Trên đường đi tới phòng y tế, Lục Thời cõng Sở Dụ trên lưng đi đầu tiên.
Chủ nhiệm giáo dục, thầy giám thị, Vương Lệ Lâm cùng với giáo viên chủ nhiệm lớp A Diệp Chu Khinh, lớp trưởng Chương Nguyệt Sơn, một chuỗi dài theo đằng sau.
Chủ nhiệm giáo dục vẻ mặt lo lắng, đang nói chuyện điện thoại với phó hiệu trưởng. Vương Lệ Lâm bị gọi ra khỏi lớp, biểu tình cứng nhắc, vẻ mặt trấn định, nhìn kỹ có thể phát hiện cô có chút thấp thỏm.
Cô nhìn thấy Sở Dụ nằm hôn mê trên lưng Lục Thời, trong lòng lại xuất hiện sự oán hận.
Cô dự định muốn bắt hai người này tới gϊếŧ gà dọa khỉ, lớp A là một lớp rất loạn rất khó dẫn dắt, có ai có thể mang ra dọa hiệu quả hơn so với con trai của giám đốc trường cùng với người có thành tích tốt nhất?
Thấy làm mấy lần nữa sẽ có hiệu quả, không ngờ rằng Sở Dụ lại yếu ớt như vậy, phạt đứng thôi mà cũng ngất!
Đi xuyên qua vườn hoa, Sở Dụ nằm trên lưng Lục Thời, lặng lẽ mở ra một con mắt, nhỏ giọng hỏi, "Bạn Lục, tôi có nặng không?"
Luc Thời khẽ dừng lại, lại không đình trệ tiếp tục đi về phía trước, "Nhắm mắt."
"Ừ."
Sở Dụ nghe lời anh nhắm mắt lại, lại nhỏ giọng lặp lại câu hỏi kia một lần nữa, "Bạn Lục, tôi có nặng không?"
"..............."
Lục Thời: "Đừng nói nữa."
Sở Dụ tủi thân, "Ừ."
Không nghe thấy người trên lưng nói gì nữa, qua một lát, Lục Thời nhỏ giọng nói, "Không nặng."
Từ nhỏ anh đã tập đánh nhau, thể chất rất tốt, Sở Dụ nhẹ, để cho anh cõng đi vài vòng quanh sân thể dục cũng không thành vấn đề.
Chương Nguyệt Sơn cũng có lo lắng như vậy, cậu nói với chủ nhiệm lớp tình huống đại khái rồi đi nhanh hơn vài bước, đuổi tới bên cạnh Lục Thời, "Lục thần, có cần đổi sang tôi cõng Sở Dụ không?"
Sở Dụ lắc đầu, "Không cần."
Sẽ lộ tẩy.
Chương Nguyệt Sơn tuy rằng là fanboy của Lục Thời, nhưng khi đối diện với Lục Thời vẫn rất sợ hãi. Nghe thấy Lục Thời nói không cần, cũng không dám kiên trì thêm nữa. Chỉ đi theo đằng sau không xa không gần, nghĩ rằng nếu Lục Thời mệt rồi, có thể tiến lên giúp anh một tay.
Lục Thời đi rất vội, nhưng không hề thở gấp. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, vị trí mà Sở Dụ đặt đầu lên vai anh, hơi thở nóng ướt thổi lên làn da sau gáy lộ ra bên ngoài, nóng lại ngứa.
Đi vào bệnh viện trường học, bác sĩ ra ngoài cửa, nhìn thấy người Lục Thời cõng trên lưng, "Tại sao lại bị ngất? Hôm qua tới chỗ tôi không phải vẫn có thể gắng gượng sao?"
Vừa nghe thấy lời này, lông mày chủ nhiệm giáo dục nhíu chặt, "Ngày hôm qua Sở......em Sở Dụ tới chỗ bác sĩ sao?"
"Không chỉ thế, khai giảng ba ngày đều tới đây ba lần rồi, trên sổ đăng ký vẫn còn ghi đây. Buổi báo danh cũng tới, được lớp trưởng," bác sĩ chỉ vào Chương Nguyệt Sơn, "Được bạn học này đưa tới. Chẳng qua tình huống của em này có chút phức tạp, vẫn luôn không chuyển biến tốt, còn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Tối hôm qua tự học liền tới chỗ tôi, nằm tới khi đóng cửa mới quay về ký túc xá."
