Sở Dụ cả đêm đều không ngủ ngon.
Thân thể không thoải mái, nằm mơ lặp đi lặp lại một giấc mơ không tính là gì, còn luôn mơ hồ ngửi được một mùi hương làm người ta thèm khát, làm cho hơn nửa đêm cậu lục lọi từng cm thảm trong phòng cũng không tìm được nguồn gốc phát ra mùi hương đó, cậu tức giận tới cắn gối đầu.
Mê man ngủ nướng thêm nửa tiếng, đợi khi Sở Dụ tới phòng học, đã thành công bỏ lỡ tiết tự học sớm.
Chương Nguyệt Sơn thấy Sở Dụ ngồi xuống, xoay người nói với cậu, “Tiết tự học tối hôm qua, giáo viên tiếng Anh tới một chuyến, đúng lúc nhìn thấy chỗ ngồi của cậu trống không, liền hỏi tôi chuyện là thế nào. Tôi nói cậu không khỏe nên về trước rồi.”
Sắc mặt Sở Dụ trắng bệch, lười biếng ngáp một cái, “Lớp trưởng, cậu quả là bạn chí cốt!
“Nói thì nói vậy thôi, nhưng tôi nhìn thấy sắc mặt của giáo viên tiếng Anh rất khó coi.” Chương Nguyệt Sơn nói xong, có hơi lo lắng cho Sở Dụ.
Chống tay lên cằm, Sở Dụ nghiêng đầu cố gắng hồi tưởng lại, “Giáo viên tiếng anh của chúng ta……….là ai nhỉ?”
“………..”
Chương Nguyệt sơn bó tay rồi, “Chắc chắn cậu đã ngủ qua tiết tiếng Anh chiều hôm qua rồi, giáo viên tiếng Anh họ Vương, Vương Lệ Lâm, là nữ, diện mạo nổi bật nhất là đôi môi đỏ thẫm, khi xem máy tính có đeo một chiếc kính gọng vàng.”
Cậu thấy sắc mặt Sở Dụ không tốt, “Nhưng mà, cậu vẫn đang bệnh chưa khỏi hả? Có cần phải đi bệnh viện trường một chuyến không?”
“Không cần,” Sở Dụ suy sụp nằm gục xuống bàn, không muốn nhúc nhích, “Đi rồi cũng tốn công, cũng không kiểm tra được tôi bị bệnh gì, đằng nào cũng ngủ, tôi lười đi xa như vậy.”
Chương Nguyệt Sơn trước đây đã từng nghe không ít tin đồn liên quan tới Sở Dụ, cái gì mà trong nhà để cậu học tập vui vẻ nên vung một khoản tiền mua luôn trường học. Cái gì mà khai giảng năm lớp mười, nhà ăn nấu cơm không hợp khẩu vị, phía trường học liên tục đổi đầu bếp. Còn có, trong tư lập Gia Ninh, học sinh nhà giàu cũng phân thành ba bảy loại, Sở Dụ chính là đỉnh nhọn của kim tự tháp kia.
Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Sở Dụ, Chương Nguyệt Sơn mới cảm thấy cậu không chỉ xinh đẹp, tính tình cũng tốt, khuyết điểm duy nhất không thể nói ra chính là cậu không thích học, còn có chút yếu ớt.
Nhưng phối hợp với khuôn mặt kia, cậu lại cảm thấy, yếu ớt một chút thì yếu ớt một chút, dường như………cũng không có gì không phù hợp?
Chương Nguyệt Sơn thuộc về kiểu người nhiệt tình vui vẻ giúp đỡ người khác, bây giờ lại làm vị trí lớp trưởng, rất có ý thức trách nhiệm, cậu cũng không khuyên thêm nữa, “Dù sao thân thể không thoải mái cũng đừng cố gắng gượng nữa, nếu như cần giúp đỡ thì cứ nói một câu.”
Sở Dụ ừ ừ mấy tiếng, “Cảm ơn lớp trưởng.”
Nằm sấp ra bàn một lát, nhớ tới giấc mộng tối hôm trước quấn lấy mình kia, Sở Dụ đột nhiên tò mò người ngồi sau cậu đang làm gì.
Nhưng quay trực tiếp lại nhìn người ta thì quá rõ ràng.
Suy nghĩ mấy giây, Sở Dụ lấy một cục gôm hình vuông ra, lặng lẽ vứt xuống dưới đất, lại ra vẻ nghi ngờ, “A, tẩy của mình sao lại rơi dưới đất nhỉ?”
Tiếp theo, cậu xoay người, cúi đầu cúi cả người xuống, nhặt cục gôm, khi ngồi lên, đồng thời liếc nhìn Lục Thời một cái.
Đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Lục Thời.
Bàn tay xinh đẹp của Lục Thời cầm chiếc bút chì không dài không ngắn, ngón tay gập lại một góc, đang làm một tập đề dày mà Sở Dụ liếc mắt một cái đã cảm thấy đau đầu.
Tóc mái lưa thưa che khuất vài phần khuôn mặt, đôi mắt sâu đen.
Ngũ quan vẫn như cũ rất đẹp rất có lực tác động.
Sở Dụ thường xuyên soi gương, ánh mắt cũng bị tương mạo của mình đề cao lên, thường không dễ dàng cảm thấy ai đó đẹp.
Nhưng trong mắt cậu, Lục Thời quả thực là một người rất đẹp trai.
Ngừng đối mặt, Sở Dụ vội vàng quay người lại ngồi cẩn thận.
Đậu má, liệu cậu ta có cảm thấy mình cố ý nhìn cậu ta không?
Không đúng, hình như mình cố ý nhìn cậu ta mà?
Không đúng, rốt cuộc là tại sao mình lại cố ý nhìn cậu ta nhỉ?
Nhưng chẳng được bao lâu, Sở Dụ không có tâm tư thêm nữa, cảm giác nóng cháy từng đợt trào lên, cậu lại mệt mỏi nằm ra bản, thoáng nhìn móng tay dài ra một chút, lại phải cắt rồi.
Tiết thứ hai là tiết tiếng Anh.
Sở Dụ không ngủ được, toàn thân sốt nhẹ, đầu óc hỗn loạn, cũng không có tâm tình đi ăn kẹo hay đọc truyện tranh nữa, một bàn tay vân vê kẹo hoa quả tới xuất thần.
Giáo viên tiếng Anh vừa đi vào, nhìn xung quanh một vòng, cố ý hỏi một câu, “Mọi người tới đủ hết rồi hả?”
Có người lặng lẽ nhìn về chỗ ngồi của Sở Dụ.
Vương Lệ Lâm đặt giáo án xuống, theo thường lệ dùng tiếng Anh để chào hỏi, sau đó bắt đầu giảng bài. Cô ba mươi mấy tuổi, mặc một bộ trang phục công sở, đầu tóc gọn gàng, theo phong cách tri thức.
“Câu hỏi này, thi cuối kỳ học kỳ trước cũng ra câu hỏi dạng này. Lại nói tiếp, tôi tốn vài ngày phân tích kỹ càng điểm số thi cuối kỳ trước của các em, phát hiện không ít vấn đề. Đặc biệt là có một số bạn học, dùng thực lực của bản thân, kéo thấp điểm trung bình của lớp ta xuống.”
Khi mới nhận lớp 11-A, Vương Lệ Lâm nhíu mày, cô không thích dạy những lớp vừa có học sinh nhà giàu vừa có học sinh mũi nhọn, nếu không phải tiền lương của tư lập Gia Ninh cao, từ trong lòng mình cô không thích học sinh của ngôi trường loại này.
“Tôi không vừa mắt nhất chính là những con sâu mọt này! Nghĩ rằng trong nhà mình có tiền thì cả đời mình cũng sẽ có tiền sao? Tôi đã dạy học ở trường này nhiều năm rồi, bao nhiêu học sinh như thế, những chuyện buồn như anh em phản bội bị đuổi ra khỏi nhà, hay gia đình sa sút mắc nợ cũng không phải chưa từng thấy qua!”
Sở Dụ nghe đầy cả tai, thầm nghĩ, những người như giáo viên tiếng anh này, cậu cũng gặp qua không ít.
Giây tiêp theo, “Cạch” một tiếng, một mẩu phấn bay tới đập vào tay Sở Dụ, dính lại trên đó một chút bụi.
“Bạn học Sở Dụ đang ngủ ngon lành kia, em có thể nói cho tôi biết câu hỏi này chọn đáp án nào không?”
Sở Dụ căn bản không ngủ, cậu đứng dậy, nhanh chóng nhìn lên câu hỏi trên màn chiếu cùng với những đáp án lựa chọn, “Em chọn D.”
Thành tích của cậu kém, nhưng trước khi tới Gia Ninh, cấp một, cấp hai đều học ở trường quốc tế, cái gì cũng dốt, chỉ giỏi mỗi tiếng Anh.
Nói xong đáp án, cậu chuẩn bị ngồi xuống, không ngờ rằng Vương Lệ Lâm trào phúng, “Có một số người quả thực may mắn, thành tích chẳng ra đâu vào đâu, khi lên lớp bị gọi lên trả lời vẫn còn có người đọc đáp án cho.”
