Chuyện xảy ra còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Sở Dụ.
Lục Thiệu Chử bị dẫn đi hỗ trợ điều tra, hơn một tuần sau, nhà họ Phương liền xảy ra chuyện.
Có phóng viên chụp được hình xe cảnh sát đỗ ngoài cổng lớn tập đoàn Phương Hằng do Phương Thị khống chế cổ phần.
Tin tức này vừa mới xuất hiện, xung quanh đã nổi lên tin đồn.
Có ý kiến cho rằng có thành viên trong ban quản lý cao cấp của tập đoàn Phương Hằng lợi dụng chức vụ thuận tiện giành lợi riêng, bị mang đi điều tra. Còn có người nói, là tập đoàn dính nghi ngờ trốn thuế. Còn có người nói là chuyện Phương Vi Vân gϊếŧ người vẫn còn người khác tham gia, lần này bắt chung với nhau.
Mà phòng quan hệ xã hội của Phương Thị không có chút động tĩnh nào.
Có lẽ là chuyện này xảy ra quá đột ngột, không kịp phản ứng, cũng có khả năng là Phương Thị sắp đổi chủ, mọi người đang quan sát tình hình.
Giáo viên tiếng Anh đang giảng ngữ pháp, lớp học sau giờ nghỉ trưa, ngoài cửa sổ ve sầu kêu râm ran, không mấy người có thể kiên trì, đa phần đều đang ngủ gà ngủ gật, đặc biệt là dãy cuối phòng học, sớm đã ngủ gục cả đống.
Sở Dụ đặt điện thoại ở dưới trang sách, tìm kiếm những tin tức có liên quan. Nhưng xem một lần những nội dung của các trang truyền thông lớn cũng không thấy ảnh chụp hiện trường Phương Vi Thiện bị mang đi. Chỉ có lời đồn nói, Phương Vi Thiện đã bị khống chế.
Trong lúc Sở Dụ chuẩn bị nhét điện thoại vào trong ngăn bàn, app tin tức đột nhiên nhảy ra một tin.
Nhìn rõ hàng chữ kia, đồng tử Sở Dụ co lại, không cầm chắc, điện thoại nháy mắt rơi “lạch cạch” xuống dưới đất. May là giáo viên tiếng Anh đang mở đĩa bài đọc, âm thanh điện thoại rơi xuống đất không bị phát hiện.
Sở Dụ cầm điện thoại nhặt lên, mở tin tức ra, phát hiện cậu không hoa mắt.
Trên tin tức viết chính xác là, Lục Triệu Hòa bệnh nặng nhập viện, cổ phiếu tập đoàn Lục Thị không ổn định.
Nhưng khi cậu tìm lại lần nữa, phát hiện ra bộ phận thông tin của Lục Thị đã bác bỏ tin đồn, nói rằng thân thể Lục Triệu Hòa khỏe mạnh, không ốm nhập viện, tin tức phía trước là lời đồn vô căn cứ để thu hút sự chú ý.
Sở Dụ đưa điện thoại cho Lục Thời.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phỏng đoán, việc Lục Triệu Hòa nhập viện có chín phần là thật. Bây giờ tin tức bị lộ ra, bộ phận thông tin của Lục Thị bác bỏ tin đồn vô cùng đúng lúc, rõ ràng là có dự tính trước, chủ yếu vì ổn định giá cả cổ phiếu trong và ngoài, giấu kín chân tướng.
Chẳng qua không biết, “bệnh nặng” này rốt cuộc là bệnh gì.
Giáo viên tiếng Anh tan học đều vô cùng chuẩn thời gian, mới vừa giao bài tập xong, tiếng chuông lập tức vang lên.
Thầy Diệp đi từ cửa sau vào, đứng từ xa cách mấy dãy bàn chào hỏi giáo viên tiếng Anh trước. Sau đó đi tới bàn cuối cùng, bảo Lục Thời tới văn phòng một chuyến.
Đi ra ngoài hai bước, thầy Diệp xoay người, nói với Sở Dụ, “Em Sở Dụ cũng đi cùng đi.”
