Chương 8: Thạch Hoàng

Bắc vực chi địa, thiên địa bốn phía có linh , quanh năm suốt tháng linh khí dồi dào, không đến nỗi quá mức nồng đậm nhưng đủ để xưng là bồng lai tiên cảnh, xung quanh những đám mây bay qua bay lại, cuồng phong gào thét, trên bầu trời thỉnh thoảng còn có những vệt cầu vồng xuyên qua.

Giờ phút này, tại phía ngoài thành, phía xa là một cái thôn nhỏ, trên đường có không ít người tấp nhập qua lại, dân cư diễn ra mua bán công việc rất là phồn thị.

Ở đây phía đầu thôn có đề xuất ba chữ, Thạch Tự Thôn!.

Giống như với cái tên, người dân nơi này rất khác biệt với những vùng còn lại, nghề nghiệp chính của bọn họ là đập đá, vẽ hình lên đá từ đó tạo ra một bức tranh tuyệt sắc bằng đá sau đó bán đi.

Vì yếu tố công việc, cho nên người dân nơi này Nam thì thân thể to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, Nữ thì dáng người săn chắc, làn da hơi ngăm!.

Thạch Tự thôn chất phác, lấy vẽ tranh lên thạch làm nghề, suốt đời buôn bán lấy tiền, đam mê yêu nghề, vì thế cuộc sống nơi này cũng không gặp nhiều khó khăn, nếu so ra thì còn có chút khá giả.

Tại Thạch Tự Thôn, phía gần cuối có một căn nhà bình thường , bên trong bài trí cũng vô cũng thô sơ và giản dị, bốn phía treo lên những bức tranh bằng đá vô cùng ấn tượng, tạo nên một không gian có tính thẩm mỹ rất cao.

" Phụ thân, hắn đã tỉnh lại " Trong nhà truyền ra một tiếng nói kinh ngạc.

Chỉ thấy giờ đây trong căn phòng, một thiếu niên da ngâm đen nhưng ẩn chứa cơ bắp tuyệt đối, giống như tuổi thơ của hắn đã được vun đắp mà thành,hắn mày kiếm mắt sáng, đôi mắt thanh tú cùng khuôn mặt cương nghị hiện ra đã trãi sự đời so với cùng lứa tuổi.

Hắn là Thạch Hoàng, con trai của Thạch Trung, người dân của Thạch Tự Thôn!.

Sau khi Thạch Hoàng kêu lên, phụ thân của hắn từ bên ngoài lập tức đi vào, đây là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, khuôn mặt của hắn hiện ra nét khắc khổ, u sầu rất nhiều năm tháng, vì lẽ đó hắn xuất hiện nhìn như vui mừng nhưng ngoại giới nhìn vào lại không có quá nhiều biến hóa.

" Hoàng nhi, mau đem nước lên cho hắn " Thạch Trung chậm rãi nói

Ngắm nhìn trên giường một người thiếu niên tuổi tác như Thạch Hoàng!

Chỉ thấy giờ khắc này, nằm trên giường thân ảnh đang có dấu hiệu cử động nhẹ, dần dần có chút nhanh, hắn từ từ mở ra đôi mắt mệt mỏi vô thần, miệng của hắn khô rát chậm rãi đóng mở, cơ thể hoàn toàn ở trạng thái không có bất cứ sức lực nào.

Tại một tuần trước, cha con Thạch Trung lên núi vận chuyển đá về chế tác, không ngờ lúc đang đi dọc đường thì phát hiện thiếu niên này , trên người hắn không có bất cứ một bộ quần áo nào, làn da trắng xám như một cái thi thể.

Cũng may lúc đó Thạch Trung phát hiện hắn trên người vẫn còn mạch đập cho nên mới không nghĩ là một xác chết, thế là hắn mang thiếu niên về nhà chăm sóc, có thể thủy chung một tuần trời vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

Nhưng hôm nay thấy thiếu niên cử động, cha con họ không khỏi lộ ra vui mừng!.

Thạch Hoàng đang mang nước đến, hắn đưa nhẹ nhàng lên môi thiếu niên đổ vào miệng, từng ngụm nước thuận theo bị thiếu niên uống cạn.

Nữa ngày sau, trên giường thiếu niên mới bắt đầu trở nên có ý thức, hắn mở mắt ra mang theo mệt mỏi cùng mở mịt, hình ảnh trong mắt cũng rất mở nhạt, mãi đến một lúc hắn mới nhìn rõ ra phía trước hai cha con Thạch Trung.

" Ngươi đã tỉnh " Thạch Trung vui vẻ gật đầu nói.

Phía trước thiếu niên tuy giống như không có sinh lực, nhưng đôi mặt rất đẹp, đặc biệt là trong đôi mắt, tựa như có một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu để cha con Thạch Trung không thể diễn tả, bọn họ chỉ cảm nhận đến một chút.