Bác sĩ biết Sở Dụ là con của giám đốc trường, nhìn tình hình này, cả chủ nhiệm giáo dục cũng phải đi theo tới đây, người lại ngất, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Anh liền nói rõ ràng sự việc, tránh việc cái nối cuối cùng lại rơi lên đầu mình.
Nói xong, chủ nhiệm giáo dục quay người, trầm mặt, mắng Vương Lệ Lâm một trận, "Thế này là sao? Em Sở Dụ bị ốm suốt, cô là giáo viên, không quan tâm tới học sinh thì thôi, lại còn hai ngày liền kéo học sinh ra ngoài phạt đứng! Lúc khai giảng cô đã bảo đảm với tôi thế nào? Hả? Cô nói nhất định sẽ dẫn dắt tốt lớp này, nhất định sẽ dạy dỗ tốt từng học sinh! Bây giờ thì sao? Dạy người ta nhập viện rồi?"
Lục Thời không nói một tiếng, đặt Sở Dụ lên giường bệnh.
Thấy lông mi Sở Dụ run rẩy, giống như sắp mở ra. Hai ngón tay anh khép lại, bí mật khẽ đánh vào lòng bàn tay Sở Dụ một cái.
Nhắm mắt lại.
Vương Lệ Lâm bị mất mặt trước mặt mọi người, bất mãn, "Làm sao tôi biết được Sở Dụ bị ốm?"
Chương Nguyệt Sơn đứng một bên nhỏ giọng nói, "Tiết tự học tối đầu tiên, cô Vương cô đã hỏi em, tại sao Sở Dụ lại vắng mặt, em nói cậu ấy bị ốm vẫn chưa khỏi, nên về ký túc xá nghỉ ngơi trước."
Chủ nhiệm giáo dục bốn mươi tuổi, hào hoa phong nhã, nhưng đã công tác ở vị trí này sắp hai mươi năm rồi, mắng người cũng có khí thế. Mũi ông phập phồng, rõ ràng là đang tức giận, "Cô Vương, đã tới lúc này rồi mà cô còn giảo biện?"
Vương Lệ Lâm cũng lạnh mặt, hùng hồn nói, "Chủ nhiệm, Sở Dụ ngủ trong giờ của tôi, tại sao tôi không phạt được? Cho dù em ấy có là con của giám đốc trường đi nữa thì vẫn là học sinh của tôi! Tôi là giáo viên của em ấy, tôi có tư cách dạy bảo, quản thúc em ấy."
Nhìn dáng vẻ này của hai người, Chương Nguyệt Sơn không dám chen vào nói. Nhưng tiếp nhận ánh mắt của Lục Thời, lại nhớ tới chức trách lớp trưởng của mình, Chương Nguyệt Sơn đành phải kiên trì, "Cô Vương, lúc ấy Sở Dụ không ngủ, chỉ là thân thể không thoải mái nên không có tinh thần, mới nằm ra bàn như vậy. Hơn nữa cô gọi cậu ấy lên hỏi, cậu ấy cũng trả lời đúng rồi, cô nói em đọc đáp án cho cậu ấy, em thực sự không làm thế, em còn chưa dọc xong đề."
Thầy chủ nhiệm giáo dục đã công tác bao nhiêu năm nay, sao có thể không rõ ràng chuyện này là sao? Lại nhìn Lục thời đứng bên giường bệnh, cúi mặt không hề lên tiếng, khẳng định cũng chịu oan ức, chủ nhiệm giáo dục đầy bụng tức giận.
"Cô, cô muốn tôi phải nói gì đây? Hả? Giáo viên phải làm gương cho người khác, dạy chữ rèn người! Cô đều quên hết rồi sao?"
Ông chắp tay sau lựng, trầm giọng nói, "Lát nữa phó hiệu trưởng tới đây, cô tự đi mà giải thích! Tôi nói cho cô nghe, nếu như em Sở Dụ thực sự xảy ra chuyện gì, cô cũng không tránh nổi trách nhiệm đâu!"