Thấy Lục Thời và Sở Dụ bị thầy Diệp gọi đi, Mộng Ca bước nhanh tới bên bàn học của Lý Hoa và Chương Nguyệt Sơn, vội vàng rống, “Các anh em! Tôi có một dự cảm không lành! Lẽ nào chuyện Lục Thần và giáo hoa yêu nhau bị thầy Diệp phát hiện rồi?”
Lý Hoa tiếp lời: “Tôi cho rằng thầy Diệp không có khả năng sắc bén như vậy.”
“Nói cũng phải, rất có lý! Dù sao nếu như không phải giáo hoa tự nói cho tôi, có lẽ tôi cũng không phát hiện ra đâu.”
Mộng Ca vuốt vuốt cằm, bình tĩnh lại, “Dù sao, nếu như thực sự bại lộ, tôi sẽ làm chứng, Lục Thần và giáo hoa thật sự chỉ là tiếp tục phát triển tình hữu nghị bạn cùng bàn!”
Chương Nguyệt Sơn nghe xong, hỏi Lý Hoa, “Có một câu thành ngữ gọi là gì nhỉ?
Lý Hoa: “Lạy ông tôi ở bụi này, hoặc là, giấu đầu hở đuôi?”
Mộng Ca ôm miệng, giọng ồm ồm, “Được rồi, tôi câm miệng, tôi im lặng.”
Trong văn phòng, trà lười ươi cẩu kỷ của thầy Diệp đã đổi thành trà kim ngân hoa.
Thầy Diệp ngồi xuống ghế làm việc, nhìn Lục Thời, lại nhìn Sở Dụ, cuối cùng ánh mắt lại chuyển sang người Lục Thời, “Lục Thời, thầy bảo em tới văn phòng là có một tin tức muốn nói cho em.”
Lục Thời đứng trước bàn làm việc, thân hình cao ráo, mặt mũi lãnh đạm. Mặt trời bên ngoài cửa sổ sáng chói mắt, có thể là hơi nóng, anh xắn tay áo tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng gầy yếu.
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn tôn kính thầy cô, “Thầy cứ nói ạ.”
Thầy Diệp đắn đo tìm từ, vừa chú ý tới vẻ mặt của Lục Thời, vừa nói, “Ông nội em bị bệnh nặng, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện. Người nhà em liên hệ với trường học, đã giúp em xin nghỉ rồi, hi vọng em có thể nhanh chóng về nhà.”
Thầy Diệp không phải là chưa từng xử lý chuyện này, ông làm chủ nhiệm rất nhiều năm, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện thế này, đối diện với học sinh, ông vẫn luôn rất khó mở miệng.
Ông thực sự rất sợ học sinh rơi nước mắt trước mặt mình.
Lục Thời hỏi, “Ông nội em bị bệnh thế nào ạ?”
Thấy ngữ khí của Lục Thời vẫn ổn định, thầy Diệp cũng hơi trấn tĩnh lại, trả lời, “Là bị trúng gió.” Nói xong, ông vội vàng bổ sung, “Tuy rằng bị trúng gió nhưng bệnh tình đột phát, thường thường sẽ xuất hiện loại di chứng như liệt nửa người hay gì đó, sau này người già hoạt động sẽ không thuận tiện lắm, nhưng chỉ cần chữa trị cẩn thận, chắc chắn ông em sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”
Sở Dụ nhìn lướt qua biểu tình trên mặt Lục Thời, vội vàng mở miệng, kéo ánh nhìn của thầy Diệp về phía mình, “Thưa thầy, Lục Thời đi một mình em không yên tâm, em có thể đi cùng với cậu ấy sao?”
“Đương nhiên có thể!” Thầy Diệp cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên mới gọi Sở Dụ cùng tới văn phòng.
Ông vui mừng nói, “Hai em quan hệ tốt, thầy cũng đã phê chuẩn xin nghỉ cho em Sở Dụ rồi. Có người đi cùng vẫn tốt hơn một người.”
