Chương 5: Nhất Thống môn chủ
Tống Thiên Hành vừa nói, mục quang như hai ngọn đèn xoáy vào mặt Vân Trung Nhạn. Lúc Tống Thiên Hành nói, gương mặt của Vân Trung Nhạn thoát hiện một nét lạ lùng, tuy Vân Trung Phụng trong lòng có nhiều tâm sự không nhận ra, nhưng thay đổi nhỏ đó làm sao qua được mặt Tống Thiên Hành.
Vân Trung Nhạn thân hình hơi chấn động, kinh ngạc kêu lên:
- “Chiên Đàn thần công”! Nói vậy Tống tiên sinh là cao túc của Thanh Hư thượng nhân, một trong Vũ Nội song tiên...
Tống Thiên Hành nghĩ thầm trong lòng:
- Ma tung đã hiện, lai lịch sư môn cũng đã bị sư đệ Hổ nhi tiết lộ, công khai cũng chẳng sao!
Trong lòng nghĩ, ngoài miệng thì chậm rãi trả lời:
- Chính phải, có điều, huynh đệ tư chất ngu muội, chưa được gia sư chân truyền.
Vân Trung Phụng ngồi bên mừng rỡ kêu lên:
- Thì ra Tống tiên sinh là ý bát đệ tử của Thanh Hư thượng nhân, nghe nói Vũ Nội song tiên tuy được người đời ghép chung thành một đôi nhưng kỳ thực võ công của Thanh Hư thượng nhân cao hơn Trường Xuân chân nhân nhiều. Tống tiên sinh được chân truyền của người đương nhiên là đệ nhất nhân của đương võ lâm rồi!
Tống Thiên Hành vẫn một mực khiêm tốn:
- Tứ tiểu thư quá khen rồi, trong võ lâm thiên ngoại hữu thiên, Tống Thiên Hành cho dù thụ hết được tuyệt học của gia sư cũng không dám cuồng vọng xưng đệ nhất nhân, huống hồ lúc nãy Thiên Hành đã nói mình tư chất ngu muội, chẳng qua học được một nửa sở học của gia sư mà thôi.
Vân Trung Phụng lắc đầu cười:
- Ta không tin!
Vân Trung Nhạn cũng mỉm cười phụ họa:
- Tiểu đệ cũng không tin.
Hơi dừng lời một lát rồi tiếp:
- Hiện giờ phật thể của Thanh Hư lão tiền bối vẫn an khang... Người đang tịnh tu nơi nào...
Tống Thiên Hành mỉm cười khách sáo:
- Nhờ hồng phúc nhị công tử, gia sư vẫn an khang, còn việc người tịnh tu nơi nào thì gia sư đã có nghiêm lệnh không được để người khác biết, xin nhị công tử thứ lời huynh đệ không thể bẩm báo.
Trên gương mặt Vân Trung Nhạn một thoáng thất vọng lướt qua, nhưng chàng nhanh chóng xoay chuyển đề tài:
- Bản bảo được cao túc của Vũ Nội đệ nhất kỳ nhân chủ trì đại cuộc, tiểu đệ lấy làm vinh hạnh muôn phần.
Đây có lẽ là lời tán thưởng chân thành.
Nhưng Tống Thiên Hành lại cố ý thở dài nhè nhẹ nói:
- Nhị công tử có biết huynh đệ cảm thấy thế nào không...
Vân Trung Nhạn đưa ánh mắt khó hiểu lướt qua gương mặt Tống Thiên Hành.
Tống Thiên Hành hơi cau mày nói tiếp:
- Qua mấy ngày gần đây, lúc thì vô tình lúc thì cố ý tiếp xúc với địch phương, huynh đệ phát hiện ra địch phương đã chuẩn bị từ lâu, lại nữa thế lực lớn mạnh, thủ đoạn tàn độc, kế hoạch chu toàn, những phát hiện này càng khiến huynh đệ kinh hãi muôn phần.
Vân Trung Nhạn hơi ngạc nhiên thăm dò:
- Chuyến đi Thúy Hoa thành của Tống tiên sinh chắc đã thu được kết quả gì khả quan...
Tống Thiên Hành lắc đầu:
- Chuyến đi Thúy Hoa thành của huynh đệ đối với bản bảo có thế nói chẳng thu hoạch được kết quả gì.
Tiếp đến chàng đem những điều đã nói với Thiết lão sơ lượt thuật lại cho huynh muội Vân gia nghe.
Sau khi Vân Trung Nhạn, Vân Trung Phụng nghe xong, đôi mày hai người đều nhíu lại, im lặng không nói.
Một lúc sau, Vân Trung Phụng mới thở hắt ra nói:
- Xem ra tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng bức thϊếp hơn.
Hơi dừng lại một lát rồi chú mục nhìn Tống Thiên Hành nói tiếp:
- Lúc chiều trong khi kiểm duyệt chúng thuộc hạ, nghe đâu Tống tiên sinh yêu cầu từng người một báo danh tánh, chắc việc này cũng có thâm y riêng...
