Tạ Dương Diệu chà xát tay, có hơi khẩn trương, hôm qua hắn mới hiểu rõ những hiện tượng kỳ lạ mấy ngày nay đối với bản thân là tình huống như thế nào.
Đã nhiều năm như vậy, hắn giống như một con rối, mãi đến khi gặp Phong Ức Thu, mới chính thức lấp đầy linh hồn, có suy nghĩ của mình, thậm chí nàng còn giúp hắn tìm thấy chân tướng diệt môn năm đó, khiến hắn quyết tâm không trung thành với Giáo chủ nữa.
Hắn rất cảm kích nàng ấy.
Nhưng hắn biết, cuối cùng sẽ có một ngày hành động của hắn sẽ bại lộ, bất luận là bị Giáo chủ phát hiện sự phản bội của hắn, hay là bị Phong Ức Thu phát hiện hắn phụ bạc, hắn cũng sẽ không có thêm cơ nội nào nữa, vì thế, hắn nhất định phải nhân lúc này nhận được một cái đáp án.
Nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, hắn vui mừng lên tiếng: "Ức Thu! Nàng tới..."
Tạ Dương Diệu còn chưa nói hết, đã bị người đến hẹn đâm một nhát kiếm lên ngực.
"Tại sao lại là ngươi..."
"Tạ Dương Diệu, ngươi sẽ không quên là ai nuôi lớn ngươi đấy chứ?" Vẻ mặt Ma Tôn châm biếm: "Ngươi cho rằng chút trò vặt ấy có thể giấu được ta?"
Thấy thiếu niên há miệng, Ma Tôn nhìn hiểu khẩu hình miệng, haha cười nói: "Ngươi còn nhớ đến nàng ta sao? Nói ngươi biết cũng không ngại, nàng ta căn bản là không định đến. Thậm chí tin tức ngươi phản bội ta đều là nàng ta nói cho ta."
"Không tin? Tin hay không không quan trọng, xuống địa ngục đi, đồ vô dụng."
...
"Được, kết thúc, phân cảnh của Tiểu Ngôn em hết rồi." Lý Tĩnh Vân móc ra một cái lì xì, thù lao lát nữa chuyển khoản là xong, lì xì này là để cầu may mắn, bình thường đoàn phim sẽ phát một cái lì xì cho nhân vật tử vong, xua đuổi vận đen.
Từ Khanh Ngôn nhận lấy: "Dạ, cảm ơn đạo diễn Lý, cũng cảm ơn các vị tiền bối những ngày qua đã chiếu cố đến em."
Lâm Hữu đóng vai Đại sư huynh còn chưa ngỏm, vẫn chưa thể lãnh miếng cơm về trường, nghĩ đến khóa học còn thiếu, hắn có hơi đau buồn.
Tuy rằng cũng không quan trọng lắm, nhưng ít ra không thể trượt được!
Phân cảnh nhân vật Tạ Dương Diệu này không nhiều nhưng được ưa thích, là hắn chuyên tâm chọn lựa cho mình, ai biết lại bị cậu ta chiếm lấy.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nghĩ đến? Tiên Ma? Chuyện cần làm sau khi đóng máy, hắn lại chậm rãi buông ra.
Không vội, sớm muộn sẽ khiến cậu ta trả giá thật đắt.
...
Từ Khanh Ngôn nhắn tin cho Lục Phương, tỏ vẻ bản thân muốn bãi giá hồi cung, Lục Phương ngay tức khắc biểu thị ngay lập tức đến.
"Ấy? Đại minh tinh? Lúc nào thì phát tiền lương cho tớ thế?"
Nhiều ngày không thấy, Lục Phương ngay lập tức đòi muốn tiền lương, như công nhân đòi nợ.
"Lương của tớ còn chưa thấy đến nữa, nhưng mà, lương tháng đưa cho cậu bao nhiêu là đủ? Chúng ta phải ký hợp đồng lao động hả?"
"Để ngừa ngộ nhỡ cứ ký một cái đi? Lương tháng...tùy tiện đưa 5000 là được rồi, không chê ít."
Lục Phương chuyên tâm lái xe, khóe mắt lại thoáng nhìn Từ Khanh Ngôn hướng về điện thoại cười ngây ngô.