Sở Dụ gật đầu, “Cảm ơn thầy!”
Mua vé chuyến bay gần nhất, lại quay về trường thu dọn đồ đạc đơn giản, mới gọi xe từ trường học tới sân bay.
Khi hai người xuống máy bay ở thành phố A, trời đã tối rồi.
Sở Dụ mặc áo khoác màu trắng, quần bò màu nhạt, nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu đi bên cạnh Lục Thời, “Nếu như thầy Diệp không cho em nghỉ, em có trèo tường cũng phải đi cùng anh tới đây. Ai biết được rốt cuộc Phương Vi Thiện có nói với ông anh đằng sau chuyện của Lục Thiệu Chử có bàn tay của anh hay không.”
Nghĩ như vậy, Sở Dụ không nhịn được não bổ một đống lớn sự hèn hạ của nhà giàu, lo lắng, “Lục Thời, ông anh liệu có ra chiêu hèn nào không?”
Gió đêm đã sớm không còn mang theo hơi lạnh, nhưng Lục Thời không yên lòng, đầu tiên sờ sờ tay Sở Dụ, xác định cậu không lạnh mới trả lời nói, “Không đâu. Nhà họ Lục bây giờ chỉ còn lại một mình anh.”
“Cũng phải.”
Sở Dụ đã từng gặp rất nhiều thệ hệ trước như Lục Triệu Hòa, coi danh vọng của gia tộc và kế thừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Lục Thiệu Chử đã không còn khả năng được thả ra, vậy thì, Lục Thời chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.
Trong bãi đỗ xe, một chiếc xe Maybach 62S đang im lặng dừng ở đó. Thấy Lục Thời đi lại gần, lái xe mặc chế phục đeo găng tay trắng xuống xe, bước nhanh mở cửa sau ra, cung kính cúi đầu.
Hai người lên xe.
Lái xe nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn đằng sau, thấp giọng báo cáo tình huống, “Cậu chủ, ông lớn bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, đã tạm thời qua cơn nguy kịch, khôi phục ý thức. Bộ phận tin tức không dám công bố ra bên ngoài, tất cả mọi người đều đang đợi cậu quay lại.”
Lục Thời nắm chặt ngón tay Sở Dụ, tầm mắt dừng trên những ánh đèn liên tiếp lùi về đằng sau bên ngoài cửa sổ.
“Nói tình hình cụ thể đi.”
Âm tiết của anh ngắn gọn, nghe không ra cảm xúc, có một loại hàm xúc làm cho người ta không thể trái ý.
Lái xe cẩn thận trả lời, “Sau khi ông chủ xảy ra chuyện, ông lớn không tiết lộ tin tức này ra ngoài. Vẫn luôn thăm hỏi liên hệ khắp nơi, muốn cứu ông chủ ra, nhưng vẫn không thuận lợi gì, không có manh mối. Đồng thời, trải qua kiểm chứng phát hiện, chuyện ông chủ bị bắt đi hỗ trợ điều tra là do Phương Vi Thiện nhúng tay, tất cả những chứng cứ liên quan khiến cho ông chủ gặp chuyện không may đều bị tiết lộ từ tay Phương Vi Thiện.
Ông lớn nổi cơn giận dữ, ra tay với Phương Vi Thiện. Phương Vi Thiện phản ứng rất nhanh, vừa nghe loáng thoáng đã tìm tới ông lớn, hai người xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Ông lớn ngay từ đầu đã không dự định buông tha cho Phương Vi Thiện, Phương Vi Thiện bị cảnh sát bắt đi ngay tại nhà. Cậu biết đấy, ông lớn có tiền sử huyết áp cao, không biết lúc ấy Phương Vi Thiện đã nói gì, cảm xúc của ông lớn không chịu được kích động, xuất huyết não, trúng gió.”
Lục Thời nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, “Đây là chuyện từ mấy ngày trước rồi?”
Lái xe không dám nhìn thẳng Lục Thời, trả lời, “Năm ngày trước.”
“Tại sao bây giờ mới nói với tôi.”
