Thứ sáu tuần đầu sau khi khai giảng, cả lớp đều có chút nóng vội.
Hội chứng nghỉ hè của mọi người còn chưa bình phục, thầy Diệp lên lớp một tiết phải cường điệu năm lần “phải hồi tâm” nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì, lời như gió thổi qua tai.
Sở Dụ không có thói xấu này, ở nhà vắng tanh ảm đạm, cậu còn thích trường học hơn, nhiều người, náo niệt, có thể cùng nhau nói chuyện cùng nhau chơi.
Nhưng Chương Nguyệt Sơn ngồi bàn trước đã nóng vội quăng rubik lên, Lý Hoa không có rubik cũng xoay bút xoay như cánh quạt quay, làm cho Sở Dụ cũng không thể ngồi yên.
Ngay khi chuông tan học vang lên, cả tòa nhà như sắp sụp, tất cả đều là tiếng bàn di chuyển cùng với tiếng bước chân rầm rầm.
Chương Nguyệt Sơn đã thu dọn cặp sách từ năm phút trước, khi chuông vang lên một giây liền đứng dậy, “Các bạn của tôi ơi, tuần sau gặp nhé!”
Lý Hoa muốn giảm bớt sức nặng của cặp sách, chuẩn bị làm xong bài tập tiếng anh mới đi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, ngữ điệu kéo dài, nói ra một câu, “Tạm biệt, đi thong thả!”
Sở Dụ chậm chạm thu dọn cặp sách.
Cậu không mang quyển sách nào cả, trong cặp toàn là truyện tranh đã đọc xong, chuẩn bị mang về đổi mới.
“Anh Lục!” Cửa sau phòng học truyền tới tiếng gọi, Sở Dụ nghe âm thanh rất quen, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Chúc Tri Phi.
Lục Thời không trả lời, chỉ ra hiệu một cái.
Chúc Tri Phi xem hiểu được, đeo cặp sách đi vào trong phòng học, kéo ghế ngồi xuống, xem Lục Thời giải đề.
Nhưng xem một lát đã bỏ cuộc, “Quả nhiên anh Lục vẫn là anh Lục của em, rốt cuộc là anh làm thế nào vậy? Lướt qua một cái đã đọc xong đề, quay mấy vòng bút chì là có thể ra được đáp án, em còn chưa kịp nghĩ ra dùng công thức gì!”
Lục Thời không để ý, tốc độ nhanh hơn, đọc lại ba đề lớn cuối cùng, lược bỏ toàn bộ quá trình, cũng không dùng tới nháp, tính nhẩm, viết xuống đáp án cuối cùng.
Làm đề xong, Lục Thời buông bút, “Đi thôi.”
Chúc Tri Phi đứng dậy, “Đi, đi, đi, mẹ em bảo anh tới nhà em ăn cơm tối, móng giò hầm hạt bo bo, thịt chân giò, nói anh học tập vất vả, nhất định phải ăn nhiều bồi bổ não. Em không hiểu toàn chân heo thì bổ não kiểu gì?”
Lục Thời nhét mấy tờ giấy thi, một quyển luyện đề với một chiếc bút chì vào trong túi sách, khéo khóa rồi đeo trên vai.
Sở Dụ ngồi tại chỗ, cặp sách cũng thu dọn xong, thấy Lục Thời chuẩn bị đi ra ngoài, cậu nói, “Này…….cuối tuần cậu về nhà hả?”
Lục Thời cúi đầu nhìn cậu, “Ừ, về.”
Anh cảm thấy oi bức, thuận tay nới lỏng nút cổ áo sơ mi.
Nhớ tới gì đó anh lại bổ sung thêm một câu, “Tối chủ nhận quay lại kí túc.”
“À, ừ.”
Sở Dụ bắt đầu tính toán thời gian trong đầu.
Thứ bảy, chủ nhật, cũng chỉ có hai ngày, khó chịu thì khó chịu chút nhưng có thể chống đỡ được tới tối chủ nhật.
Tới lúc đó đi tìm Lục Thời, uống một chút chút máu, có lẽ là có thể chứ?
Cậu nhạy bén cảm nhận được, Lục Thời không sợ cậu, cũng không chống đối việc cậu hút máu của anh.
Vừa nghĩ tới máu của Lục Thời, Sở Dụ không kiềm chế được nuốt nước bọt.
Thèm quá.
Không biết một mình Sở Dụ đăng lặng lẽ tính toán gì, Lục Thời cúi người, cổ áo rũ xuống, đường cong cổ kéo dài xuống cổ áo rộng mở.
Anh ghé sát vào Sở Dụ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói, “Đói thì tới tìm tôi.”
Hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của đối phương đột nhiên tới gần, Sở Dụ theo bản năng nín thở.
Gần….gần quá!
Lục Thời cùng Chúc Tri Phi đi ra từ cửa sau. Sở Dụ còn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Cậu mơ hồ nghe thấy Chúc Tri Phi hỏi Lục Thời, ban nãy nói gì mà dựa vào gần thế.
Vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, Sở Dụ nói thầm, nói chuyện thì nói chuyện, dựa vào gần thế làm gì?”
Mang theo cặp sách đầy truyện tranh ra khỏi cổng, chiếc xe Rolls Royce màu đen đỗ ở ven đường ngoài trường. Chú Trần xuống xe, nhận lấy cặp sách của Sở Dụ, lại giúp Sở Dụ đóng cửa xe lại.
Vừa mới ngồi vào trong ghế sau, xe còn chưa khởi động, điện thoại đã vang lên, bên trên hiển thị “Chị”.
Sở Dụ ấn nghe.
“Đã về tới nhà chưa?”
Sở Dụ gật đầu, lại nghĩ ra chị mình không nhìn thấy, lại đáp một câu, “Còn chưa, em vừa mới lên xe, chú Trần nói dì Lan đã nấu canh gà ở nhà chỉ đợi em về ăn thôi.”
“Ừ, thân thể em không tốt, uống nhiều một chút, nhưng mà nhớ phải để ấm rồi hẵng uống, đừng có vội vội vàng vàng mà bỏng miệng, chỉ đau mình thôi.”
Sở Dụ nhìn dòng người bên ngoài cửa xe, miệng đáp, “Chị, em đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
“Sao lại không phải? Trong mắt của chị, em vĩnh viễn là bé đáng yêu mềm mềm dễ thương dang cánh tay muốn chị ôm.”
Sợ Dụ cười lên.
Vừa tới cuối tuần, đường bên ngoài tư lập Gia Ninh lại ùn tắc như thường.
Xe đi rất chậm, Sở Dụ lơ đãng nhìn, trong dòng người, Lục Thời đang đi cùng Chúc Tri Phi ra ngoài. Chúc Tri Phi luôn khoa tay nói cái gì đó, rất kích động Lục Thời lại chẳng hề có biểu tình gì, nhưng thỉnh thoảng cũng đáp lại một câu.
Mọi người đều mặc quần đen áo sơ mi như nhau, nhưng Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời lúc nào cũng dễ nhận ra hơn tất cả những người khác.
Cũng không riêng giá trị nhan sắc, trên người Lục Thời có một chút khí chất hay hơi thở khác biệt, dù sao chính là cảm giác tồn tại siêu mạnh.
Trong điện thoại, Sở Hy tạm dừng vài giây, “Chị nghe Catherine nói tối hôm qua em gọi điện thoại cho mẹ nói rằng thân thể không thoải mái?”
Catherine chính là trợ lý của Thi Nhã Lăng.
“Vâng, thân thể em có chút không khỏe, nhưng mà bây giờ đã đỡ nhiều rồi.” Nét cười nơi khóe miệng Sở Dụ nhạt dần, “Hôm nay mẹ còn chuyển tiền cho em.”
Sở Hy nói ra nửa âm thanh lại dừng lại, một lát sau mới mở miệng, “Tiểu Dụ, không phải mẹ không yêu em chỉ là….”
“Em biết rồi, mẹ quá bận.”
Bởi vì bà quá bận.
Bởi vì trong lòng của bà, có quá nhiều người, có quá nhiều việc quan trọng hơn cậu.
Áp chế xúc động dâng lên từ tận đáy lòng, không muốn làm cho Sở Hy lo lắng, Sở Dụ cố gắng làm cho ngữ khí thoải mái hơn một chút, “Được rồi chị, chị đừng an ủi em nữa, em đều biết.”
“Tiểu Dụ……..”
“Chị, chị em nghe thấy trợ lý của chị đang gọi chị đi họp, chị mau đi đi. Họp xong rồi thì nghỉ ngơi sớm, đừng suốt ngày thức đêm nữa, dễ già lắm.”
Trợ lý vội vàng thúc giục, Sở Hy chỉ đành nói, “Vậy được, cuối tuần vui vẻ, nếu như hết tiền rồi hay là muốn thứ gì đều có thể nói với chị.”
“Vâng, chị mau đi làm việc đi.”
Kết thúc cuộc gọi, Sở Dụ buông điện thoại xuống, ngây ngốc một lúc.
Khi cậu nhìn lại qua cửa sổ, đã không còn tìm thấy bóng dáng Lục Thời nữa.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Sở Dụ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Nửa đêm hôm qua cậu bị đói tỉnh, toàn thân vô cùng nóng, mơ hồ nằm mơ, nhưng lại không thể nửa đêm chạy tới nhà Lục Thời, chỉ đành cố gắng chịu đựng, lẩm bẩm thức tới tận hừng đông.
Bảo chú Trần đưa cậu tới đường Thanh Xuyên, Sở Dụ xuống xe, nhất thời lại mê man.
Cậu phát hiện, học thần cũng có lúc không hề đáng tin.
Trước lúc Lục Thời đi có nói, bảo cậu khi nào đói thì tới tìm anh, nhưng Sở Dụ căn bản không biết Lục Thời ở đâu.
Trước lạ sau quen, Sở Dụ đã gần quen thuộc với cảm giác toàn thân phát sốt cùng với đói bụng, cậu cũng không vội vàng.
