Chương 3 : Ký Ức

Dưới thương khung sắc trời dần dần đen tối , một thân ảnh áo đen đang không ngừng nếm thử thổ nạp linh khí, nhưng thủy chung hết lần này đến lần khác hắn đều thất bại.

Nguyên nhân không phải hắn không cố gắng, không phải thiên phú của hắn quá tệ, mà cơ thể của hắn toàn kinh mạch trước đó đã bị người sinh sinh đánh bể, thậm chí đan điền cũng biến vỡ nát.

Căn cơ bị đoạn, tiềm lực bị dập tắt, thọ nguyên hao tổn, trên mái tóc của hắn thoáng hiện vài sợi tóc bạc, so với người bình thường yếu đuối nhất cũng không bằng.

" Mẹ nó số đen, tại sao ta lại trùng sinh ở thân thể như vậy " Sau rất nhiều lần thất bại , Tần Nguyên nhịn không được rống giận một câu, kịch bản hoàn toàn không như hắn nghĩ.

Nguyên bản hắn có mộng đẹp tu tiên trường sinh bất tử , tu tiên lấy vĩ ngạn vô thượng, có thể trở về quê hương nhưng hết thảy bị tan thành mấy khói cho đến khi hắn kiểm tra bản thể của mình.

" Không kinh mạch, không đan điền ... " Tần Nguyên có chút miệng đắng lẩm bẩm, lại nhìn thân thể...

Có lẻ hắn là một người cứng cỏi, nếu không giờ phút này đã lập tức tự sát, đầu thai một kiếp mới, biết đâu có thể trở thành thiên kiêu, đại năng một phương bá chủ!.

Thở dài một tiếng, hắn dừng lại thổ nạp quyết, nằm dựa vào một tảng đá gần đấy, thời gian dần dần qua đi , sự mệt mỏi tinh thần cùng thể xác như một bài ru đưa hắn chìm vào đêm tối.

Sự lạnh thấu xương , những lưỡi đao sắc bén từ hàn phong gào thét mà đến, cái sự tĩnh lặng đến lạ kỳ từ sơn mạch, lấy đất làm giường , lấy trời làm chiếu, hư vô là nhà!.

" Ta cũng có thể làm người bình thường " Tần Nguyên nhẹ giọng lẩm bẩm, nói xong câu đó, hắn đôi mắt đóng chặt, chìm vào giấc ngủ.

Hư vô hắc ám, giống như vĩnh hằng, ý thức của hắn trôi nổi, ở đây hắn không kiểm soát được, hắn không thể làm gì, mặc cho hắc ám xâm lấn, những hình ảnh từ quá khứ không ngừng hiển hiện, ký ức của hắn về tu hành, về cuộc sống sinh hoạt của hắn.

Hắn không có gia thế lớn mạnh, hắn lớn lên trong một thôn quê cách biệt nhân thế

Thôn quê ấy là Đầu Sơn Thôn!

Mọi người an nhàn sinh hoạt, hắn biết mình không có cha mẹ, gia gia của hắn nuôi hắn lớn lên, nhiều khi còn bảo cha mẹ mình đã chết từ rất lâu.

Hắn là một đứa trẻ mồ côi!

Vì thế Tần Nguyên tâm trí rất cứng cỏi, ở trong thôn thường xuyên gây sự với tầng lớp cùng lứa, dần dần hắn bỗng nhiên có tiếng trong thôn, những đứa trẻ khác không ai không sợ, đến ngay cả các thanh niên trai tráng trong thôn cũng lắc đầu than thở.

Nhưng theo hắn dần dần lớn lên, ngày ngày nghe theo tiếng của gia gia hắn, nghe gia gia nói về cách làm người , cách đối nhân xử thế, bản tính Tần Nguyên cũng một ngày thay đổi.

Ngày tết, mọi người trong thôn không khí tấp nập, gϊếŧ heo mổ trâu, trang trí sửa sang nhà cửa , tiếng cười nói quanh quẩn tứ phương bát hướng không ngừng, nhà nhà đều vậy.

Có thể nếu tinh tế quan sát, ở một góc nào đó trong thôn, một căn nhà tranh nhỏ, không gian nơi này thực yên tĩnh, bên trong có tiếng già nua thanh âm cũng có tiếng hoạt bát ngây thơ thỉnh thoảng vang lên.