Nghe thấy câu này, mồ hôi lạnh của lái xe chảy xuống.
Không phải ông chưa từng tiếp xúc với Lục Thời, khi Lục Thời lên cấp hai, ông thường xuyên đưa đón.
Nhưng lúc ấy, cậu chủ Lục ôn hòa lễ phép, không nói nhiều nhưng lại làm người ta cảm thấy dễ gần.
Còn bây giờ, vẫn là con người ấy, nhưng khí thế toàn thân và ánh mắt vẻ mặt lại làm cho người ta sợ hãi từ tận sâu trong lòng.
Giọng nói của lái xe yếu đi hai phần, “Trước khi ông lớn hôn mê, từng dặn đi dặn lại trợ lý đặc biệt, chuyện ông sinh bệnh, không thể để cho bất cứ ai biết. Nhưng mà bệnh tình của ông lớn quá nghiêm trọng, mọi người đều không gánh nổi trách nhiệm này.”
Cho nên mới không để ý tới lời dặn dò của Lục Triệu Hòa, liên hệ Lục Thời.
“Tôi biết rồi.”
Vẻ mặt Lục Thời không thay đổi, chỉ nói một câu, “Chuyện xảy ra đột ngột, vất vả cho mọi người rồi.”
Trong câu “vất vả” cuối cùng có thể nghe được ra thái độ, biết Lục Thời sẽ không truy cứu vấn đề giấu giếm này nữa, lái xe nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngón tay Lục Thời gõ gõ ghế xe.
Lái xe vuốt cằm, nhanh chóng kéo tấm ngăn trong thùng xe lên.
Sau khi tấm ngăn được kéo lên, ghế sau trong xe biến thành một không gian riêng tư bí mật rộng rãi.
Sở Dụ cho rằng Lục Thời có lời bí mật nào đó muốn nói, vừa mới quay đầu qua đã bị Lục Thời nặng nề hôn xuống.
Hơi thở Lục Thời dồn dập, ngón tay nắm lấy cổ tay Sở Dụ dùng lực mạnh. Trong lúc hôn, Sở Dụ có thể cảm nhận được, cảm xúc của Lục Thời rất không ổn định.
Giống như sau khi biết được toàn bộ chân tướng của sự thật năm ấy, Lục Thời đi đánh nhau, dùng bạo lực nguyên thủy phát tiết cảm xúc.
Như vậy, anh mới có thể kiềm chế bình tĩnh, giữ vững lý trí khi đối mặt với Phương Vi Thiện.
Mà hiện tại, Lục Thời sắp đối mặt với Lục Triệu Hòa.
Sở Dụ ý thức được Lục Thời đang tìm nguồn động lực chống đỡ cho anh.
Nghĩ tới đây, Sở Dụ nâng tay, đặt bàn tay lên xương bả vai và lưng Lục Thời, hơi ngẩng đầu, hé mở hàm răng, nhận lấy sự xâm nhập hung hăng tùy ý của Lục Thời.
Cảm nhận được phản ứng của Sở Dụ, Lục Thời hơi mở mắt, nhìn chăm chú hàng lông mi dày đang khẽ run của Sở Dụ, hôn càng sâu.
Xe dừng lại.
Trong ghế sau đóng kín, Lục Thời rời khỏi gáy Sở Dụ, rũ đôi mắt đen, chỉnh lại cổ áo lộn xộn của Sở Dụ.
Hai người xuống xe.
Bệnh viện điều dưỡng thuộc cơ cấu bệnh viện cao cấp dưới tay Lục Thị, tính bảo mật rất mạnh. Vì ngăn chặn tin tức Lục Triệu Hòa nằm viện, tầng lầu Lục Triệu Hòa ở trực tiếp bị phong tỏa.
Đi tới cửa phòng bệnh, Sở Dụ dừng lại, hỏi Lục Thời, “Em đứng bên ngoài đợi anh?”
Hai mắt Lục Thời dừng lại trên cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, trong đôi mắt tối tăm, dường như trong đôi mắt đen lạnh như băng này, cháy lên ngọn lửa u ám.