Tống Thiên Hành chậm rãi:
- Đúng vậy! Huynh đệ muốn thử xem toàn bộ nhân viên trong bảo, ngoài nhị công tử với tứ tiểu thư ra có còn ai trước đây đã từng biết mặt huynh đệ nữa không.
Vân Trung Nhạn nóng nảy hỏi:
- Kết quả thế nào...
Tống Thiên Hành thở dài:
- Kết quả... huynh đệ thất bại.
Vân Trung Nhạn hơi nhướng mày:
- Trong bản bảo ngoài tiểu đệ với xá muội ra có còn ai khác biết mặt Tống tiên sinh, việc này quan trọng lắm sao...
Tống Thiên Hành chậm rãi gật đầu, nhìn chăm chăm vào Vân Trung Nhạn nói:
- Phải, việc này vô cùng quan trọng, bởi vì lúc rạng sáng hôm nay, khi huynh đệ để lộ diện mạo trước mặt vị Lệnh chủ thần bí kia, hắc cực kỳ bất ngờ kinh hãi kêu lên “thì ra là ngươi”, từ đó có thể chắc chắn kết luận vị Lệnh chủ thần bí ấy là người đã từng biết mặt huynh đệ.
Vân Trung Nhạn bình thản nói:
- Tống tiên sinh cho rằng tên Lệnh chủ ấy tiềm phục trong bản bảo, nhân cơ hội điểm danh để tìm ra chân tướng của hắn...
Tống Thiên Hành mục quang vẫn không di động, nhẹ gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Vân Trung Nhạn chau mày thở dài, Vân Trung Phụng mở lời thật đúng lúc:
- Tống tiên sinh, việc điểm danh đã không có kết quả, có lẽ vị Lệnh chủ ấy không có tiềm phục trong bản bảo, hoặc giả hắn đã gặp Tống tiên sinh ở nơi nào đó mà Tống tiên sinh không chú ý tới hắn, việc này không phải là không thể xảy ra. Nếu quả thật như vậy thì dù tên ấy có tiềm phục trong bản bảo, Tống tiên sinh vị tất đã nhận ra hắn.
Có lý, nữ nhân dù sao cũng tinh tế hơn.
Vân Trung Nhạn mỉm cười phụ họa:
- Phải rồi, Tống tiên sinh vang danh thiên hạ, người ta biết mặt tiên sinh mà tiên sinh không biết mặt người ta, số này không phải ít.
Mục quang Tống Thiên Hành như hai luồng điện nhìn xoáy vào mắt Vân Trung Nhạn, lắc đầu chậm rãi:
- Không! Tứ tiểu thư phân tích rất có lý, nhưng tên ấy ít ra cũng bị bốn thành công lực “Chiên Đàn thần công” của huynh đệ đánh trúng, hơn nữa lúc ấy hắn tỏ ra bị thương không nhẹ. Đối với người bị “Chiên Đàn thần công” chấn thương, huynh đệ tin chắc chỉ nhìn sơ là có thể nhận ra, nhưng cho đến lúc này, huynh đệ mới phát hiện ra...
Chữ “ra” cuối cùng chàng cố ý kéo dài.
Vân Trung Nhạn hơi biến sắc, nhưng sắc mặt thay đổi thật ít, thật nhan, nếu bình thường thì cơ hồ không thể nhận thấy.
Vân Trung Phụng sốt ruột, không chờ được hối thúc:
- Tống tiên sinh, người đã phát hiện ra điều gì...
Phải rồi, người nhà cả, việc gì phải dấu giếm chứ!
Tống Thiên Hành lại thở dài nhè nhẹ:
- Phát hiện ra ngày hôm nay Tống Thiên Hành đã làm một việc hết sức ngu xuẩn.
Ồ, thì ra chỉ là như vậy mà thôi, người ta cứ tưởng chàng đã phát hiện ra tên Lệnh chủ thần bí kia là người nào trong bảo.
Vân Trung Nhạn thở dài nhẹ nhõm, lắc đầu nhè nhẹ nói:
- Người ta, trong đời không khỏi tránh được sai lầm, nhưng chỉ cần phát hiện sớm thì sẽ tìm cách sửa chữa.
Tống Thiên Hành gật đầu tán đồng:
- Nhị công tử nói vậy cũng phải, có điều sai lầm của Tống Thiên Hành hôm nay thật vô phương cứu chữa.
Vân Trung Nhạn lộ vẻ quan tâm:
- Thiệt ra là việc gì, sao Tống tiên sinh không nói ra để mọi người cùng thảo luận, biết đâu...
Gương mặt tuấn tú của Tống Thiên Hành bỏng lạnh như phủ một lớp băng mỏng, lắc đầu ngắt lời Vân Trung Nhạn:
- Việc này từ từ rồi nhị công tử sẽ rõ, trước mắt tốt nhất là không nên nói sớm.
Lúc này trời đã tối hẳn, thị nữ đã đốt một cây lạp chúc thật to, ánh nến lung linh, đôi mắt diễm lệ của Vân Trung Phụng nhìn ngọn lửa trên đầu cây nến xuất thần, Vân Trung Nhạn đôi mày nhíu tít lại, gương mặt lộ vẻ suy nghĩ đăm chiêu.