Giọng của Sở Dụ đã không còn chút sức lực nào rồi, cậu tôn trọng giáo viên, nhưng cũng không muốn chịu oan, “Thưa cô, không có ai đọc đáp án cho em cả, bọn họ có muốn làm thế có lẽ cũng không kịp.”
Chẳng hạn như Chương Nguyệt Sơn.
Bị phản bác, Vương Lệ Lâm nhếch môi không nói gì.
Đột nhiên, cô lại lấy một viên phấn còn nguyên trên bảng, bẻ thành ba đoạn, ném về phía Sở Dụ.
Sở Dụ không né, bởi vì cậu phát hiện, những viên phấn này lướt qua cậu, hướng về phía người ngồi bàn sau.
“Có một số bạn, cho rằng thành tích của mình tốt một chút, liền kiêu ngạo, bành trướng, không nhìn rõ bản thân rốt cuộc đang ngồi ở vị trí nào, lên lớp còn ngủ, không nghiêm túc học tập! Đợi tới khi thành tích lớp mười hai không kéo nổi lên cũng đừng khóc hối hận! Loại như thế này, tôi cũng nhìn thấy nhiều rồi!”
Sở Dụ chớp mắt mấy cái, phối hợp với động tác của các bạn trong lớp, cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra không ngờ người đằng sau cậu lại đang ngủ!
Dường như bị làm ồn, Lục Thời thức dậy sắc mặt có hơi lạnh.
“Sở Dụ, Lục Thời, muốn ngủ thì ra ngoài đứng cả cho tôi!”
Lục Thời hờ hững, vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào, đứng dậy đi ra ngoài.
Thân hình anh gầy yếu lại rất cao, áo sơ mi trắng quần đen, bóng lưng rất đẹp.
Sở Dụ nghĩ thầm, không biết giáo viên này có thành kiến với cậu và Lục Thời hay chỉ đơn thuần là tâm tình nóng nảy. Cậu nghĩ nghĩ, không khí bên ngoài thoải mái hơn nhiều, cũng theo Lục Thời ra ngoài.
Ánh nhìn của bạn học trong lớp cũng chuyển động theo, Chương Nguyệt Sơn rối rắm, Lục thần và Sở Dụ không hợp nhau, giờ đều ra ngoài đứng, liệu có phải một người đứng cửa trước, một người đứng cửa sau hay không?
Người ở đầu Trường Giang, ta ở cuối Trường Giang?
Trên hành lang, vì vẫn đang trong giờ học nên liếc mắt nhìn không thấy một bóng người. Sở Dụ đứng cũng không đứng tử tế, lười nhác dựa vào tường, cánh tay đằng sau cũng dán lên tường, cố gắng giảm nhiệt độ cho cơ thể mình.
Giống như trong dự kiến, không có hiệu quả.
Chẳng qua nóng rồi lại nóng, cậu cảm thấy bản thân đã nhanh chóng quen thuộc.
Không phải là trong cơ thể thiếu niên thanh xuân có ẩn chứ nhiệt huyết sục sôi sao.
Tay Lục Thời tùy ý cắm bên trong túi quần đen, làn da trắng sứ đối lập rõ ràng với màu vải.
Gió thổi qua, yên lặng, không ai nói chuyện.
Lục Thời mở miệng, “Có muốn tới phòng y tế không?”
Phòng y tế?
Có lẽ là Lục Thời nghe thấy cậu nói chuyện với lớp trưởng, Sở Dụ lắc đầu, “Xa quá, lười đi bộ.”
Lục Thời nhìn cậu một cái, không nói gì.
Sở Dụ luôn cảm thấy, ánh mắt nhìn qua đây………dường như có chút phức tạp?
Chủ đề tạm thời kết thúc.
Hai người đứng đó cũng không nói chuyện, Sở Dụ lại tìm chủ đề, “Tại sao cậu cũng ngủ? Không phải học thần khi lên lớp đều vô cùng chăm chỉ sao?”
Giọng nói của Lục Thời vẫn còn mang chút khàn khi vừa mới ngủ dậy, đứng bên cạnh nói chuyện, có chút từ tính, “Đều biết cả, rất nhàm chán, tối hôm qua ngủ ít.”
Sở Dụ gật gù, “Nói ra có lẽ cậu không tin, tôi cũng biết cả, giáo viên tiếng Anh phát âm còn không chuẩn bằng tôi.”
Chủ đề lại kết thúc một lần nữa.