Anh dời mắt đi, rũ mi nhìn đôi môi như nhiễm màu nước của Sở Dụ, đột nhiên không hề dự đoán trước vươn tay ôm cậu vào lòng.
Sức rất lớn, dán vào nhau không khe hở.
Sở Dụ để mặc anh ôm.
Cằm cậu gác lên vai Lục Thời, cậu nhìn thấy những vệ sĩ đang cúi đầu ở hai bên hành lang, vách tường trắng xóa của bệnh viện, cuối cùng vươn tay vỗ vỗ lưng Lục Thời, “Đều sắp kết thúc rồi.”
Kiên trì thêm một chút, sắp kết thúc cả rồi.
Những vệ sĩ áo đen canh giữ ở trước cửa phòng bệnh gật đầu chào hỏi Lục Thời, vươn tay mở cửa phòng bệnh ra.
Lục Thời bước trên thảm trải nhạt màu, đi vào bên trong, cửa phòng bệnh một lần nữa đóng lại sau lưng anh.
Trong phòng bệnh, bức màn nặng nề kéo kín, ánh sáng bên ngoài cửa sổ không thể xuyên vào. Ánh đèn u tối, làm cho đồ trang trí ở góc phòng đều bao phủ một tầng bóng đen.
Lục Thời nhìn không chớp mắt, đi tới bên cạnh giường bệnh, nhưng không ngồi xuống ở ghế bên cạnh.
Anh cẩn thận đánh giá Lục Triệu Hòa.
Đã từng, Lục Triệu Hòa đã từng là người mà anh kính nể. Vĩnh viễn không hoảng loạn khi gặp việc lớn, dường như có thể sống rất lâu, rất lâu, có thể luôn chống đỡ cả nhà họ Lục.
Mà bây giờ, Lục Triệu Hòa nằm trên giường bệnh, bởi vì trúng gió, một bên thân thể tê liệt không thể cử động, khóe mắt và khóe môi đều lệch xuống dưới, toàn là nếp nhăn. Trong một đêm, đã già nua hơn mười tuổi, như ngọn nến sắp hết.
Nghe thấy tiếng động, ánh mắt Lục Triệu Hòa chậm chạp mở ra, một mắt nhìn sự vật khó khăn, con mắt đυ.c ngầu, phải nhìn kỹ mới có thể thoáng nhận thấy khí thế cao ngạo năm ấy.
Lục Thời đứng ở bên giường, để mặc cho bóng đen của mình rơi trên giường bệnh.
Anh nói câu chữ rõ ràng, “Cháu về rồi.”
Lục Triệu Hòa nhìn chằm chằm mặt Lục Thời, đồng tử co rút nhanh, dần dần trở nên sợ hãi. Miệng mở ra, ông ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ú ớ” mơ hồ không thành chữ.
Lục Thời không trốn tránh đối diện với đôi mắt của Lục Triệu Hòa, “Cảm ơn ông đã giúp cháu giải quyết Phương Vi Thiện, giảm bớt cho cháu không ít việc.”
Khóe môi anh cong lên nụ cười lạnh, “Đương nhiên, cũng cảm ơn ông và Lục Thiệu Chử đã thay cháu giải quyết Phương Vi Vân. Tử hình, cũng coi như là một mạng đền một mạng, ông nói xem có đúng không?”
Âm đuôi từ cuối cùng cao lên, giống như một móc sắt sắc bén, xé gió đâm thẳng vào máu xương Lục Triệu Hòa.
Gần như trong nháy mắt Lục Triệu Hoà nghĩ ra tất cả các điểm mấu chốt, một con mắt của Lục Triệu Hòa đột nhiên trợn to, môi run rẩy mạnh. Có lẽ ông ta muốn nâng cánh tay lên, nhưng chỉ là động tác đơn giản ông ta cũng không làm được.
Cánh tay cứng ngắc buông trên giường bệnh, giống như rễ cây khô, xấu xí vặn vẹo.
