Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cắn Môi Đỏ

Chương 14: Phát cuồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái gì mà chị dâu?

Thẩm Tư Diệu trợn tròn mắt, gương mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

Cô ta cứ tự nhiên như vậy mà cho rằng mình là chị dâu sao?

Da mặt thật là dày mà.

“Hai người còn chưa kết hôn, đừng có mà chiếm tiện nghi của tôi”, gương mặt Thẩm Tư Diệu viết rõ hai chữ ‘bài xích’, “Hơn nữa trong lòng của tôi, chỉ có duy nhất một người có thể trở thành chị dâu của tôi mà thôi!”

Bùi Hề Nhược dường như rất có hứng thú, “Vậy ư?”

Thẩm Tư Diệu đắc ý gật đầu, sát lại gần nói, “Cô muốn biết à?”

“Đúng vậy.” Bùi Hề Nhược phối hợp đáp.

“Cô ấy chính là….” Thẩm Tư Diệu nhìn xung quanh, phát hiện ở đây có quá nhiều người không liên quan, liền chống tay ngang hông, không nói một lời, nhìn chằm chằm mấy người kia.

Vài giây sau, đám Đào Đào lập tức giải tán.

Đợi người đi hết, lúc này Thẩm Tư Diệu mới nói, “Nghe nói, cô là họa sĩ? Thật trùng hợp, chị Phàm Y cũng là họa sĩ. Chỉ là, sức khỏe của chị ấy không tốt, vẫn luôn ở bệnh viện dưỡng bệnh.”

Bùi Hề Nhược ‘Ồ’ một tiếng dài, đợi cô ta tiếp tục.

“Chị ấy với anh họ tôi, cùng nhau trưởng thành.”

Bùi Hề Nhược gật đầu: “Thanh mai trúc mã.”

“Không sai. Hơn nữa chị Phàm Y vô cùng dịu dàng, hiểu biết rất nhiều thứ, không giống với loại hồ ly tinh như cô”, Thẩm Tư Diệu vừa nói, vừa mang theo một cảm giác tự đắc, “Chị ấy với anh họ tôi, mới thực sự là tri kỷ. Anh họ chắc là vì phải kết hôn với cô, mới không thổ lộ với chị ấy.”

Bùi Hề Nhược không ngờ rằng, bản thân đi tham dự tiệc sinh nhật, ngoài dự liệu còn khai thác thêm được chuyện tình cảm của tên hòa thượng kia.

Thật kí©h thí©ɧ.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, hơn một nửa câu chuyện tình cảm nam nữ này đều là giả……Cô em họ này, logic còn tệ hơn cả cô.

Bùi Hề Nhược nói: “Anh họ của cô cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng vừa quen tôi tháng này. Nếu như thích cô ta, vậy bao nhiêu năm qua để làm gì?”

Thẩm Tư Diệu bị nghẹn họng, vẫn không chịu thua, đáp, “Không chừng là do anh họ tôi thông suốt tình cảm của mình có chút muộn?”

“Đương nhiên cũng có khả năng. Nhưng mà thật đáng tiếc, kể cả hai người họ tình cảm tốt đẹp”, Bùi Hề Nhược lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi xách ra, kẹp giữa hai ngón tay đung đưa, “Chị Phàm Y kia của cô ấy à, cũng chỉ có thể làm tiểu tam người người mắng chửi thôi.”

Nhìn thấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ, Thẩm Tư Diệu lập tức trợn tròn mắt, giọng điệu cao hơn tám tone, “Hai người đã lĩnh chứng từ khi nào vậy?!”

Bùi Hề Nhược vô cùng thưởng thức biểu cảm lúc này của cô ta, cười lên, gương mặt càng trở nên diễm sắc, “Cô đoán xem.”

Bộ dạng như hồ ly tinh đạt được âm mưu này, khiến Thẩm Tư Diệu tức gần chết.