Tống Thiên Hành từ nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm gương mặt Vân Trung Nhạn, gương mặt chàng lướt qua một nét không đoán định, cất giọng chậm rãi nói:
- Về sai lầm vô phương cứu chữa mà huynh đệ mới nói lúc nãy, nhị công tử với tứ tiểu thơ bất tất phải suy nghĩ nhiều rồi phiền não, bởi vì việc do Tống Thiên Hành làm sai những cũng rất có thể làm cho tên ma đầu giảo hoạt ấy mắc bẫy chưa biết chừng.
Đôi mắt Vân Trung Phụng chợt sáng lên, Vân Trung Nhạn hơi chấn động, nhưng mặt nở một nụ cười tự nhiên, nói:
- Nói như vậy, không phải Tống tiên sinh làm sai điều gì, đó chẳng qua là cố ý dụ cho kẻ địch mắc bẫy mà thôi.
Tống Thiên Hành “ừ” một tiếng ý nhị, nói:
- Cũng có thể nói như vậy, nhưng người ta thường nói “Trí giả thiên lự, nan miễn nhất thất” (Trí giả nghĩ ngàn điều khó tránh một lần sai thất), huống chi huynh đệ không phải là trí giả, nên mới e rằng mình đã làm sai.
Vân Trung Nhạn cười nhạt nói:
- Tống tiên sinh cái thế kỳ tài, trí tuệ như biển, tiểu đệ nguyên đã không tin Tống tiên sinh làm sai điều gì, bây giờ thì cũng yên tâm rồi.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Nhị công tử, hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, cùng chèo chống một con thuyền, từ nay về sau, mong rằng giữa hai ta đồng sức đồng lòng, trong khi luận bàn kế hoạch nên nói những lời có thể giúp giải quyết vấn đề.
Cái này gọi là đuôi ngựa quất mông ngựa, Vân Trung Nhạn bị Tống Thiên Hành “sửa” một câu thích đáng.
Vân Trung Nhạn bất giác đỏ mặt, nói lúng búng trong họng:
- Phải... phải! Nhưng những lời tiểu đệ nói, đều là lời xuất phát tự đáy lòng...
Tống Thiên Hành cười nhạt đỡ lời:
- Nhị công tử thương thế chưa lành hẳn, cần phải nghỉ ngơi, huynh đệ một ngày một đêm chưa được chợp mắt, chắc huynh đệ sang thăm tam công tử một lát rồi cũng về nghỉ ngơi, nhị công tử, cáo từ!
Thế là Tống Thiên Hành theo chân Vân Trung Phụng đi sang phòng Vân Trung Hạc, lưu lại ở đó ít lâu.
Vân Trung Hạc năm nay mới hai mươi lăm tuổi, mày rậm mắt hổ, mũi to miệng rộng, thân hình cao lớn, tính tình khoáng đạt, tuy nội thương vừa thuyên giảm, vóc dáng hơi tiều tụy, nhưng ấn tượng của Tống Thiên Hành đối với hắn rất tốt.
Sau khi từ biệt Vân Trung Hạc, Vân Trung Phụng, Tống Thiên Hành vẫn chưa chịu về nghỉ ngơi mà lại một mình đi về phía Ninh Viễn lâu, vào mật thất của Thiết lão.
Thiết lão gương mặt rạng rỡ mỉm cười đứng dậy đón Tống Thiên Hành:
- Lão đệ đến thật đúng lúc, lão khiếu đang định tìm ngươi.
Tống Thiên Hành chú mục nhìn Thiết lão nói:
- Bảo chủ thần sắc rạng rỡ, xem ra dược hoàn của thuộc hạ đã phát huy tác dụng rồi.
Thiết lão vừa ngồi xuống vừa nói:
- Không sai, linh dược của lão đệ không những làm cho công lực của lão khiếu phục hồi hoàn toàn mà đến cả chân lực cũng sung mãn hơn.
Hơi dừng lời một chút, rồi nghiêm mặt nói:
- Thật tình mà nói khi trưa trong lúc mật đàm, nghe lão đệ nói lão khiếu bị người dùng “Mãn Tính Tán Công” độc dược hạ độc, lão khiếu còn chưa dám tin, nhưng tịnh tâm suy nghĩ lại, quả không tìm ra nguyên nhân nào khiến cho công lực bị giảm sút, bởi vậy trong lúc Khưu hộ pháp bị hại, lão khiếu cùng tên tặc tử giao nhau một chưởng, phát hiện công lực giảm sút ít nhất bốn thành, từ đó việc này không lúc nào không làm khổ ta, nếu không phải lão đệ thức tỉnh, đồng thời ban linh dược, lão khiếu sợ đến chết vẫn không biết mình chết về cái gì.