Ánh mắt Lục Thời dừng lại trên khuỷu tay ông, thật thà nói thẳng, “Xem này, bây giờ ông còn không thể nâng tay lên, cơ thể không thể nhúc nhích, không thể viết chữ, cũng không thể nói chuyện. Ông nói xem, ông có thể làm được gì?”
Hiện thực này là thứ mà Lục Triệu Hòa không thể chấp nhận nhất.
Ông tự nhận mình hô mưa gọi gió hơn mười năm, không ngờ rằng, bây giờ lại bị vây trên giường bệnh, không thể tự lo liệu, để mặc người ta xâu xé.
Thậm chí chỉ bất kỳ một người thôi đều có thể ức hϊếp ông.
Ông càng không nghĩ tới việc, là Lục Thời ẩn mình trong tối, tính kế, thao túng tất cả.
Phương Vi Vân, Phương Vi Thiện, Lục Thiệu Chử, cả bản thân ông từng người đều không thể thoát.
Hô hấp của ông trở nên dồn dập, ngực phập phồng lên xuống không bình thường, ông nhìn Lục Thời, dường như muốn nuốt xương tủy anh.
Lục Thời nhìn rõ ánh mắt của Lục Triệu Hòa.
Anh vốn tưởng rằng, bản thân đứng trước giường bệnh của Lục Triệu Hòa, nhìn thấy ông ta kéo dài chút hơi tàn trước khi chết sẽ kích động, sẽ sảng khoái. Nhưng tới lúc này, đáy lòng anh lại có một cảm giác bình tĩnh khác thường.
Thậm chí anh còn nghĩ, Sở Dụ đang đứng bên ngoài đợi anh, không có anh bên cạnh, liệu rằng cậu có buồn chán không.
Hai tay Lục Thời theo thói quen đút trong túi quần, anh mặc kệ Lục Triệu Hòa nhìn chằm chằm, giọng nói rất nhạt, “Tôi đã xem bệnh án, khu điều khiển ngôn ngữ của ông bị chèn ép, sẽ không thể nói nữa. Cho dù có thể sống tiếp, tất cả thời gian của cuộc đời sau này chỉ có thể nằm trên giường bệnh như thế này, không thể nói chuyện, không thể cử động, trở thành cái xác không hồn sống qua ngày.
Ngữ điệu Lục Thời không hề bất ổn, tựa như không để Lục Triệu Hòa vào trong mắt.
“Còn về phần Lục Thiệu Chử, tội danh mà ông ta phạm phải, sẽ làm ông ta biến mất ở trên đời này, không có ai biết, ông ta bị nhốt ở nơi nào, còn sống hay đã chết. Không bao lâu nữa, ông ta sẽ bị lãng quên.”
“Giống như Giang Nguyệt Mạn năm ấy.”
Nói ra cái tên này, ngón tay Lục Thời vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay, móng tay cắm vào trong thịt, đau đớn kéo dài.
“Chỉ vì sinh ra tôi mà bà đã bị chôn vùi trong xi măng, thả xuống đáy sông, bị xiềng xích trói buộc, cột vào đáy trụ cầu, ngày qua ngày.”
Giọng nói Lục Thời nhẹ hơn, “Phương Vi Vân nói, khi Giang Nguyệt Mạn bị đổ xi măng, thậm chí còn chưa chết. Một người còn sống sờ sờ, bị nhốt vào trong xi măng.”
Trong phòng bệnh, ánh đèn mờ ảo.
Bóng đen đằng sau Lục Thời, giống như quái vật có nanh vuốt sắc bén.
Ánh mắt Lục Triệu Hòa trừng cực lớn, bên trong đều là sợ hãi, môi hé ra, nhưng vẫn không thể phát ra một âm tiết hoàn chỉnh.
Giờ khắc này, biểu tình của Lục Thời trầm tĩnh như hồ nước, áp chế vô số cảm xúc đang xung đột với nhau.
Anh nhớ tới khi mình còn nhỏ, Phương Vi Vân nguyền rủa trong cơ thể anh chảy dòng máu tạp chủng dơ bẩn.