"Tớ nói này, cậu tán gẫu với ai thế mà cười vui vẻ như vậy?"
"A...Hả? Có à?" Từ Khanh Ngôn sờ sờ mặt theo bản năng, sờ tới khóe miệng còn chưa kịp hạ xuống.
"Cậu yêu rồi hả? Cười như đứa ngốc vậy."
"Không, đang tán gẫu với chị Tống."
"!!" Lục Phương khϊếp sợ, đột nhiên phanh xe dừng ở ven đường: "Không phải chứ, mỗi lần tớ nhìn thấy cậu, quan hệ của cậu với đàn chị lại tiến thêm một bước rồi? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Cậu ta làm liền một mạch cài phanh tay lại, động tác nước chảy mây trôi: "Hôm nay cậu không khai báo rõ ràng, tớ sẽ ở đây không đi!"
Từ Khanh Ngôn bị sự nóng ruột của cậu ta làm cho lìa hồn luôn rồi, lúc sau mới chậm chạp nói: "Cậu có bệnh à..."
"Cho tớ nhìn điện thoại tý." Lục Phương làm ra vẻ muốn cướp, Từ Khanh Ngôn đưa điện thoại ra xa theo bản năng, trông thấy Lục Phương kêu rên: "Chúa ơi, trời đất ơi, thằng con bất hiếu này của tôi vụиɠ ŧяộʍ với vợ tôi sau lưng tôi, còn một chữ cũng không chịu khai báo, không có lương tâm mà__"
" Ây da được rồi!" Từ Khanh Ngôn cảm thấy mất mặt, vội vàng cắt ngang cậu ta phát điên: "Ai là vợ cậu hả?"
"Vậy được, là vợ cậu, cậu mau khai báo đi." Lục Phương giục.
"Cũng không phải." Mặt Từ Khanh Ngôn đỏ lên, có hơi ngượng ngùng: "Tớ coi chị ấy như chị gái..."
Thấy Lục Phương sắp phát điên, cậu vội vã khai báo: "Thì là lúc trước tớ..."
...
"Cậu nói là, cậu vì biểu đạt cảm ơn mời chị ấy bữa cơm?"
Từ Khanh Ngôn gật đầu.
"Cậu coi chị ấy như chị gái?"
"Ừ!"
"Cậu xác định cậu đối với chị ấy một chút ý đồ không an phận cũng không có?"
"Ừ ừ ừ ừ!"
"Vậy tớ có, tớ muốn theo đuổi chị ấy."
"Không được!" Từ Khanh Ngôn phản bác theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt Lục Phương giống như cười mà không phải cười.
"Còn nói không có?"
Từ Khanh Ngôn cúi đầu, ánh mắt lay động, khuôn mặt đỏ bừng, giọng điệu lí nhí như ruồi muỗi: "Có lẽ...E rằng...Đại khái...Có một chút thì phải?"
Lục Phương như đinh đóng cột: "Cậu toang rồi."
Thấy cậu mê man nhìn mình chằm chằm, cậu ta bổ sung: "Cậu rơi vào bể tình rồi."
Từ Khanh Ngôn há miệng: "Vậy phải làm sao đây..."
"Ngốc thế, theo đuổi chị ấy đi!" Lục Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hằng ngày cậu mang theo bộ não bậc nhất dùng làm gì vậy hả?"
"Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà..."
Từ Khanh Ngôn "Nhưng mà" nửa ngày, cũng không nói ra cái gì cả.
" Ây da, cậu chưa từng theo đuổi nữ sinh hả? Trong trường nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, cậu đều ứng phó như thế nào?"
"Tớ...Tớ bình thường đều nói /Xin lỗi, bây giờ mình chưa muốn yêu đương/ liền từ chối luôn."
"Cậu...Tất cả cậu đều từ chối? Vậy khoảng thời gian trước đó xảy ra chuyện gì?" Lục Phương trợn mắt ngoác mồm, sau đó vô cùng đau đớn: "Trời ơi, nhiều em gái như thế, chia cho tớ một em thì tốt quá..."
"Lúc trước...là đoạn duy nhất mà tớ chấp nhận." Vẻ mặt Từ Khanh Ngôn có hơi ảm đạm: "Có lẽ đừng nhắc tới chị ta nữa."