Thì ra là như vậy, thảo nào trong đêm Khưu Kính Nhân ngộ nạn, Thiết lão sau khi tiếp bạch y quái khách một chưởng cứ lẩm bẩm mãi một câu “ta già rồi sao... ”. Xem ra vấn đề nội gian trong Kim Thang bảo càng lúc càng thấy nghiêm trọng hơn.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Bảo chủ có nghi ngờ ai là người hạ độc không...
Thiết lão lắc đầu nói:
- Hiện giờ nói ra sợ còn quá sớm, lão đệ là người thông minh, trong tình trạng vàng thau còn lẫn lộn thế này, có thể nói phàm những người tiếp cận với ta đều nằm trong vòng nghi vấn, nhưng chúng ta phải có chứng cứ xác thực, đồng thời phải bảo mật cao độ để tránh bứt mây động rừng.
Tống Thiên Hành mỉm cười gật đầu.
Thiết lão tiếp lời:
- Lão đệ, trước mắt lão khiếu cảm thấy có điều khó khăn không biết nên có thái độ như thế nào. Nếu hoàn toàn không có biểu lộ gì, cứ âm thầm điều tra kẻ hạ độc thì tất phải tiếp tục trúng phải chất độc của chúng, còn ngược lại thì khiến kẻ địch đề cao cảnh giác, khó lòng tìm được nguyên hung, ngươi thấy...
Tống Thiên Hành chậm rãi nói:
- Theo ngu ý của thuộc hạ, tạm thời Bảo chủ cứ sinh hoạt như thường ngày, đồng thời trong vòng mấy ngày tới, Bảo chủ cứ làm như chất độc chưa được giải trừ. Còn việc tiếp tục ăn phải thức ăn có hạ độc, thuộc hạ có cách làm cho độc dược mất tác dụng, còn bước hành động tiếp theo, xin để thuộc hạ suy nghĩ thêm rồi bẩm báo Bảo chủ sau.
Thiết lão cười rạng rõ nói:
- Được, cứ như vậy tiến hành, lão đệ cả một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi, vậy lão khiếu không dám làm phiền thêm, có gì sáng mai hãy bàn tiếp.
Lúc Tống Thiên Hành về đến chỗ dành riêng cho chàng, đêm đã bước sang canh hai.
Tên thư đồng phục thị cho Tống Thiên Hành mắt thanh mày tú, gân cốt khỏe khoắn, tuổi trạc mười lăm mười sáu, lúc hắn dâng trà cho Tống Thiên Hành đồng thời cũng đưa ra một bức mật thư.
Tống Thiên Hành vừa nhìn thấy nét chữ trên thư mắt chợt sáng lên, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi...
Tên thư đồng cười bí mật nói:
- Tống tiên sinh xem thư xong rồi hỏi!
Tống Thiên Hành lập tức mở thư ra, bên trong là một bức thư đơn giản chỉ có mấy chữ:
“Mọi việc sẽ do tệ đồ báo lại ngu huynh Quân Lượng! ”
Trong đáy lòng của Tống Thiên Hành đang cảm thấy khó hiểu về việc Từ Quân Lượng nhậm chức Tổng quản Kim Thang bảo. Dù lúc ở Kim Lăng qua lời của Mao Tử Kỳ chàng biết được Từ Quân Lượng làm tất cả những việc này đều do chàng, nhưng Từ Quân Lượng ra đi vội vã, ngoài một bức thư tiến cử thì không để lại cho chàng một manh mối nào, nên lúc này chàng cảm thấy phấn chấn như thế nào không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.
Tống Thiên Hành nắm lấy tay tên thư đồng nói:
- Tiểu huynh đệ, thật không ngờ ngươi là...
Tên thư đồng “suỵt” một tiếng, hạ giọng nói:
- Tống tiên sinh, hiện thời tiểu nhân là thư đồng Cần nhi, phục thị cho người.
Tống Thiên Hành cụt hứng, hạ giọng nói:
- Tên thật của ngươi là gì... Năm nay bao nhiêu tuổi...
Cần nhi cung kính trả lời:
- Đệ tử tên Trang Thiệu Cần, năm nay mười sáu tuổi.
Tống Thiên Hành tiếp:
- Ngươi theo lệnh sư bao lâu rồi...
- Chín năm.
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Như vậy chắc học cũng được khá rồi!
Cần nhi khiêm tốn:
- Cần nhi tư chất ngu muội, về sau xin Tống tiên sinh chỉ dạy thêm cho.
Tống Thiên Hành “ừ” trong cổ họng, nói:
- Nhớ lấy, mai mốt khi không có người ngoài thì phải gọi ta là sư thúc.
- Cần nhi tuân lệnh.
Tống Thiên Hành hơi trầm ngâm:
- Sư phụ ngươi lúc ra đi có căn dặn điều gì không...
Cần nhi hạ thấp giọng:
- Sư phụ dặn sư thúc đặc biệt chú ý nhị công tử.
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Về vấn đề này ta cũng đã khám phá được ít nhiều... Sư phụ ngươi còn dặn gì nữa không...