Nhớ tới cảm giác đau đớn khi dùng lưỡi đao rạch máu thịt trên cổ tay.
Nhớ tới anh từng ngây thơ dùng đủ loại cách để lấy lòng Phương Vi Vân, nhưng lại không biết mẹ đẻ của mình bị nhốt dưới đáy sông, dần dần bị lãng quên.
Nhớ tới mười tám năm trước, trong một phòng khám hẻo lánh, một người phụ nữ mang thai, muốn phá thai nhi trong bụng mình, kết thúc sai lầm mình mù quáng phạm phải, bắt đầu một cuộc sống mới.
Khi nằm trên giường phẫu thuật lại ôm bụng chạy ra bên ngoài khóc lóc đừng làm tổn thương tới con tôi.
Không biết khi bị nhốt vào xi măng, bà có hối hận vì đã sinh ra anh hay không.
Anh sinh ra là một sai lầm, cũng là thời điểm kết thúc sự sai lầm ấy.
Lục Thời nhắm mắt lại, cố gắng áp chế màu máu dâng lên trong đáy mắt, khi một lần nữa mở mắt ra, chỉ còn lại gai góc lạnh buốt.
Anh cúi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm con mắt đυ.c ngầu của Lục Triệu Hòa, giọng khàn khàn, “Có phải ông muốn nói tôi là một kẻ điên không?”
Vài giây sau, khóe môi Lục Thời trào dâng ý cười, tự hỏi tự đáp, “Đúng vậy, tôi chính là kẻ điên, giây phút khi biết được sự thật, tôi đã điên rồi.”
Sở Dụ ngồi ở khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng bệnh, có y tá bưng một cốc nước qua, đặt lên chiếc bàn nhỏ màu trắng ở trước mặt cậu. Cậu nói một tiếng cảm ơn, lại để mặc cốc
nước ở đó, không uống một ngụm.
Cậu ngước mắt nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, lại cúi đầu xuống, lấy điện thoại ra.
Tin nhắn trong nhóm lớp đã lên 99+, đề tài từ quán đồ ăn sáng ở ngoài cổng trưởng tăng giá sữa đậu nành lên một đồng, chuyển sang bên ngoài đang có gió to thổi mạnh.
Không biết phát triển thế nào, nói chuyện này sang chuyện khác, gió lớn biến thành gió lạnh, bắt đầu vòng sang chủ đề kể chuyện ma.
Mí mắt Sở Dụ run lên, vội vàng thoát ra. Cảm thấy không đủ chắc chắn, còn tắt cả app.
Trượt màn hình di động, cuối cùng ngón tay Sở Dụ dừng lại ở ký hiệu Album, mở ra.
Cậu chụp không nhiều ảnh lắm, lật một lát là xong rồi, tốc độ rất chậm.
Chậm rãi vuốt lên trên, đầu ngón tay tạm dừng, Sở Dụ mở một tấm ảnh ra.
Ảnh chụp là ở nơi bắt súng trên đường Thanh Xuyên, Lục Thời đang đứng ở bục chuẩn bị màu đen, nhét đạn vào. Tai nghe giảm âm để ngang cổ, cúi đầu, đường cong sau gáy vô cùng xinh đẹp. Kính bảo vệ khung màu bạc che khuất đuôi mắt, đường cong sườn mặt tinh xảo lạnh nhạt.
Sở Dụ không nhịn được dùng hai ngón tay phóng lớn xem.
Khi mới gặp, Lục Thời đứng trong ngõ nhỏ đường Thanh Xuyên, dùng ngữ điệu khıêυ khí©h kéo người ta đánh nhau với mình. Sau đó, chưa thành niên đã đi đua xe ngầm, chơi bắn súng, đánh nhau…. Luôn có một loại áp lực và nóng nảy khó kiềm chế cần phải giải trừ.
Bây giờ hồi tưởng lại, Lục Thời khi đó tựa như một con thú thương tích nặng nề, bị nhốt trong một chiếc l*иg làm bằng dây gai, vừa hẹp vừa chật.