“Được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, em tức giận như vậy làm gì.” Ở đầu điện thoại, truyền đến một giọng nữ dịu dàng, “Từ nhỏ tính tình đã như vậy, cẩn thận tổn hại đến thân thể.”

“Chị Phàm Y, chị có muốn dưỡng thân như vậy không, em đều tức đến cháy lông rồi!” Thẩm Tư Diệu tức giận dựa vào một chiếc bàn đá.

Vừa rồi cô ta, thực sự trải nghiệm cảm giác tức giận thấu tim gan.

Bùi Hề Nhược kia, thực sự biết cách chọc giận người khác. Gương mặt, vóc dáng như hồ ly tinh vậy, vừa cười lên, liền có thể câu dẫn được hồn phách của đàn ông. Lòe loẹt lố lăng. Cũng không biết là anh họ đã nhìn trúng cô ta ở điểm gì.

Cô ta vừa nghĩ, vừa bật ra một hơi, “Chị Phàm Y, có phải đàn ông đều chỉ nhìn nhan sắc không? Thật nông cạn.”

Đầu bên kia, cô gái cười cười, “Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì trừ gương mặt ra, em không hiểu nổi sao anh họ lại cưới cô ta. Học lực không có, nhân phẩm cũng không nốt…..Còn chưa đầy hai năm đã có đến tám vị hôn phu, nhất định vô cùng lăng nhăng.”

Đổng Phàm Y dường như đang trầm mặc, qua một lúc mới nhẹ đáp, “Không phải cô ta tốt nghiệp đại học Syracuse sao?”

“Ai mà biết là thi đỗ hay là dùng tiền mua….” Thẩm Tư Diệu trợn mắt, còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên bắt được điểm quan trọng, “Ớ, chị Phàm Y! Chị còn nói chị không thích anh họ em, rõ ràng đến cả gốc gác của tình địch cũng rõ vậy mà!”

Đổng Phàm Y cười nhạt, giọng điệu bất đắc dĩ, “Tư Diệu….”

Giọng điệu của cô ta mang chút yếu đuối của người mắc bệnh, khiến người ta liên tưởng đến tờ giấy mỏng có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào, ánh mắt Thẩm Tư Diệu trở nên ảm đạm….Cũng đúng, thích thì có thể làm sao được chứ? Chị Phàm Y sức khỏe không tốt, chắc là vì lý do này, nên vẫn luôn chôn giấu tình cảm của mình.

Thẩm Tư Diệu cảm thấy đau lòng, chuyển đổi đề tài theo bản năng, “Cái này, chị Phàm Y, xin lỗi chị nha, có phải em đã làm phiền chị rồi không? Cũng đã muộn như vậy rồi, chắc chị phải đi ngủ rồi đúng không?”

“Vẫn chưa, đêm nay trăng rất đẹp, chị đang vẽ trăng.” Đầu dây bên kia, truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, âm thanh đặt cọ vẽ xuống, dừng lại một hồi lâu, Đổng Phàm Y đột nhiên nói: “Diệu Diệu, giống như em nói vậy, có lẽ, chị thực sự thích anh của em.”

Nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Tư Diệu vẫn luôn gán ghép Phó Triển Hành với Đổng Phàm Y, mỗi lần như vậy, biểu cảm của hai người đều nhàn nhạt, cười bất đắc dĩ, giống như không đặt mấy lời này của cô ở trong lòng vậy.

Mà hôm nay, cuối cùng cũng nghe được lời thừa nhận của một bên, Thẩm Tư Diệu lại không vui vẻ, chỉ có chút lo lắng.

“Chị Phàm Y…..”

“Với cái tình trạng này của chị, không dám có hy vọng xa vời về tương lai”, Đổng Phàm Y nhẹ nhàng nói: “Có thể ở bên cạnh anh ấy với thân phận của một người bạn, chị đã mãn nguyện lắm rồi.”



Cuộc trò chuyện với Thẩm Tư Diệu ở toilet kia, Bùi Hề Nhược không chút chột dạ.