Cần nhi trầm tư:
- Còn nữa, sư phụ nói ba năm trước đây người có phát hiện một số cao thủ của Hương Tuyết Hải, nhưng gần đây thì không phát hiện thấy gì... Còn Thiết Ký tiền trang ở Kim Lăng có một vị thúc thúc tên gọi Mao Tử Kỳ xin sư thúc chiếu cố giùm, bây giờ thì những lời của sư phụ nói, Cần nhi đã nói hết.
Tống Thiên Hành đang trầm tư bỗng Cần nhi sắc mặt thảm não, giọng thê lương nói:
- Sư thúc... sư phụ đệ tử, người...
Mới nói được bấy nhiêu, giọng hắn nghẹn ngào, nước mắt tuôn như mưa.
Tống Thiên Hành xoa đầu hắn, cất giọng ôn hòa nói:
- Cần nhi! Đừng quá đau lòng, người ta nói hiền nhân thiên tướng, nhất định gặp hung hóa kiết, sư phụ ngươi chắc chưa đến nỗi nào, việc này bên trong tất còn có âm mưu gì đó, tóm lại ngươi cứ việc an tâm, với giao tình giữa ta và sư phụ ngươi, ta sẽ tận lực làm rõ trắng đen, đồng thời cứu phụ ngươi. Phần ngươi trong khi hành tung sư phụ còn chưa rõ ràng, cứ theo ta cũng giống như có sư phụ ngươi ở bên mình vậy, hiểu chưa...
Cần nhi lau nước mắt nói:
- Cần nhi hiểu, đa tạ sư thúc.
- Trong mấy ngày nay có ai hϊếp đáp ngươi không...
- Không có.
- Có ai nghi ngờ gì về lai lịch của ngươi không...
- Cũng không có.
Tống Thiên Hành trầm ngâm hỏi:
- Ngươi được phái tới hầu hạ ta là do sư phụ ngươi trước khi đi yêu cầu Bảo chủ làm như vậy hay sao...
Cần nhi gật đầu:
- Thưa phải.
Tống Thiên Hành nhẹ nhàng xoa đầu Cần nhi nói:
- Cần nhi, tạm thời cứ giữ thân phận như bây giờ, chờ ta chỉnh đốn mọi việc xong thì sửa lại, nhớ kỹ, gan phải lớn mà tâm phải nhỏ, lúc nào cũng phải phòng bị kẻ địch ở bên mình.
Cần nhi cung kính gật đầu:
- Cần nhi nhớ rồi.
- Vậy thì được rồi, ngươi đi nghỉ đi.
- Dạ.
Nhìn theo bóng Cần nhi lui ra ngoài, Tống Thiên Hành cảm thấy đôi vai mình bỗng như nặng thêm lên, bất giác nhè nhẹ thở dài.
* * * * *
“Thính Đào Hiên” là cụm kiến trúc duy nhất trong Kim Thang bảo mà vẻ đẹp có thể sánh ngang với “Ninh Viễn lâu”. Cụm kiến trúc này nằm cạnh bờ tường phía Nam của Kim Thang bảo, đối diện với Ninh Viễn lâu. Bên trong vườn cây rậm rạp ẩn hiện một góc lầu màu đỏ, nổi rõ giữa vườn cây xanh mướt, càng làm phong cảnh thêm phần tiêu sái thoát phàm.
Trống đổ tam canh.
Hai bóng người như u linh lướt nhẹ giữa vườn cây âm u bên ngoài Thính Đào Hiên.
Hai dạ hành quái khách này mặc kình trang đen tuyền, đầu trùm một túi vải cũng màu đen, chỉ chừa ra hai lỗ nhỏ, tinh quang phát ra như hai luồng điện, chớp lóe trong đêm đen, dáng hai người một cao gầy, một nhỏ nhắn, người đi sau rõ ràng là một nữ nhân.
Hai dạ hành quái khách đối với cảnh vật của Thính Đào Hiên như rất quen thuộc, hai người lợi dụng bóng tối dưới những tàng cây, nhẹ như mèo đêm lướt đi không phát ra chút tiếng động. Êm ái nhẹ nhàng đi lên lầu, đến dưới cửa sổ nhìn ra ngọn giả sơn. Hai người lấy tay ra hiệu, bế tức vận huyền công áp tai vào cửa sổ nghe động tĩnh trong phòng.
Gian tịnh thất này là phòng riêng của tân nhiệm tổng quản Tống Thiên Hành.
Tống Thiên Hành mặc dù suốt một ngày một đêm cực nhọc chưa hề được nghỉ ngơi, nhưng với nội công sẵn có của chàng thì như vậy cũng chưa thấm vào đâu, chỉ cần điều tức một lúc là mọi mệt mỏi qua hết.
Huống chi chàng hiện đang ở trong một nơi lạ lẫm, phức tạp, hung hiểm, đương nhiên chàng không dám ngủ, chỉ ngồi hành công điều tức thay giấc ngủ.
Bóng người nhỏ nhắn đứng bên ngoài cửa sổ áp tai nghe ngóng một lúc không thấy động tĩnh gì, thấy cửa sổ chỉ khép hờ còn chừa một khe hở, liền ghé mắt nhìn vào.