Thiếu niên ngoại hình cũng có chút anh tuấn, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác cực kỳ phổ thông, không có chút nào bất phàm, có thể khuôn mặt hắn càng có gọc cạnh rõ nét, tựa được thiên địa này rèn đúc mà ra, lan tỏa đi ra một tia khí chất bình thường mà mạnh mẽ thiếu niên.

" Nơi này là đâu " Theo bản năng, thiếu niên hỏi.

" Đây là chúng ta Thạch Tự Thôn.... " Thạch Hoàng lên tiếng nói khá chi tiết cho hắn nghe.

" Ta, ta tại sao lại ở đây " Thiếu niên ngơ ngác hỏi tiếp, cảm thấy có chút gì đó không đúng cho lắm.

" Ngươi là được chúng ta đưa từ trên núi về, lúc đấy ngươi như một xác chết không mặc quần áo " Thạch Hoàng cười cười nói, tạo ra một cỗ ân nhân có một không hai.

" Không có khả năng như thế, rõ ràng là ta đang chơi đùa cùng với các tiểu Tiên Nữ " Thiếu niên nhíu mày, sau đó dùng sức lắc lắc đầu nói.

Thạch Hoàng choáng váng, tên này chắc chắn là mới tỉnh dậy nên đầu óc không bình thường rồi, suy nghĩ một chút lại càng khẳng định không thể nào, lúc này mới chém như đinh đóng cột nói.

" Ngươi căn bản là mới tỉnh dậy nên đầu óc có vấn đề, đổi lại ngươi nếu có khí chất cùng thần thái của bọn nhà giàu ta còn tin, nhưng xem ra ngươi căn bản một phần cũng không giống " Thạch Hoàng vẻ mặt trêu tức nói.

Khụ khụ!

Một bên Thạch Trung ho nhẹ một tiếng, lúc này mới cắt ngang con trai của mình!

" Ngươi có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc trước " Thạch Trung một mặt bình tỉnh hỏi.

Thiếu niên lúc này trầm mặc, hắn nhắm lại đôi mắt cố suy nghĩ một thứ gì đó, sau một hồi mở mắt ra , hắn lắc đầu!.

" Hình ảnh cuối cùng là ta đang chơi đùa với các Tiên tử " Thiếu niên vẫn khẳng định đây chính là sự thật.

Thạch Trung trầm mặc, một lát sau hắn thở dài một hơi không có hỏi tiếp, sau đó phân phó cho Thạch Hoàng an bài ở lại chăm sóc, còn hắn lại tiếp tục công việc của mình, vẽ tranh trên đá!.

" Ngươi tên là gì " Giờ phút này chỉ còn lại hai người, cảm thấy có chút buồn chán, Thạch Hoàng chủ động mở lời.

" Ta cũng không nhớ rõ, giống như nhớ ra nhưng không cũng không biết là gì " Thiếu niên trầm mặc, một lúc sau lắc đầu cười khổ nói.

" Không cần nóng vội, từ từ người sẽ nhớ ra thôi " Thạch Hoàng vui vẻ nói.

" Quên nói cho người biết, ta là Thạch Hoàng, tay vẽ tranh tương lai số một trong thôn " Thạch Hoàng giới thiệu mình, mặt dày không có chút nào biến sắc.

Thiếu niên sắc mặt cổ quái, đang muốn nói gì thì Thạch Hoàng nói tiếp.

" Về sau liền gọi ngươi là Thạch Thượng đi, ta có từ Hoàng, ngươi lại có Thượng, ghép lại thì chẳng phải là Hoàng Thượng sao " Thạch Hoàng cười ha ha nói, hăn cảm giác cái tên này rất có ý tứ.

" Thạch Thượng sao, rất không tồi , ta thích " Thiếu niên cũng không khỏi tán thưởng một câu, cảm giác cũng vui vẻ lên.

Hai người cứ thế nói chuyện, nói đến được Thạch Hoàng lại càng rất nhiệt tình, cơ hồ bây giờ Thạch Thượng đã biết đại khái, nơi đây là Thạch Tự Thôn thuộc phạm vi của Chu Thiên Thành,trọng yếu nhất nơi đây tất cả đều phụ thuộc vào Huyền Đạo Tông một phân bộ chi nhánh.

Mà Huyền Đạo Tông là một trong số ít siêu cấp thế lực tông môn tu luyện thánh địa, có đại năng hạng người rời núi lấp biến vô cùng thông thiên!.

" Cơ hồ mọi chuyện là như vậy, đợi một vài ngày sau ngươi bình phục hẳn, ta dẫn ngươi đi dạo trong Chu Thiên Thành, kiếm ít quần áo cùng vật dụng cá nhân " Thạch Hoàng hào phóng nói.

" Như vậy thì tốt quá " Thiếu niên Thạch Thượng vui vẻ đáp, cười gật đầu.

Thời gian cứ thế lại trôi qua, đảo mắt lại đi qua hai ngày!.