Cô tự cho rằng, bản thân còn rất nói đạo lý nữa…..Bàn tay của người ta cũng sắp đánh vào mặt mình, cô cũng phải đánh lại chứ.

Nếu như cô em chồng này đi tìm Phó Triển Hành cáo trạng, vậy thì quá tốt rồi, tốt nhất là làm cho Phó Triển Hành tức giận một chút, liền đem cô đi ‘trả hàng’.

Phó Triển Hành à……..

Vừa nghĩ đến Phó Triển Hành, Bùi Hề Nhược cảm thấy có chút ngứa răng, sự bất mãn đối với cuộc hôn nhân này ngày càng trầm trọng.

Nếu không phải hắn đã tính toán hết tất cả, từng bước hành động, khiến cô đặt bút xuống ký hợp đồng, bây giờ có lẽ cô vẫn còn là một chú bướm độc thân xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, lòng báo thù của Bùi Hề Nhược đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Cô lấy điện thoại ra, vô cùng ỏn ẻn gửi cho anh một tin nhắn: [Anh Phó, anh về đến nhà chưa~~]

Anh chưa đáp, cô tự biên tự diễn nói: [Vừa rồi ở quán bar, gặp được em họ của anh đó, cô ấy thật quá đáng, đột nhiên mắng tôi là hồ ly tinh. Anh phải phân xử cho tôi.]

Hoàng thượng trong phim cung đấu, không phải là ghét nhất mấy phi tần ngày đêm ríu rít sao, hôm nay cô diễn vai một người vợ nhiều chuyện, báo thù vụ ba tỷ kia.

Chiếc đồng hồ cổ trên tường điểm mười một giờ đêm, Phó Triển Hành ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt rơi xuống chuỗi vòng đã được sửa lại.

Buổi chiều khi lên máy bay từ Bình Thành, sợi dây vòng đột nhiên bị đứt, những chiếc hạt màu gỗ đậm rơi xuống, lăn đầy trên mặt đất.

Chuyện như vậy, sẽ có người cho rằng là điềm không may.

Tuy nhiên, Phó Triển Hành không theo đạo Phật.

Sợi dây của chuỗi vòng đứt chẳng qua là vì nó cũng đã lâu năm mà thôi.

Nhưng không biết vì sao, giây phút nhìn thấy những chiếc hạt vòng rơi xuống đất, trong đầu anh đột nhiên lại hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ……..Chuỗi vòng đứt rồi, phong ấn của anh cũng được giải rồi.

Một hồi sau suy nghĩ lại, mới nhớ ra loại suy nghĩ này đến từ ai.

Lúc ấy, anh bảo cô thu lại trí tưởng tượng của mình.

Kỳ thực, suy đoán của cô cũng không phải là không có đạo lý.

Rõ ràng mỗi lần gặp nhau nói chuyện không nổi ba câu, nhưng thực ngoài ý muốn, lại là ‘tri kỷ’.

Phó Triển Hành cong môi cười tự giễu, thu lại cảm xúc, đeo chuỗi vòng lên tay.

Mà sau đó, anh bày bàn cờ vây ra, một người chơi cả hai con cờ đen trắng.

Trước đây, để tĩnh tâm thu thân, Phó Triển Hành đã từng thử qua rất nhiều phương pháp. Bây giờ lại trở thành thói quen, chẳng cần phải đợi đến túc tâm không tĩnh lặng, lúc nhàn rỗi, cũng ngồi xuống chơi một ván.

Chính tại thời điểm này, màn hình điện thoại sáng lên, đồng thời có rất nhiều tin nhắn gửi đến.

Tin nhắn đầu tiên đến từ bác dâu: [Triển Hành, con thấy, chuyện kết hôn, có nói cho mẹ con biết không? Bác biết con không có liên hệ gì với bà ấy, nhưng có nói thế nào đi chăng nữa, đây cũng là chuyện lớn cả đời.]

Mắt anh hơi rũ xuống, một hồi lâu mới trả lời: [Không cần ạ.]