Chậm rãi hít thở, chủ nhiệm giáo dục xoay người, hỏi bác sĩ, "Em Sở Dụ thế nào rồi?"
Bác sĩ dự thính một lúc lâu, hiểu được là xảy ra chuyện gì.
Bệnh rối loạn hệ thần kinh tự chủ này của cậu, vốn tương đối chủ quan, chẳng qua bác sĩ biết cả một thời gian Sở Dụ đều ăn không ngon, ngủ không yên, yếu ớt tới nỗi không có sức nói chuyện.
"Bệnh này phải tránh xúc động, mệt mỏi. Nghỉ ngơi một lát có lẽ có thể tình lại, nếu như không tỉnh, có lẽ nên đưa tới bệnh viện lớn ngoài trường."
Mười phút sau, phó hiệu trưởng vội vàng tới.
Sở Dụ cũng đúng lúc từ từ mở mắt ra.
Cũng không phải là cậu giả vờ.
Tuy rằng đều đã quen rồi, nhưng cảm giác khó chịu như có nham thạch nóng chảy di chuyển trong mạch máu toàn cơ thể, cộng thêm hai ba ngày nay cậu không thèm ăn, cũng không nuốt nổi đồ ăn, dạ đay đói tới đau, tiếng tim đập thình thịch giống như đang nện vào tai.
Cổ họng khàn khô, cậu mê man nói, "Mình đang ở..........phòng y tế sao?"
Phó hiệu trưởng đứng trước giường bệnh, nở ra nụ cười vừa ôn hòa vừa thân thiết, "Em Sở Dụ, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Sở Dụ đánh giá mọi người xung quanh, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Cảm ơn thầy đã quan tâm, em đỡ......" tầm mắt chuyển qua người Vương Lệ Lâm, trong mắt Sở Dụ hiện lên chút sợ sệt, thân thể cũng khẽ lui về sau, cuống quít rời mắt đi, miễn cưỡng mới nói ra được nửa câu còn lại, "đỡ nhiều rồi".
Phản ứng theo bản năng của cậu mọi người ở đây đều thấy rõ.
Bóng ma tâm lý phải lớn thế nào, mới bị dọa thành thế này!
Sở Dụ cắn môi dưới gần như không còn chút sắc nào, tay túm góc chăn, cố gắng nở nụ cười, "Bệnh của em cũng sắp đỡ rồi, không có vấn đề gì lớn cả, hiệu trưởng, chủ nhiệm, thầy Diệp và cô Vương, còn có lớp trưởng với bạn Lục nữa, mọi người đều về trước đi, cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng không cần vì em mà bỏ lỡ công việc với học tập."
Sở Dụ vừa nói, vừa âm thầm cảm khái, oa, không ngờ rằng kỹ thuật diễn xuất của mình lại tốt như thế! Tối tới nỗi bản thân mình cũng bị dọa! Bây giờ mình nhất định là một đóa bạch hoa nhỏ phiêu du trong gió lạnh, hiểu chuyện, đáng thương, yết ớt, không có nơi để dựa vào.
Lục Thời đứng ở bên giường, từ góc nhìn của anh có thể thấy rõ được trong mắt Sở Dụ không thể che dấu được chút hưng phấn nhỏ bé.
Anh đút tay vào túi quần, cảm thấy rất thú vị.
Cảnh tượng quen thuộc lại làm anh nhớ tới, cũng tại phòng y tế này, Sở Dụ áp anh lên giường bệnh, tham lam liếʍ máu tươi trên miệng anh.
Máu của anh.
Trên đường tới đây, phó hiệu trưởng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lúc ấy Thi Nhã Lăng của tập đoàn Vân Lĩnh vung tay lên trực tiếp mua luôn tư lập Gia Ninh, phó hiệu trưởng còn cảm khái với hiệu trưởng, thự sự là người có tiền không có chỗ tiêu, vì con trai đi học vui vẻ nên bỏ tiền mua đứt trường học.
Nhưng điều này cũng làm cho ông hiểu được, Thi Nhã Lăng chiều đứa con trai Sở Dụ này như thế nào.