Anh vô vọng giãy dụa, cho dù bị vạch ra vô số vết máu.
May mắn là sắp kết thúc rồi.
Phương Vi Vân đã chết, Lục Thiệu Chử bị giam, nỗi lo về Phương Vi Thiện cũng đã được giải quyết.
Sở Dụ nhìn về phía cửa phòng bệnh…Lục Triệu Hoà đã trúng gió nằm tê liệt, đã không còn có thể tạo thành uy hϊếp gì.
Đột nhiên, cậu lại nhớ tới trước đây Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi từng nói qua, Lục Thời có chút chán đời, thậm chí dường như giây tiếp theo lập tức chết đi cũng không có gì to tát cả, chỉ chẳng qua có một việc miễn cưỡng treo lại mạng của anh.
Nghĩ tới đây, dây cung căng trong đầu Sở Dụ đứt phựt một tiếng, đầu tim Sở Dụ run rẩy mạnh.
Cảm giác sợ hãi giống như gió lốc, nháy mắt thổi bay tư duy của cậu.
Nếu như, nếu như chuyện miễn cưỡng kéo lại mạng của anh, đã hoàn thành thì sao?
Cho tới khi đầu lưỡi bị cắn thật mạnh, cảm giác đau đớn mới kéo lý trí Sở Dụ quay lại, miễn cưỡng khống chế suy nghĩ làm cho người ta sợ hãi này.
Nhưng giống như đá quăng xuống nước, một khi sóng đã gợn, sẽ rất khó khôi phục lại bình thường.
Cậu bắt đầu ngồi không yên.
Trong đầu cậu từng hình ảnh thay nhau xuất hiện.
Từng vết thương cũ mới trên tay Lục Thời, cách đánh nhau liều mạng, cuộc sống đơn giản tận cùng như tăng nhân khổ hạnh, hoàn toàn không coi trọng sống chết khi đua xe…
Anh đã vô số lần nghĩ muốn chết.
Đối với Lục Thời mà nói, có lẽ còn sống, mới chính là một sai lầm, gánh nặng và áp lực?
Lúc này, có tiếng động truyền tới, Sở Dụ vội vàng ngẩng đầu, thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Lục Thời đi từ bên trong ra.
Sở Dụ vội vàng đứng dậy chạy qua đó.
“Lục Thời!”
Cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ra miệng câu nào. Chỉ ôm chặt lấy thắt lưng của Lục Thời không buông.
Lục Thời để mặc cậu ôm, hơi thở u buồn lạnh băng khi tiếp xúc tới nhiệt độ cơ thể của Sở Dụ đã tan ra sạch sẽ.
Lục Thời nhẹ nhàng vỗ về lưng Sở Dụ, giọng nói mang chút dịu dàng, “Sao lại dính người như thế?”
Sở Dụ không nói gì, càng ôm chặt Lục Thời hơn.
Lục Thời hôn lên mái tóc mềm của Sở Dụ.
Anh nhớ tới Lục Triệu Hòa phẫn hận không cam lòng trong phòng bệnh, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm anh, dường như muốn dùng tất cả sức lực nguyền rủa anh chết không tử tế.
Anh gần như có thể tưởng tượng, nếu như Lục Triệu Hòa có thể mở miệng ra nói chuyện, nhất định sẽ thóa mạ anh làm việc hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, hoàn toàn không để ý tới người nhà và tình thân, tổn hại nhân tính.
Nhưng mà, những câu này không tới phiên Lục Triệu Hòa mắng chửi.
Bản thân anh ra tay ngoan độc, lòng dạ có bẩn bao nhiêu, sống thối nát, thậm chí sinh ra đã gánh mạng người trên lưng, bây giờ cả người lại ngâm trong đầm lầy bẩn thỉu, những điều này anh đều rõ ràng cả.
Rửa không sạch được.
Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới việc rửa sạch.
Chỉ có trong trái tim vấy bẩn của anh còn che chở một góc nhỏ không nhiễm một hạt bụi.
Nơi đó, đặt Sở Dụ của anh.