Chỉ thấy một tiểu hài tử mi mục linh động nhanh chân chạy ra chạy vào cài cắm một vài bông hoa quanh nhà!

" Gia gia, thế này đã đủ chưa " Hài tử làm xong cười toe toét nói

" Đủ rồi , đủ rồi " Lão già từ trong nhà đi ra, lộ ra ôn hòa, nhưng ngạc nhiên hắn lại không có cái răng nào, cười vô cùng khó coi.

Hai người cứ như vậy trang trí ngôi nhà, chuẩn bị đón tết!

Hắn đã từng khóc rất nhiều khi thấy những đứa trẻ khác có gia đình, bọn hắn có phụ thân, mẫu thân, gia gia, gia gia nương có huynh muội,...

" Gia Gia có biết phụ thân phụ mẫu ta chết như thế nào a " Vẫn là câu nói này , Tần Nguyên càng lớn hắn càng tò mò muốn biết nguyên do.

" Nguyên nhi, quá khứ đã qua không nên thường xuyên nhắc lại, cha mẹ của người đã qua đời tại một lần săn bắn " Lão già lộ ra đau buồn nói.

Mỗi năm vào dịp tết, Tần Nguyên vẫn không quên hỏi hắn đáp án này, nhưng nhận được kết quả không khác chút nào so với mọi năm. Nhiều lúc gia gia lại lộ ra giận dữ, Tần Nguyên cũng rất biết điều nên không hỏi nhiều, cứ an nhàn sinh hoạt và bắt đầu phát triển.

Hắn cứ như thế, theo thời gian thấm thoát trôi đi, năm nay Tần Nguyên cũng đã 16 tuổi , hắn trong thôn vốn dĩ vì hoàn cảnh khác biệt nên được nhiều người biết đến, lớn lên càng anh tuấn nên được rất nhiều thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.

Thậm chí có một số nhà còn ngỏ ý tác hợp hai bên thông gia, nhưng một mực bị gia gia của hắn từ chối!.

Hiện tại có thể nói Tần Nguyên có đủ bản lĩnh của một kẻ thợ săn chính hiệu, hắn ngày ngày cầm cung vào núi săn gϊếŧ hung thú, có hôm gϊếŧ được khá nhiều thì sẽ rất vất vả để mang hết về, nhưng hôm đấy cũng trao đổi được với người trong thôn nhiêu món đồ khác cần thiết như quần áo hoặc các đồ thiết yếu.

Có lẽ bởi vì Đầu Sơn Thôn cách biệt nhân thế nên mọi người thường khó khăn trong các đồ dùng cá nhân, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn cách biệt nhân thế.

" Ngưu thúc, hôm nay ta săn gϊếŧ được 2 đầu heo rừng 10 năm tuổi, thịt rất thơm, săn tiện thúc có chút rượu thì đến phía sau thôn " Tần Nguyên cười nói với một đại hán đang kéo xe về thôn.

Người này là Trương Ngưu , hắn là người phụ trách chạy tới Đông Phương Thành để mua các dụng cụ yếu phẩm cần thiết, kiến thức hiển nhiên muốn so ra cái gì cũng biết, không gì là không biết, nhưng hắn cũng không nói nhiều mà khá kiệm lời.

Nhìn thấy Tần Nguyên , Trương Ngưu liền vui vẻ, tiểu tử này luôn biết cách làm người ta vui vẻ, đúng lúc hắn đang mệt, nếu như có ngụm rượu thì chẳng còn gì bằng!

...

" Ngưu Thúc, ngươi thấy bên ngoài có gì vui sao " Tần Nguyên mặt ngà đỏ , nhịn không được hỏi.

" Thế giới bên ngoài to lớn đến không hình dung được, có vô vàn thứ mà chúng ta không biết " Trương Ngưu giống như say mà không say nói.

" Còn có cả tiên nhân, họ là những người phi thường , có sức mạnh , có thuật pháp "

" Bọn hắn có thể bay, đấm một cái là nổ tung một căn nhà " Trường Ngưu chậm rãi nói, trong mắt lộ ra mê say.