Sau khi mua tư lập Gia Ninh, câu mà Thi Nhã Lăng nói chính là, "Tôi không có yêu cầu nào khác, tôi chỉ hi vọng Sở Dụ có thể vui vẻ, bình an, khỏe mạnh học ở ngôi trường này qua ba năm cấp ba."
Ai từng nghĩ, mới khai giảng lớp 11 thôi, đứa con trai của bà đã bị phạt đứng tới ngất ở hành lang!
Phó hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, "Sở Dụ à, thân thể của em là quan trọng nhất, nếu như Thi tổng biết em bị ngất sẽ rất đau lòng!"
Sở Dụ chớp mắt, ngại ngùng nói, "Em biết là thân thể mình không được khỏe, hơn nữa hôm qua mẹ em đã bay ra nước ngoài, công việc của bà ấy rất bận, em không muốn bà ấy lo lắng thêm vì em nữa. Phó hiệu trưởng, mong thầy nhất định phải giúp em giữ bí mật."
Giữ bí mật?
Đứa trẻ này thật ngoan!
Ấn tượng của phó hiệu trưởng về Sở Dụ vẫn luôn tốt, ai cũng biết, tính cách của Thi Nhã Lăng chủ tịch tập đoàn Vân Lĩnh rất mạnh mẽ, như sấm rền bên tai, con trai cả và con gái đều là trợ thủ đắc lực của bà, cũng quả quyết giống như bà.
Nhưng cậu chủ nhỏ nhà họ Sở từ nhỏ đã được nuông chiều, nuôi lớn trong hũ mật, lại vì sinh non thân thể không tốt, được nhà họ Sở vô cùng nâng niu.
Chính vì có hoàn cảnh như vậy, Sở Dụ mới không lệch lạc, tính tính cũng tốt. Năm lớp mười, chưa từng gây ra chuyện gì, làm giảm bớt lo lắng cho mọi người.
Trong lòng đã có tính toán, phó hiệu trưởng đứng dậy, nhìn Vương Lệ Lâm, lạnh mặt trách mắng, "Cô Vương, cô theo tôi ra đây!"
Hiệu suất làm việc của trường học rất cao, đợi khi Sở Dụ chậm chạp trở về lớp học, giáo viên tiếng Anh lớp A đã đổi thành người khác, Vương Lệ Lâm đang xem xét đình kỷ luật.
Lục Thời bị thầy Diệp kéo đi, đã ở trên hành lang nói chuyện một lúc lâu.
Trong phòng học, Chương Nguyệt sơn vẫn còn sợ, vỗ vỗ ngực, "Chủ nhiệm giáo dục hung lên rất đáng sợ!"
Bạn cùng bàn của cậu tên là Lý Hoa, đưa tay vỗ vai Chương Nguyệt Sơn, an ủi, "Lớp trưởng cực khổ rồi, đừng sợ nữa, cậu đã đại diện cho tập thể lớp, tham dự đấu tranh với thế lực xấu xa! Chúng tôi ủng hộ cậu! Lớp chúng ta đều bất mãn với cô Vương, cô ấy quá phiến diện, lên lớp lúc nào cũng phải nói vài câu, dường như có tiền có IQ đều đắc tội cô ấy vậy!"
Sở Dụ cũng vỗ vỗ ngực, "Tôi cũng rất sợ."
Vừa nói, cậu vừa bóc một viên kẹo cho vào miệng ngậm, tự an ủi.
Không ngọt mấy, nhưng có chút ít còn hơn không.
Còn chưa ăn xong viên kẹo, Lục Thời đã vào từ cửa sau.
Sở Dụ tò mò, quay người lại hỏi, "Thầy Diệp tìm cậu nói gì thế?"
Sở Dụ ngồi xuống, nhìn thấy quai hàm Sở Dụ bị phồng lên hình cung, nhíu mày, "Không phải không nếm được vị gì sao?"
"Ăn chính là ôm ấp tình cảm!" Sở Dụ chống tay lên cằm, truy hỏi, "Rốt cuộc thầy Diệp tìm cậu làm gì, nói chuyện lâu như vậy?"