Cậu quyết định đi dạo vài vòng, thử vận may xem có thể gặp Lục Thời hay không.
Sự thực chứng minh, cậu quả thực rất may mắn, còn thực sự gặp được người.
Trong ngõ nhỏ tường bụi loang lổ, Lục Thời đứng đó, dưới chân còn có mấy tên lưu manh, còn có mấy thanh sắt, mấy ống nhựa vất lung tung bên cạnh.
Sở Dụ ngửi ngửi phát hiện không thấy mùi hôi, có lẽ là không chảy máu.
Cậu tò mò nhìn mấy người đang nằm trên mặt đất, không phát hiện ra người bị thương ở đâu chỉ có thể nhìn ra tất cả đều giống như chó chết không hề nhúc nhích.
Lục Thời mặc áo phông đen ngắn tay dáng rộng, quần bò, trên người tản ra sự tàn bao, đôi mắt đen âm trầm rất lạnh giống như băng.
Nghe thấy tiếng động, Lục Thời quay người qua nhìn thấy Sở Dụ cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi, “Đói rồi?”
Sở Dụ gật gật đầu, không dám nói nhiều, “Ừ, tôi đói rồi.”
Không quan tâm đến đám người nằm dưới đất nữa, Lục Thời đi tới bên cạnh Sở Dụ, “Đói từ lúc nào vậy?”
Người tới gần, Sở Dụ cảm thấy được, tâm tình của Lục Thời bây giờ không được tốt, hơi cáu kỉnh.
Hình dung khoa trương một chút chính là mang theo sát khí.
Cậu nhanh trí, hỏi gì đáp đó, “Tối muộn ngày hôm qua, có lẽ là một hai giờ.”
“Ừ.” Lục Thời không nói nhiều, anh xách một chai nước suối chưa mở nắp dưới đất lên.
Chai nước biến hình nghiệm trọng, Sở Du gần như có thể não bổ ra thời khắc mấu chốt của trận đánh ban nãy, chai nước này khẳng định có lực sát thương vô cùng lớn.
Lục Thời mở nắp chai ra, đưa vào tay Sở Dụ, “Đổ nước.”
Hai người phối hợp, Sở Dụ rót nước, Lục Thời đưa tay rửa sạch sẽ.
Chú ý tới góc độ và độ lớn của dòng nước, Sở Dụ không nhịn được quan sát tay Lục Thời.
Bàn tay thực sự đẹp, làn da trắng, khớp xương thon dài, móng tay chỉnh tề, trong sạch mát mẻ giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Dùng giấy lau khô nước trên tay, Lục Thời vươn tay, ấn một ngón tay lên môi Sở Dụ, “Há miệng.”
Sở Dụ đột nhiên có chút căng thẳng.
Cậu hơi hé miệng.
Lục Thời đưa ngón tay vào trong.
Ngón tay hơi lạnh còn mang theo hơi nước, cậu chút không dám cắn xuống, chỉ đành dùng đôi mắt nhạt mày nhìn đối phương.
Lục Thời nhướn mi, “Sợ tôi đau?”
Sở Dụ không dùng lực ngậm đầu ngón tay, gật gật đầu.
“Đói thì cắn đi, không đau.”
Sở Dụ cũng thật sự có chút không nhịn được.
Cậu đã đói hơn nửa buổi tối, trong giấc ngủ không sâu, cậu nằm mơ thấy mình đang cắn vai Lục Thời.
Thuận theo bản năng Sở Dụ khẽ cắn xuống.
Làn da bị rách, máu tươi chảy ra. Chỉ vừa mới nuốt vào hai ba giọt, Sở Dụ kiềm chế du͙© vọиɠ muốn càng nhiều hơn, vội vàng dừng lại.
Buông đầu ngón tay Lục Thời ra, cậu còn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếʍ một chút.
Vết thương ở đầu ngón tay rất nhỏ, qua một lúc hoàn toàn khép lại, không nhìn ra chút dấu vết nào.
“Đủ rồi?”
Sở Dụ vội vàng gật đầu, “Ừ, không đói nữa.”
Cậu có thể nhận ra, bản thân mình tuy rằng chưa ăn no nhưng chỉ cần một vài giọt máu cũng hoàn toàn có thể áp xuống cảm giác đói bụng cùng nóng lên.
Tuy rằng Lục Thời nguyện ý để cậu hút máu, nhưng cậu không thể được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Hơn nữa mất nhiều máu không tốt với cơ thể.
Lục Thời không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng thon gầy.
Sở Dụ nhanh chóng đi theo sau, lại quay đầu nhìn thoáng qua mấy tên lưu manh vẫn còn đang nằm dưới đất, “Đám người đó….”
“Xuỵt,” Lục Thời buông mi nhìn Sở Dụ, trong mắt là sự lạnh lẽo cùng sắc bén chẳng hề thu liễm, giọng nói cũng rất nhẹ, “Ngoan một chút, đừng làm ồn tới tôi.”