"Rất muốn cậu liếʍ mu bàn tay tôi một chút, bọn họ đều rất bẩn."
Sở Dụ nằm trên giường trong phòng ngủ, truyện tranh và máy chơi game đặt bên cạnh, vô thức lật qua lật lại điện thoại.
Không đúng, trạng thái của Lục Thời không ổn.
Trong đầu Sở Dụ không ngừng hồi tưởng lại ngữ khí của Lục Thời khi nói ra câu đó qua điện thoại, càng nghĩ càng thấy lo lắng. Cậu không thể ngồi được nữa, lập tức đứng dậy, chân trần chạy ra bên ngoài.
Lục Thời đi ra từ nhà vệ sinh, da trên mu bàn tay đã đỏ một mảng. Anh theo thói quen đút tay vào trong túi quần âu, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
Mở cửa, nhìn thấy Phương Vi Vân đứng bên ngoài, Lục Thời không nhúc nhích.
Phương Vi Vân rõ ràng là đã trang điểm lại, trang sức kim cương đeo trên vành tai phát sáng rực rỡ, chói lọi làm người ta đau mắt.
Bà cười nhàn nhạt, "Mẹ có thể vào không?"
Lục Thời rũ mi nhìn bà, trong mắt là sự mỉa mai chưa từng che lấp.
Phương Vi Vân thay đổi từ ngữ, "Cô có thể vào không? Có chuyện muốn bàn."
Lục Thời đứng tránh ra.
Đóng cửa lại.
Phương Vi Vân dáng vẻ dịu dàng, cầm ví bằng da màu bạc, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha. Sau khi chỉnh lại váy gọn gàng, bà mới nhìn về phía Lục Thời, ngữ khí dịu dàng quen thuộc, "Sắc mặt con có hơi trắng, thân thể không khỏe sao?"
Lục Thời không tới gần, đứng xa mấy bước nhìn Phương Vi Vân, giọng mỉa mai, "Chỗ này chỉ có tôi với bà thôi, còn diễn được, không mệt sao?"
Im lặng.
Nghe xong lời của Lục Thời, Phương Vi Vân dường như tháo xuống mặt nạ, sự dịu ràng trên mặt rơi xuống từng chút, từng chút một, thay thế bằng khuôn mặt chán ghét.
Khóe miệng Lục Thời cong lên thành một nụ cười, hơi lạnh lùng, "Thế này mới đúng, không phải sao."
Khi Lục Thời còn nhỏ, Phương Vi Vân đối xử với anh rất tốt, dịu dàng kiên nhẫn, nói chuyện cũng nhu hòa, nhỏ nhẹ.
Nhưng những điều này chỉ giới hạn khi có người bên ngoài.
Chỉ cần chỉ có hai người ở chung, Phương Vi Vân sẽ kéo lớp ngụy trang xuống, trở nên nghiêm khắc, đáng ghét, thậm chí có đôi khi còn căm giận chửi mắng, mày là loại tạp chủng trong cơ thể chảy dòng máu dơ bẩn.
Khi còn nhỏ Lục Thời không hiểu.
Lục Thiệu Chử không ở nhà, anh ỷ lại mẹ, sẽ cảm thấy bất an, sợ hãi vì thái độ trước sau hoàn toàn khác biệt của Phương Vi Vân.
Cậu muốn người mẹ dịu dàng kia, người mà nói chuyện ôn hòa với anh, sẽ dỗ dành anh, nắm tay anh.
Lục Thời luôn cảm thấy mẹ anh không thích anh là bởi vì anh không đủ ngoan, làm không tốt. Cho nên anh cố gắng gấp đôi, cho dù làm gì cũng làm tốt nhất. Nhưng Phương Vi Vân không chỉ không thay đổi thái độ, thậm chí còn trở nên trầm trọng thêm.
Vì làm cho Phương Vi Vân vui, Lục Thời liều mạng trở nên ưu tú, hiểu chuyện, chỉ hi vọng lúc không có ai ở cạnh mẹ anh có thể cười với anh một cái.
Nhưng không hề, một lần cũng không có.
Thậm chí.........