Trong phòng lạp chúc lung linh, tỉnh lặng đến một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tống Thiên Hành ngồi đối diện cửa sổ, xếp bằng tròn khép mắt, hai tay chắp lại, châu thân bao phủ một lớp khí trắng đυ.c như sương, mùi trầm hương thoang thoảng đến hai người đứng bên ngoài cửa sổ cũng có thể ngửi thấy.
Đây chính là người nội công thâm hậu hành công đến cảnh giới vong ngã, cũng là lúc mà người võ công tuyệt thế yếu ớt nhất. Gặp phải lúc ấy, chỉ cần có người ám toán, nặng thì táng mạng, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, ôm hận suốt đời. Bởi vậy lúc võ lâm cao thủ bế quan tu luyện thông thường phải có người hộ pháp.
Bóng người nhỏ nhắn ẩn thân ghé mắt nhìn vào bên ngoài cửa sổ cũng là đại hành gia, đương nhiên cũng biết rõ việc này, thoáng nhìn qua không khỏi mừng thầm, nhưng hắn là người tinh tế cẩn thận, đề phòng vạn nhất không dám khinh suất đích thân mạo hiểm, nhìn quái khách thân hình cao gầy gật đầu nhè nhẹ khoát tay ra hiệu, rồi lui ra đứng bên cạnh gia tâm giới bị.
Quái khách cao gầy tiến tới gần, nhìn lướt vào bên trong rồi lẹ làng phất tay, một mũi “Bạch Hổ đinh” dài ba tấc tẩm kịch độc, “véo” một cái nhắm thẳng “Thất Khảm huyệt” trước ngực Tống Thiên Hành phóng tới.
Thân hình Tống Thiên Hành đảo nhẹ, khí thể bao quanh thân hình tan mất, nhưng dường như còn cố giữ thân hình chưa ngã xuống.
Quái khách mừng như phát điên định đẩy cửa xông vào...
Nhưng ngay trong một sát na (...) trước lúc hắn đứng dậy, hai cánh cửa sổ đột ngột mở ra, đồng thời hai mắt Tống Thiên Hành vụt mở ra vừa lúc quái khách cao gầy đứng dậy.
Song mục Tống Thiên Hành như điện nhìn quái khách, môi khẽ nhếch một nụ cười cất giọng điềm tĩnh nói:
- Không cần khách sáo, Lệnh chủ, mời vào đây!
Quái khách trong nhất thời như bị đột biến phát sinh trước mắt làm cho chết điếng, hắn đứng trân trân như hóa đá, không dám tiến tới cũng không dám thối lui, không, có lẽ ý niệm đào tẩu cũng bị cơn sợ hãi quét mất rồi.
Kỳ thực cũng không thể trách hắn được, trong một tình huống như vậy, tập kích người, bất kỳ ai cũng không thể nghĩ là không thành công.
Nhưng Tống Thiên Hành ngồi đó, song mục như hai hòn than, thể hiện chân lực sung mãn nào thấy có chút dáng thọ thương nào, việc như vậy làm sao khiến hắn không sợ vỡ mật sao được.
Điều đáng tức cười là uổng cho chúng đã biết rõ lai lịch của Tống Thiên Hành, cũng có lẽ quá chú tâm đến việc ám toán đối phương mà quên mất một việc quan trọng. “Chiên Đàn thần công” của Tống Thiên Hành luyện đến một cảnh giới nào đó, sẽ có tác dụng “phân tâm” và “vạn ứng”. Nói như vậy có nghĩa là trong lúc chàng hành công nhập định, vẫn có thể phân tâm chú ý động tĩnh xung quanh, không những có thể phòng ngừa địch ám kích, thậm chí có thể xuất thủ công địch, bởi vậy “Chiên Đàn thần công” còn gọi là “Vạn Ứng thần công”.
Lại nói về quái khách cao gầy bị kinh hãi đến vỡ mật, đang đứng chết điếng ngoài cửa sổ, cũng may quái khách có thân hình nhỏ kia trấn tĩnh nhanh hơn, giơ tay nhéo vào vai hắn một cái, dùng “Nhĩ ngữ truyền âm” nói:
- Ngốc tử, còn chưa chịu chạy đi!
Quái khách cao gầy như vừa tỉnh cơn ác mộng, thoáng lạng người tung mình phóng đìa Tống Thiên Hành cười ha hả nói:
- Lệnh chủ các hạ chê phòng của tại hạ nhỏ hẹp không đáng vào sao...
Trong tiếng nói vang vang như sấm, thân hình chàng đã cất lên, vận thần công hộ thể rồi xuyên qua cửa sổ phóng ra...
Nhưng thân hình chàng vừa đến cửa sổ, bên ngoài đã vang lên tiếng quát chói tai:
- Trở vào!
Tiếng quát như gai đâm vào lá nhĩ, chưởng kình như vũ bão, càng đáng sợ hơn là trong chưởng phong còn có vô số kim châm nhỏ như lông bao trùm cả cửa sổ, kích tới nhanh như điện. Rõ ràng võ công và tâm cơ của người này đều cao hơn kẻ kia mấy bậc.
