn ngồi ở trên sô pha, chưa rời đi.
Thật tốt quá, hy vọng anh đừng đi.
Có lẽ lời cầu nguyện thầm lặng của cô đã phát huy tác dụng, đến tận lúc phim kết thúc, Phó Triển Hành cũng không có rời đi.
Bộ phim kết thúc trong sự ấm áp và không khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Nhìn xem, tôi đã nói là không đáng sợ như vậy,” Bùi Hề Nhược ngáp một cái rồi đứng lên, “Đi ngủ thôi.”
Nhưng mà, cô lại không ngủ được.
Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh ma nữ hung tợn kia lại hiện lên. Cảnh tượng cô ta bị treo ngược trên cây kơ-nia ở ngay trước mắt.
Bùi Hề Nhược đột nhiên mở bừng mắt.
Lúc chân cô vừa bước xuống đất, đằng sau lưng trống trơn, sống lưng cũng lạnh toát, đồ đạc cổ kính trong phòng như được chuyển từ trong phim ra, thật ảm đạm.
Điều kinh khủng hơn là bên ngoài cửa sổ, có bóng của những cành cây.
Cô rốt cuộc nhịn không được, như bị ma đuổi ra khỏi phòng, chạy vội tới chỗ Phó Triển Hành, dựa vào khung cửa, thở hồng hộc.
Có thể là cửa phòng hòa thượng dương khí quá nặng, cũng có thể là sau lưng không thấy trống trải, cô từ trạng thái hoảng sợ dần khôi phục, bình tĩnh hơn một chút.
Vừa định gõ cửa, chợt nhớ tới một cuộc nói chuyện ban nãy.
—— “Cẩn thận không ngủ được.”
—— “Không cần dọa tôi, có chó mới không ngủ được.”
“……”
Có nên gõ cửa không?
Sau nửa giây, Bùi Hề Nhược cẩn thận giơ tay, nhẹ gõ cửa hai tiếng, giọng nói cũng trở nên vô cùng nịnh nọt.
“Phó Triển Hành, anh ngủ chưa?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cắn Môi Đỏ
- Chương 35: Giày