Liên quan tới tình huống lúc trước, Lục Phương cũng không biết nhiều, chỉ biết là người phụ nữ kia bỏ mặc cậu, sau đó Từ Khanh Ngôn đối với cô ta im lặng không nói chuyện, cái gì cũng không muốn nhiều lời, bởi vì thất tình, lúc trước còn cả đêm không về, đây đúng là bé ngoan lần đầu tiên lên Đại học mà.
Nói đến cả đêm không về, quả thực Từ Khanh Ngôn ở bản địa có một ngôi nhà, người mẹ kia của cậu lo lắng quan hệ của cậu với bạn cùng phòng không hài hòa, trực tiếp bỏ tiền mua căn hộ, chỉ có điều cậu với Lục Phương quan hệ tốt, quan hệ trước đó với mẹ lại căng thẳng, vì thế không có việc gì sẽ không qua đó.
Lục Phương cũng biết mình lỡ lời rồi, nhất thời nói sang chuyện khác: "Không sao Tiểu Ngôn, anh đây sẽ giúp em."
Từ Khanh Ngôn nghi hoặc nhìn cậu ta: "Cậu giúp kiểu gì? Theo tớ được biết cậu ngay cả yêu đương cũng chưa từng hẹn hò mà?"
Lục Phương tức đến nổ phổi: "Vậy thì sao? Anh đây có lý thuyết kinh nghiệm."
"?"
"Anh mỗi ngày về phòng ngủ đều được chứng kiến rất nhiều đôi trẻ yêu nhau, kinh nghiệm cực kỳ phong phú!"
"...Được, cậu lợi hại!"
Xe cộ khởi động lại lần nữa, đánh xe dừng ở lề đường suốt cũng không tốt, hai người quyết định trở về phòng trước rồi nói sau.
Từ Khanh Ngôn đã nhận thức được tâm ý của mình, cũng thản nhiên tiếp nhận, không biết chị Tống đối với cậu có ý về phương diện này hay không nữa?
Quái lạ, rõ ràng mới quen biết cô ấy khoảng hai tuần, sao lại ù ù cạc cạc rơi vào rồi?
Cô ấy có ma lực gì, mới có thể khiến cậu không kìm lòng nổi như vậy.
"Vậy thì, cậu trước tiên hẹn chị ấy tuần này ăn cơm, sau đó chúng ta lên kế hoạch cẩn thận, bốn bỏ năm lên, đây không phải là buổi hẹn đầu tiên sao?"
Lục Phương đề xuất: "Hay là cậu có thể thuận tiện xem một bộ phim nào đó, sau đó mua một bịch bỏng, mượn cơ hội...Được không?"
"Sau đó cậu lại viện cớ sắc trời đã tối, đưa chị ấy tới nhà cậu mời chị ấy vào trong nhà uống chút trà..."
"Đây không phải trực tiếp thành rồi sao?"
Quân sư quạt mo Lục Phương dương dương tự đắc, hoàn toàn không suy xét đến độ khả thi bị Tống Thính Nam trực tiếp từ chối.
Từ Khanh Ngôn dở khóc dở cười: "Phương Tử, chị ấy cũng không phải học sinh, nào có nhiều thời gian như vậy chứ..."
"Chỉ cần chị ấy có hứng thú với cậu vậy khẳng định có nhiều thời gian rồi."
"Vậy ngộ nhỡ chị ấy không có ý về phương diện kia thì sao?"
"Uhmm..."
"Tớ cảm thấy chị ấy vẫn là thích kiểu người như ảnh đế Cố, hoặc kiểu như Hồ Tinh Vũ? Tớ ngốc như thế, lại không có tiếng tăm gì..."
Lục Phương nắm lấy vai Từ Khanh Ngôn, nghiêm túc nói: "Tiểu Ngôn, cậu nhìn tớ đi, nhìn mắt tớ. Không muốn hối hận, rất nhiều chuyện cậu phải thử mới biết được. Ngộ nhỡ mắt chị ấy bị mù thì sao?"
"..." Từ Khanh Ngôn hít sâu một hơi: "Tớ còn tưởng cậu sẽ nói gì đó ra tiếng người, kết quả vẫn là mõm chó không nhả được ngà voi. Mau cút!"