Tần Nguyên sắc mặt vô cùng động dung, hắn nghĩ đến cơ thể được bay, nghĩ đến có thể một quyền oanh nổ căn nhà,... sau cùng hắn hít một hơi thật sâu không thể áp chế nỗi chấn động trong lòng.

" Ngưu Thúc, ta muốn tu tiên " Tần Nguyên cuối cùng không chịu được , trầm giọng nói.

" Chuyện này ... " Trương Ngưu vừa muốn lắc đầu cự tuyệt thì Tần Nguyên đã cướp giọng.

" Ngưu Thúc, người có yêu cầu gì ta đều có thể làm , ngoài ra ở đây ta có tiền của 20 đầu heo 30 năm tuổi , tất cả đưa người " Tần Nguyên lập tức quả quyết nói, giống như sợ không được, đang muốn nói thêm

" Thôi được, nhưng phải hứa với ta là sẽ không nói cho bất cứ ai " Trương Ngưu trầm giọng nói, nhưng trong lòng lại vui vẻ, đơn giản nếu tu tiên mà đơn giản như vậy thì hắn đã thành tiên

Trương Ngưu chậm rãi móc ra một quyển sách, phía trên ghi 3 chữ " Thổ Nạp Quyết " Đây là công pháp cơ sở cơ bản nhất để hấp thu thiên địa linh khí mà hắn trộm mua được của một tên chủ tạp hóa

Tần Nguyên ánh mắt lửa nóng lập tức tiếp nhận quyển sách cất kỹ vào trong, liền cảm kích hướng Trương Ngưu ôm quyền.

Trương Ngưu khoát tay biểu đạt không có gì đáng kể, ngồi xuống nói chuyện, Tần Nguyên tâm tình vui vẻ, nhịn không được rất muốn lật ra xem xét, nhưng Trương Ngưu một bên đã say đến nói năng lung tung.

" Tần Nguyên, để ta cho người biết thế giới ngoài kia tất cả sự việc " Trương Ngưu cười ha ha nói.

....

Thời gian dần trôi, Trương Ngưu hắn đã đi về từ lâu, ở lại vẫn chỉ còn có Tần Nguyên, hắn giờ phút này nội tâm vô cùng chấn động, hầu như những điều về tu tiên về thế giới bên ngoài đều được Trương Ngưu nói hết.

" Ta cũng muốn tu tiên " Tần Nguyên lấy ra khẩu quyết Thổ Nạp Quyết, lật qua từng trang như ghi nhớ toàn bộ vào đầu.

Hắn đang muốn bắt đầu tu luyện thì đột nhiên một tiếng oanh minh nổ tung, từ xa toàn bộ Đầu Sơn Thôn như bị một bàn tay khổng lồ san thành bình địa, hắn ngơ ngác nhìn thì một bóng đen vụt tới.

" Gia Gia ... " Tần Nguyên hoảng hốt, chưa kịp nói gì thì đã bị lão già bắt được.

Một bước đi xuống như na di vạn dặm, sát na hắn bấm niệm pháp quyết , một vòng màn sáng trong suốt bảo vệ lấy Tần Nguyên.

Vẫn còn chưa đủ, hắn lấy ra một tấm phù, phía trên tản ra lực lượng không gian.

Mới xuất hiện thì lập tức bao trùm Tần Nguyên biến mất!

Có thể vẫn chưa kết thúc, lão già ngay lập tức khí cơ bùng nổ, một đạo tự bạo hủy diệt khí tức oanh minh ngập trời!

" Hừ " Một tiếng lạnh rên thành tiếng quanh quẩn hư vô, sát na một đạo siêu việt thiên lôi cấp tốc phá nát hư vô , xuyên qua lão giả, đánh vào hư vô!.

Rầm rầm!!!

Từng lớp, từng lớp hư vô liên tục phá toái!

" Gia gia " Tần Nguyên ngơ ngác nhìn thân ảnh lão già biến mất , hắn nhìn thấy đến một thanh phi kiếm mang theo có thể táng diệt hết thảy tồn tại đâm tới.

Tuy chỉ là dư lực nhưng lực lượng hủy diệt đủ cho màn sáng phòng hộ tan biến lập tức, lực phản chấn chạm đến.

Trước mắt Tần Nguyên vô thần , hắn ngơ ngác nhìn lực lượng hủy diệt đυ.ng chạm thân thể.

" Gia Gia .... "