Có hai chú chim sẻ đậu trên lan can, líu ríu kêu, rồi lại bay đi.
Lục Thời lại mở đề tài, “Vậy cậu làm thế nào dựa vào thực lực bản thân, kéo thấp điểm bình quân của cả lớp xuống?”
“À, cái này,” Sở Dụ nhớ lại, “Khi ấy buổi tối tôi đọc truyện tranh muộn quá, sáng ngủ gà ngủ gật. Tôi định chuẩn bị mười phút sau sẽ bắt đầu làm bài, không ngờ rằng khi tỉnh dậy chỉ còn lại mười phút. Thế là tôi tô toàn bộ đáp án C lên thẻ thi.”
“Tại sao lại chọn toàn C?”
Trong mắt Sở Dụ mang theo phần khinh thường thản nhiên, “Cậu không biết định luật chung cực sao? Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, không rõ ràng thì chọn C!”
Lục Thời: “…………..”
Đứng một lát, Sở Dụ đột nhiên lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Cậu chun mũi, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lục Thời, ánh mắt khẽ sáng lên, “Cậu thự sự không giấu đồ ăn ngon ở trên người hả?”
Con ngươi Lục Thời chuyển thâm trầm.
Phủ nhận, “Không có.”
Anh lại hỏi, “Cậu ngửi thấy mùi gì?”
“Khoảng thời gian này tôi bị bệnh, bác sĩ nói là bị rối loạn hệ thần kinh tự chủ gì ấy, dù sao ăn cái gì cũng cảm thấy không có mùi vị, ăn nhiều mấy miếng một chút liền nôn, rất thảm. Nhưng tôi ngửi thấy một mùi hương trên người cậu, thơm lắm, làm cho tôi cảm thấy đói!”
Lòng bàn tay Sở Dụ áp vào tường gạch lạnh như băng, lại đổi sang mặt khác, dùng mu bàn tay áp lên.
Lục Thời hỏi cậu, “Chỉ trên người tôi mới có?”
“Ừ, tôi cũng chỉ ngửi thấy mùi hương này có mấy lần.” Sở Dụ nói tới lại thấy bực, “Nhưng tối hôm qua tôi cũng ngửi thấy, không biết có phải nằm ngủ mê sinh ra ảo giác hay không, dù sao tôi ngồi dưới đất, lùng sục nửa ngày cũng không tìm thấy mùi hương đó phát ra từ đâu.
Nửa đêm.
Lục Thời nhìn cổ tay trái đeo đồng hồ.
Có lẽ Sở Dụ đã quên mất, trước đây cậu đã từng hỏi câu hỏi như vậy.
Ở trong quán thịt bò trên đường Thanh Xuyên, Sở Dụ nhào vào người anh, giọng nó mơ hồ hỏi anh, trên người anh có giấu thứ gì ăn ngon không, rất thơm.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang.
Lục Thời giương mắt, liền thấy Sở Dụ vươn tay qua, lòng bàn tay có một viên kẹo hoa quả, giấy gói kẹo đã bị võ nhăn nhúm.
Da Sở Dụ trắng nõn, móng tay cắt sạch sẽ chỉnh tề, còn có cả đoạn trắng cong cong như trăng khuyết ở cuối móng tay.
“Mấy ngày nay tôi ăn kẹo cũng không thấy có vị gì, ăn cũng lãng phí, cho cậu này.”
Năm giây qua đi, Lục Thời không nhúc nhích.
Sở Dụ chuẩn bị thu lại.
Cậu cảm thấy bản thân rất lỗ mãng.
Suy nghĩ của cậu kỳ thực rất đơn thuần, ban đầu Lục Thời nhìn cậu không vừa mắt, cậu cũng nhìn Lục Thời không vừa mắt, nhưng cuối cùng, kẹo ngon đương nhiên muốn cho người đẹp ăn, cậu cảm thấy đại ca xã hội này rất đẹp. Hơn nữa lại cùng nhau bị cô giáo tiếng Anh cáu kỉnh phạt đứng, cũng coi như là cùng trải qua hoạn nạn.
Nhưng đối phương dường như không cảm kích.
Còn chưa kịp thu tay lại, kẹo hoa quả trong lòng bàn tay đã bị Lục Thời lấy đi.
Bóc giấy gói ra, Lục Thời nhét kẹo vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức, “Rất ngọt, vị dâu tây, ăn ngon.”
Hả?
Tại sao còn phải nói cho mình biết rất ngọt rất ngon?
Sở Dụ tức giận!
~~~~~~~~~~~~~~~
Tui: Ngày xưa đi thi câu k biết làm cũng chọn toàn C =))))