Lục Thời thỏa mãn sự tò mò của cậu, "Có cuộc thi, bảo tôi yên tâm chuẩn bị?"
Cuộc thi?
Đây chính là lĩnh vực không liên quan tới học tra, Sở Dụ không hứng thú, quay người lại, nằm bò ra bàn học.
Nhớ ra điều gì, Sở Dụ lại vươn tay lần mò trong ngăn bản một lúc lâu, tìm được một cái kẹo có vị cam, xoay người đưa cho Lục Thời, "Lục Thời, hợp tác vui vẻ!"
Lục Thời dựa vào ghế, tư thế ngồi lười nhác, dừng tay trái đang cầm bút viết lại, tầm mắt anh rơi xuống giấy gói kẹo màu sắc rực rõ, "Chỉ có một viên?"
Sở Dụ đấu tranh mấy giây, lại sờ soạng lấy ra một viên kẹo nữa, đưa hai viên tới trước mặt Lục Thời, nhịn đau nói, "Hai viên, không thể thêm nữa!"
Lục Thời rũ mắt, "Ừ."
Cất kẹo vào trong túi áo đồng phục ngay trước mắt Sở Dụ.
Sở Dụ rất đau lòng!
Buổi trưa, giấy xác nhận hoạt động ngoài giờ được phát xuống. Cuối cùng Chương Nguyệt Sơn cũng ghi danh Taekwondo, Lý Hoa ghi danh tennis. Buổi chiều sau khi hết giờ, bạn học trong lớp bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học.
Sở Dụ không thích chen chúc, đợi khi mọi người đi gần hết rồi, cậu mới đứng dậy ra khỏi phòng học, đi tới vườn thực vật đằng sau trường học.
Trên trời tích mây đen u ám dày dặc, giống như sắp mưa. Gió thổi vù vù va vào cành cây kêu xào xạc, Sở Dụ đi qua rừng cây nhỏ, bị dán đầy lá cây trên mặt.
Cậu đi chậm, trước mắt bắt đầu quay cuồng, dạ dày bắt đầu thắt lại từng đợt đau đớn, Sở Dụ đoán rằng có lẽ là bệnh của mình đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Từng cơn đau đớn làm cho cậu hoàn toàn nóng nảy.
Tới vườn thực vật, Sở Dụ đẩy cửa kính lớn ra, quen thuộc đi vào bên trong.
Tư Lập Gia Ninh không tiếc tiêu tiền, xây dưng vườn thực vật rất chuyên nghiệp, bên trong rất nhiều loại thực vật quý hiếm, trang thiết bị đẩy đủ, cành lá thực vật tươi tốt, có hương vị trong lành của hoa cỏ.
Đứng trước thiết bị khống chế tổng, ấn cái nút màu xanh trên bảng điều khiển, vang lên một tiếng "tích", hệ thống tưới bắt đầu tự động vận hành.
Phía sau cũng không còn việc của Sở Dụ nữa, cậu di chuyển, tìm được một tảng đá nhẵn bóng, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một lát.
Cậu lơ đãng nhìn xung quanh, nhà kính trồng hoa bên cạnh hình như cũng có người.
Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị dạ dày co rút đau đớn làm trước mắt trở nên tối sầm. Sở Dụ thực sự không đứng vững nữa, không để ý tới hình tượng ngồi trên mặt đất.
Ngay từ đầu Lục Thời đã nhìn thấy Sở Dụ.
Anh tới nhà kính trồng hoa từ sớm, mang theo đề thi học sinh giỏi tới, sau khi mở công tắc thiết bị, anh ngồi xuống chuẩn bị làm đề.
Còn chưa làm xong một trang, anh nhìn Sở Dụ đằng xa dường như thân thể không mấy thoải mái, ngồi thẳng xuống đất.
Không định quan tâm, Lục Thời cầm bút chì tiếp tục làm đề, nhưng chờ anh làm xong hai câu lựa chọn, giương mắt nhìn lại, người đã ngã xuống đất, không thấy động tĩnh gì nữa.
Tiếng gió bên ngoài vù vù, nước mưa tích trữ từ lâu rơi xuống kêu lộp độp.