Tin nhắn thứ hai, là của Bùi Hề Nhược.

Người vợ trên danh nghĩa này của anh, thay đổi như chớp mắt, chân trước vừa vô duyên vô cớ đòi ly hôn, chân sau lại đột nhiên giở giọng ngọt ngào nũng nịu, muốn anh đòi lại công đạo cho cô.

Không biết trong trái hồ lô đựng loại thuốc gì nữa.

Từng người gửi tin nhắn một, hiệu quả quá thấp, Phó Triển Hành trực tiếp gọi qua cho cô.

Sau khi bên kia nhấc máy, anh không nói lời thừa thãi, chỉ hỏi, “Em họ nào vậy?”

“Chính là cái cô tên là Thẩm Tư Diệu ấy”, Bùi Hề Nhược tìm một chỗ yên tĩnh, nghịch nghịch lọn tóc dài của mình, “Phó Triển Hành, trước đây anh nói chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng mà bây giờ, em họ của anh cũng đã ngồi lên đầu cộng sự của anh luôn rồi.”

Vẫn là giọng điệu ỏn ẻn, bộ dạng muốn anh vì cô mà lên tiếng.

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng cô truyền đến từ điện thoại, giống như yêu quái biển trong thần thoại tương truyền vậy, ngấy đến phát sợ.

Cái thái độ này, Phó Triển Hành cũng từng thấy qua….Khi hai người vừa mới quen biết, cô luôn giả bộ kệch cỡm như vậy, sau này mới dần dần trở lại bình thường.

Chỉ là không biết, gần đây tại sao lại đột nhiên phát bệnh nữa.

Anh nhíu mày, “Cô Bùi là vì em họ tôi ăn nói lung tung, mới muốn ly hôn sao?”

“Ôi, không phải, lúc đó tôi chỉ là nhất thời kích động.” Bùi Hề Nhược giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô không có tiền bồi thường đâu, “Anh Phó đừng để trong lòng.”

“Ồ?”

“Không phải có người vẫn nói như thế này sao, là chứng sợ hãi trước hôn nhân, tôi đây là đột nhiên phát bệnh.” Bùi Hề Nhược làm ra bộ dáng thẹn thùng.

Anh nhắc, “Chúng ta chỉ là diễn kịch, không cần phải nhập tâm như vậy.”

“Không còn cách nào cả, do tôi quá chuyên nghiệp thôi.”

Phó Triển Hành nhẹ cười, cũng không tiếp tục vạch trần cô nữa, “Cô Bùi, cũng không còn sớm nữa rồi.”

“Đợi đã!” Bùi Hề Nhược sợ anh cúp điện thoại trước, lập tức cầm kịch bản của người chị dâu ác độc lên, đến giọng điệu cũng theo bản năng mà trở lại bình thường, “Vậy chuyện em họ anh ức hϊếp tôi thì sao, cứ thế mà bỏ qua ư? Không phải là nên giáo huấn một trận, bảo cô ta xin lỗi tôi à?”

“Cô ta cứ hai ba câu lại nói là tôi câu dẫn anh nữa đấy, anh còn tiếp tục không nói với mọi người là do anh yêu tôi đến phát cuồng, tôi sẽ bị chụp luôn cái mũ này đấy!” Cô gắng sức nói.

Dù sao sau khi kết hôn, cô phải trở thành chú chim trong l*иg rồi, chi bằng cứ phát huy bản lĩnh, khiến anh không có ngày nào được bình yên cả.

Vốn dĩ còn tưởng Phó Triển Hành sẽ có chút không kiên nhẫn, nhưng cô vừa nói xong, người đàn ông đầu bên kia đã ném lại ba từ: “Tôi biết rồi.”

Bùi Hề Nhược sững lại, da đầu đột nhiên có dấu hiệu muốn nổ tung.

Tôi biết rồi?

Biết cái gì rồi?

Chẳng lẽ anh thực sự muốn làm theo lời cô vừa nói sao???
« Chương TrướcChương Tiếp »