Bàn tay đút trong túi quần của Lục Thời đột nhiên nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau đớn làm ý thức của anh trở nên tỉnh táo, áp chế tất cả ý hận đang cuồn cuộn trào lên.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, Lục Thời, mày phải nhịn, phải nhịn...........
"Muốn nói gì?"
Ngữ điệu của Lục Thời bình bình không có chút dao động.
Phương Vi Vân cau mày nhìn chằm chằm anh, "Lục Thời, ngữ khí gì vậy? Không biết cấp bậc lễ nghĩa gì sao!"
Lông mày bà vẽ rất mảnh, đuôi mắt nhọn, giống như loài bọ cạp độc nhất, "Ở bên ngoài không chịu về nhà, có còn muốn vị trí người thừa kế không? Chẳng qua chỉ là loại hèn hạ, còn muốn làm bộ làm tịch trước mặt tôi? Sao nào, muốn tôi cầu xin cậu?"
Những từ này Lục Thời đã nghe quen rồi, là thủ đoạn quen thuộc của Phương Vi Vân....Ngồi ở trên cao chỉ trích cậu, nhục mạ cậu, xác định sức mạnh, khống chế cậu, để cậu nhỏ bé giống như hạt bụi.
Ngữ điệu Lục Thời nhẹ nhàng, chậm rãi, "Hèn hạ? A, thật đáng tiếc, Lục Thiệu Chử lại không có đứa con thứ hai, cho dù tôi có năm năm, mười năm không về nhà, thì vị trí người thừa kế cũng là của tôi. Bà nói xem, trong lòng ông ấy, là người vợ như bà quan trọng, hay là người thừa kế như tôi quan trọng?"
Mặt Phương Vi Vân biến sắc.
Giọng nói của Lục Thời lạnh như nước xuyên thấu xương cốt, "Cuộc nói chuyện của bà với tôi ngày hôm nay cũng chỉ vì Lục Thiệu Chử đang trách móc bà. Người thừa kế duy nhất của Lục Thiệu Chử tại sao lại phản nghịch không về nhà? Bởi vì biết rằng người mình kêu là mẹ mười mấy năm, không phải là mẹ ruột, chịu kí©h thí©ɧ, khó có thể chấp nhận. Người đáng thương là tôi, người sai là bà."
"Còn nữa, chuyện tôi đi khỏi nhà, ông ấy cũng không dám để người khác biết. Còn về nguyên nhân tại sao tôi lại đi khỏi nhà, càng nhất định phải giữ bí mật. Ở trong lòng ông ta, mặt mũi của Lục Thị, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Âm điệu của Lục Thời rất khẽ, "Nếu như tôi với bà nhìn nhau không vừa mắt, như nước với lửa, bà nói xem, cuối cùng ông ta sẽ đứng về bên nào? Sẽ vứt bỏ ai?
Phương Vi Vân nắm chặt ví, đầu ngón tay trắng bệch.
Bây giờ bà mới hiểu được, rốt cuộc Lục Thời đang dự tính điều gì.
Bà không thể sinh con, nên nói là, Lục Thiệu Chử căn bản không muốn sinh con cùng với bà. Trong mắt, trong lòng Lục Thiệu Chử, Lục Thời chính là người thừa kế duy nhất.
Trước đây, bà từng khống chế Lục Thời chặt chẽ trong bàn tay mình.
Nhưng từ khi Lục Thời biết mẹ đẻ của mình là một người khác, tất cả liền thay đổi.
"Bà thực sự cho rằng tôi vẫn còn là cậu chủ nhỏ sạch sẽ, không hề có lòng cảnh giác như trước đây sao? Để nhận một câu khen ngợi của bà mà đùi bị cọ nát cũng muốn học được cưỡi ngựa, hay cho dù thiếu chút nữa chết đuối trong nước cũng mạnh mẽ vượt qua sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất để học bơi."
Hai mắt Lục Thời tối đen, không có một chút ánh sáng nào. Giọng nói thoát ra từ cổ họng, kiềm chế giống như bóng đêm vĩnh viễn không có ánh sáng, "Lục Thời ấy, đã chết rồi."