Lục Thời gấp sách lại, đi qua hành lang giữa vườn thực vật và nhà kính trồng hoa, đi tới vị trí của Sở Dụ.
Hai mắt Sở Dụ nhắm nghiền, nằm ngã trên đất, hô hấp nặng nề, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Lục Thời không vội đi qua đó, anh đứng tại chỗ, rất lâu sau mới phản ứng.
Dường như không cảm nhận được đau đớn, sắc mặt Lục Thời không có gì thay đổi đưa ngón tay quẹt qua phiến lá thực vật sắc bén, nhát mắt, một vết thương nhỏ xuất hiện, máu tươi đỏ thẫm lập tức tràn ra.
Anh không quan tâm tới đầu ngón tay nhỏ máu tươi của mình, đi thẳng tới bên cạnh Sở Dụ, dìu người đứng dậy.
Anh đang nghiệm chứng suy đoán của mình.
Quả nhiên.
Lông mi dày nhẽ rung động, Sở Dụ chậm rãi mở to mắt, dáng vẻ không mấy tỉnh táo.
"Thật thơm......"
Hầu kết Sở Dụ giật giật.
"Cái gì thơm?"
"Không biết..........." Giọng của Sở Dụ không phải là giọng thiếu niên trong sáng như bình thường, có chút khàn khàn, mang theo chút tủi thân, "Tôi đói quá........khát............"
Lục Thời tiếp tục hỏi, "Thích mùi hương này sao?"
Sở Dụ gật đầu, bị mùi hương cám dỗ không thể khống chế, bắt đầu ý định tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.
Ngón cái Lục Thời khẽ dùng lực, ấn lên vết thương nhỏ trên đầu ngón tay trỏ.
Máu đã ngừng chảy.
Sở Dụ nhất thời mờ mịt, nhăn mặt nhăn mũi, nhìn như sắp khóc.
Lục Thời cẩn thận quan sát biểu tình dù rất nhỏ trên mặt cậu.
Sau đó, Lục Thời vươn tay, cong ngón trỏ lại, bắt đầu cởi nút áo đầu tiên, sau dó là nút thứ hai, thứ ba, thứ tư, cho tới khi làn lộ ra làn da trắng cùng với xương quai xanh tinh xảo.
Anh chấm vài giọt máu ở đầu ngón tay lên vai.
Màu máu vô cùng đối lập với màu da.
Dựa lưng vào thân cây cành lá um tùm, Lục Thời rũ mắt nhìn Sở Dụ, đuôi mắt hẹp dài, ngữ khí gần như dụ dỗ, "Đói rồi sao?"
Sở Dụ gật đầu.
Lục Thời kéo cổ áo sơ mi xuống, giọng nói khàn khàn, "Muốn, thì tự mình tới đây."
Sở Dụ lại gần.
Cậu bám vào vai Lục Thời, môi chạm vào bờ vai gầy yếu của đối phương, vươn lưỡi ra, liếʍ sạch máu tươi trên da.
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, nước mưa rơi xuống nóc thủy tinh, tụ lại như dòng suối nhỏ, từ từ chảy xuống.
Nước mưa bao phủ cả vườn thực vật, thế giới vì thế mà trở nên mơ hồ không rõ.
Lục Thời nâng tay lên, bắt đầu từ eo Sở Dụ, thuận theo sống lưng di chuyển lên trên, cuối cùng vuốt ve mái tóc mềm của cậu.
Lục Thời khẽ cúi đầu, khẽ nói bên tai Sở Dụ, "Ngoan, cắn đi."
Hai giây sau, trên vai anh truyền tới cảm giác nhói đau.
Máu tươi chảy ra, Sở Dụ tham lam nuốt vào.
Đầu ngón tay Lục Thời không thể khống chế khẽ run rẩy.
Trước mắt là nước mửa chảy xuống từ tường thủy tinh, Lục Thời thở nhẹ, dường như sợ làm phiền tới Sở Dụ.
Bên tai vang lên giọng nữ chói tai đã từng nói vô số lần kia – "Mày là đồ tạp chủng trong người mang dòng máu bẩn thỉu!"
Không còn gì ngoài tiếng mưa rơi, không có tiếng người, Lục Thời chậm chạp nhắm mắt lại.