Đối với Tống Thiên Hành, chiêu đánh lén này không vượt xa ngoài dự đoán của chàng, nhưng với công lực cực cao và thủ pháp cực tuyệt của đối phương quả thật đã vượt quá sức dự liệu của chàng, thế nên chàng không thể không vận công hộ thể tăng lên thêm ba thành, nhưng như vậy thân hình chàng vô tình cũng bị chậm lại.
Chỉ một thoáng chậm lại ấy, chờ khi chàng đánh vẹt ám khí cùng chưởng phong của đối phương, xuyên ra cửa sổ, dưới ánh sáng mờ nhạt của sao thưa, đối phương đã biến mất không còn lại chút dấu vết nào.
Chàng biết rõ địch ở trong bóng tối còn mình ở ngoài sáng, lại thêm chúng mai phục trong bảo đã lâu, địa hình địa vật rõ như lòng bàn tay, muốn truy tìm tất mất công vô ích, do đó chàng không có ý định truy tầm chỉ ngẩng đầu nhìn trời đêm, bên khóe miệng bỗng hiện một nụ cười khó hiểu.
Từ xa xa bốn bóng người từ bốn hướng khác nhau phi thân như bay tới.
Tống Thiên Hành biết đó là những người tuần trực ban đêm, nghe tiếng cười của chàng chạy đến, nên không đợi bốn người đến gần đã xua tay nói:
- Việc đã qua rồi, các vị trở về chỗ canh gác đi.
Bốn người đồng cung thân lãnh mạng, tung người ngược trở về hướng cũ.
Cần nhi cũng phóng ra hớt hải gọi:
- Sư thúc, lúc nãy...
Tống Thiên Hành từ từ quay người lại ôn hòa nói:
- Không có gì, Cần nhi ngươi đi nghỉ đi.
Cần nhi đưa ánh mắt nghi hoặc lướt qua mặt Tống Thiên Hành rồi cung kính nói:
- Dạ! Sư thúc cũng đi an nghỉ...
- Ừm...
Tống Thiên Hành đưa mắt nhìn theo dáng nhỏ nhắn của Cần nhi khuất sau góc lầu, quay người trở ra, mục quang chăm chú nhìn độc viện của Vân Trung Nhạn im lặng trầm tư.
Thật lâu, thật lâu sau, trong lúc trên môi chàng thoáng hiện một nụ cười lạ lùng, định quay người trở vào phòng...
Bỗng... bên ngoài cách bờ tường vây quanh bảo không xa, trong bóng đêm hai bóng người như hai làn khói lướt nhẹ đi, thoắt cái đã biến mất vào rừng tùng rậm rạp bên ngoài.
Tống Thiên Hành nhìn thấy không khỏi kinh hãi thầm, nghĩ bụng:
- “Thân pháp hai người này quả là cao minh... ”
Tống Thiên Hành gánh trọng trách Tổng quản Kim Thang bảo đang trong cơn sống gió, thì hai người kia dù là bạn hay thù đều cần thiết là phải đuổi theo cho biết trắng đen. Thế là trong khi tâm niệm xoay chuyển như điện, thân hình chàng đã như một làn khói, chớp mắt cũng đã vượt ra khỏi bờ tường, lướt theo hướng hai bóng người kia mất hút.
Chàng thi triển tuyệt thế khinh công, lợi dụng bóng tối dưới tàng cây, nhanh như chớp tiến tới.
Kỳ lạ thay, trên đường đi ngoài tiếng rì rào của lá tùng trong gió đêm, mặc cho chàng vận huyền công âm thầm quan sát nhưng vẫn không nghe được tiếng động lạ nào.
Tống Thiên Hành tuy vừa đến Kim Thang bảo nhưng địa hình xung quanh chàng cũng đã có khái niệm sơ sơ, chàng biết nếu mình cứ chạy như vậy không đổi hướng, đi tiếp chừng hơn dặm đường nữa tất đến bờ đá cạnh hồ.
“Không lẽ hai người này chạy thẳng xuống hồ... ”
Đang suy nghĩ thầm bỗng nghe một giọng cười già nua nhưng không kém phần hùng tráng, tiếng cười theo gió đưa lại, vang vang không dứt.
Cho dù chỗ chàng đang đi cách chỗ phát ra tiếng cười hơn dặm đường, dù cho xung quanh tiếng lá reo vi vu, nhưng vì người phát tiếng cười nội công siêu tuyệt nên Tống Thiên Hành nghe rõ mồn một, đồng thời cũng nhận ra giọng cười quen thuộc làm chàng bỗng nhớ ra một người.
Phát hiện ngoài dự kiến này khiến Tống Thiên Hành không phí công đi theo dõi hai bóng người lúc nãy nữa, giở hết cước lực phóng nhanh về hướng phát ra tiếng cười.
Chỉ một thoáng sau chàng đã đến bìa rừng tùng.