Năm ấy vào thời khắc biết được chân tướng, đã chết rồi.
Lục Thời xuống tầng, dấu vết màu đỏ trên mu bàn tay biến mất, anh đứng bên cạnh Lục Thiệu Chử, lại trở thành người thừa kế đẹp trai ưu tú.
Lục Thiệu Chử hỏi, "Tại sao lại ở trên tầng lâu như vậy?"
"Nói chuyện với bà Lục."
Nghe thấy anh không thèm gọi mẹ, Lục Thiệu Chử muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng, đổi thành nụ cười, "Nếu như con thực sự không tiếp thu được chuyện con và cô ấy không cùng huyết thống, vậy thì bỏ đi. Năm đó, sau khi kết hôn không lâu mẹ con sinh ra con, nhưng chuyện bất ngờ thì không thể tránh khỏi, cô ấy chết vì khó sinh. Bố bế con về, không hi vọng con của bố bị người ta chỉ trích, mới tuyên bố với bên ngoài con là con của Phương Vi Vân. Rồi sau đó nhìn con thích Vi Vân như vậy, ỷ lại Vi Vân, bố vẫn không nhẫn tâm nói chuyện này với con."
Ban đầu, Lục Thiệu Chử muốn lợi dụng tình cảm của Lục Thời với Phương Vi Vân, bảo anh về nhà.
Nhưng bây giờ ông phát hiện, Lục Thời phản nghịch còn nghiêm trọng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ông, cũng vô cùng bài xích Phương Vi Vân.
Ông quyết định thay đổi sách lược.
Lục Thiệu Chử thở dài lắc đầu, "Chẳng qua, thiên hạ không có bí mật nào là vĩnh viễn cả, cuối cùng con vẫn biết. Tuy rằng mẹ không còn là mẹ nữa, nhưng chúng ta vẫn là bố con ruột, tất cả những thứ trong tay bố, sau này đều là của con. Lục Thời, bố chỉ hi vọng chuyện này không ảnh hưởng tới tình cảm bố con chúng ta."
"Thiên hạ không có bí mật nào là vĩnh viễn."
Lục Thời nhắc lại câu nói này, không rõ ý tứ, "Những lời này rất hợp ý con."
Đối với những sự thật mà Lục Thiệu Chử nói ra kia, anh chẳng nghe vào tai nửa câu.
Khó sinh? Hả.
Lục Thiệu Chử lại thân thiết nói, "Căn nhà ở đường Thanh Xuyên kia đã cũ rồi, con có muốn đổi sang chỗ khác ở không?"
Lục Thời từ chối, "Đó là nhà của mẹ con."
"Được, được, được, con muốn ở thì ở, bố đều nghe con cả."
Nhìn thấy Lục Thời như vậy, trong lòng Lục Thiệu Chử kỳ thật càng thêm thư thái.
Có chủ kiến của chính mình, không dễ dàng thay đổi vì người khác, tâm trí rất kiên định.
Trước đây Lục Thời quá mức ỷ lại Phương Vi Vân, quá xem trọng Phương Vi Vân, ông cũng từng lo lắng vì điều này. Bây giờ như vậy là tốt rồi, sẽ không quá coi trọng ai nữa, sau này xử lý sự việc sẽ không còn thiên vị, không còn nhược điểm, không còn uy hϊếp.
Hơn nữa Lục Thời vốn thông minh chín chắn, ông càng ngày càng vừa lòng về đứa con này.
Kết thúc tiệc mừng thọ, tiễn từng người khách đi cũng đã tới khuya.
Trên mặt Lục Thiệu Chử có chút mệt mỏi, ông xoa bóp trán, "Cùng nhau về thôi, nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai bố tự mình đưa con tới sân bay."
Lục Thời một tay kéo lỏng cà vạt, "Con không về."
Lục Thiệu Chử nhíu mi, "Lục Thời!"
Lục Thời liếc mắt nhìn Phương Vi Vân ở xa, vẫn đứng tại chỗ, không nói lời nào.
Hai người giằng co.
Cuối cùng Lục Thiệu Chử cũng thỏa hiệp, "Con cũng lớn rồi, bố không quản con, tự mình chú ý an toàn."
Lục Thời xoay người rời đi.
Tới khác sạn, Lục Thời đứng trong thang máy.
Vách tường thang máy giống như tấm gương.
Lục Thời nhìn thấy bản thân mình trong gương, dường như có thể nhìn thấy nội tâm rách nát dưới lớp ngụy trang.
Lục Thời của quá khứ, đã chết rồi. Lục Thời của hiện tại, chỉ dùng sự thù hận chống đỡ.
"Tinh" một tiếng, cửa mở ra, Lục Thời ra khỏi thang máy, thảm dưới chân thu lại tất cả tiếng bước chân.
Vòng qua góc, Lục Thời nhìn về phía trước, đột nhiên, anh dừng lại.
Trước cửa phòng của anh, có một thiếu niên mặc một chiếc sweater dài màu trắng, đầu gà gật lên xuống.
Lục Thời đứng tại chỗ mấy giây mới bước tiếp, cuối cùng đứng trước mặt Sở Dụ, ngồi xổm xuống.
Anh vươn tay ra, khi gần chạm phải tóc của Sở Dụ, ngón tay dừng lại giữa không trung, không dám động thêm nữa.
Anh sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là ảo giác.
".........Lục Thời?"
Sở Dụ cảm nhận thấy được, mơ hồ gọi tên Lục Thời. Mắt nhắm mắt mở gục đầu dựa vào đầu gối Lục Thời, lẩm bẩm oán giận, "Cậu còn không về, tôi sẽ phải ngủ ở đây mất."
Giọng Lục Thời nhẹ như gió đêm, "Sao lại không gọi điện thoại?"
"Không phải nhà cậu tổ chức tiệc mừng thọ sao? Tôi đợi thêm một chút cũng không sao."
Đầu ngón tay Lục Thời cuối cùng cũng chạm vào mái tóc mềm của Sở Dụ, "Có mệt không?"
"Mệt lắm, ghế khoang hạng nhất không còn nên tôi mua ghế khoang phổ thông, chỗ ngồi ấy không duỗi chân được."
Lục Thời lấy thẻ phòng ra, mở cửa, Sở Dụ đi theo anh vào trong.
Bật đèn lên, Sở Dụ nhìn thấy ba lô màu đen của Lục Thời để trên ghế sô pha.
Sô Pha dựa vào cửa sổ sát đất, cảnh đêm rất đẹp, cửa sổ đang mở, có thể nhìn thấy bầu trời cả thành phố.
Sở Dụ bước vài bước qua đó, cởi giày ra, quỳ lên sô pha, nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Lục Thời hỏi từ phía sau: "Sao lại đột nhiên tới đây?"
Sở Dụ xoay người, tầm mắt nhìn về phía mu bàn tay Lục Thời, "Không phải cậu nói sao? Muốn để tôi liếʍ mu bàn tay cho cậu."
Lục Thời nhìn chằm chằm cậu, trong mắt là cảm xúc mà Sở Dụ không nhìn rõ.
Sở Dụ từng cắn cổ, bả vai, đầu ngón tay, cổ tay của Lục Thời, bây giờ chỉ liếʍ mu bàn tay mà thôi.
Cậu ngồi xuống sô pha, đưa tay kéo tay Lục Thời.
Nhưng không ngờ rằng, vừa nắm lấy cổ tay Lục Thời, cậu đã bị Lục Thời kéo vào trong lòng.
Tay kia của Lục Thời vòng qua hông cậu, ôm lấy cậu.
Sở Dụ không vùng vẫy, nghĩ một lát, cậu nâng tay lên, ôm lấy eo Lục Thời.
Lục Thời xoa cái gáy tinh tế của Sở Dụ, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Anh từng giống như tăng nhân khổ hành, đoạn tuyệt tất cả những thứ làm dao động tâm trí.
Bởi vì anh vốn không nên tới thế giới này, nhưng anh vẫn bị sinh ra, vẫn sống tiếp, ý nghĩa tồn tại của anh chỉ vì báo thù cho mẹ.
Nhưng anh lại gặp được Sở Dụ.