Cách bìa rừng tùng hơn trượng, thế núi đột ngột dốc xuống, tạo thành thế vách đá như bị ai dùng búa chém xuống vậy. Bên dưới vách đá là một bờ dốc ngang gần trăm trượng, dọc vài chục trượng, trên bờ dốc có cây mọc lưa thưa, cạnh bờ dốc là một vách đá dựng đứng chừng năm trượng, bên dưới vách đá nước lấp lánh.
Lúc này trên bờ dốc, ngay chính giữa có ba người đang đứng.
Người đứng quay mặt về phía bờ hồ là một lão nhân thân hình gầy đét, tóc bạc rối tung, mình mặc bộ quần áo nông phu, tay cầm ống điếu, ngẩng mặt nhìn trời, dáng vẻ toát vẻ cuồng ngạo không coi ai ra gì.
Tống Thiên Hành ẩn thân trên thân cây trên đỉnh núi, tuy không nhìn rõ diện mạo của lão nhân, nhưng chỉ cần nhìn sau lưng lão, cùng bộ quần áo cũng đủ xác minh thân phận lão qua tiếng cười chàng nghe lúc nãy. Trên gương mặt Tống Thiên Hành thoáng lộ nụ cười hài lòng.
Đứng đối diện với lão nhân nông phu là hai người mình mặc trường bào màu xám, che mặt bằng một mảnh vải đen, một người cao một người thấp đứng sát nhau. Người cao mình như cây gậy, người thấp mập tợ một khối thịt, người này đứng gần lão nhân đối diện thân hình vừa thấp vừa gầy vừa khéo tạo thành một cảnh tương phản đủ khiến người nhìn cười đến vỡ bụng.
Lúc Tống Thiên Hành vừa tới nơi nhìn xuống thì tràng cười của lão nhân nông phu cũng vừa dứt, tên che mặt cao gầy đứng đối diện đã nổi giận quát:
- Tên quỷ lùn kia có gì cứ việc nói ra, cần gì phải kêu gào như vậy...
Lão nhân nông phu vẫn ngẩng mặt lên trời như củ, chậm rãi đáp:
- Ta cười là việc của ta, không lẽ cũng không được...
Tên cao gầy hơi ngẩn người, lại quát hỏi:
- Như vậy âm hồn bất tán của ngươi cứ theo hai ta là có ý gì...
Lão nhân nông phu lạnh lùng:
- Không lẽ Động Đình Sơn là đất đai tổ tông nhà ngươi sao...
Tên cao gầy đáp:
- Không cần phải là đất đai nhà ta, ta cũng có quyền hỏi ngươi.
Lão nhân nông phu thôi không nhìn trời nữa, chú mục nhìn đối phương cười lạnh nói:
- Lão phu nhớ ra rồi, hai ngươi đã nói là người của Kim Thang bảo, đây là phạm vi thế lực của Kim Thang bảo, đương nhiên hai ngươi có quyền hỏi.
Hơi dừng lời một chút lão lại hỏi tiếp:
- Nhưng lúc nãy hai ngươi đi qua Kim Thang bảo mà không vào, lại lén lút chạy ra đây, việc này ngươi giải thích ra sao đây...
Giọng nói của hai người này không lớn lắm, dù Tống Thiên Hành ẩn thân ở trên cao, khoảng cách hai nơi khá xa, nhưng nội công chàng thâm hậu nên chỉ cần ngưng thầm lắng nghe, từng tiếng từng tiếng một, nghe không sót chữ nào. Khi lão nhân nông phu dứt lời, chàng bỗng nghĩ thầm:
- ”Phải rồi, nếu đã là người của bản bảo, tại sao đi ngang qua bảo mà không vào, lại chạy ra nơi hoang vắng này làm gì, lại nữa chàng thân làm Tổng quản Kim Thang bảo tại sao Bảo chủ không hề nói cho chàng bên trong bảo còn có hai người thân thủ cao minh như vầy, không lẽ việc này bên trong còn có điều ẩn khuất... ”.
Tống Thiên Hành mới nghĩ tới đây thì nghe tên cao gầy cất giọng âm âm nói:
- Nơi này sau lưng là núi, trước mặt là hồ, sơn thanh thủy tú không lẽ chỗ này còn chưa xứng để vùi xác ngươi sao...
Lão nhân nông phu cười ha hả nói:
- Hào hài tử, lòng hiếu đễ của hai ngươi thật hiếm thấy, không uổng công ta...
Tên cao gầy nạt ngang ngắt lời:
- Cuồng đồ muốn chết!
Trong tiếng quát, cả hai song song tiến tới, bốn chưởng đồng thời xuất động, hai bên tả hữu giáp công, vây chặt lão nhân nông phu vào giữa kình phong đầy trời, trong nhất thời đã thấy đá bay cát chạy, tiếng gió rít kinh người.
Nhưng cho dù chiêu thức của hai người có thâm độc có bá đạo đến đâu, lão nhân nông phu vẫn bình tĩnh như không, miệng vẫn cười nhạt, thần thái ung dung lách bên này né bên kia, không phí chút hơi sức, hóa giải chiêu số của đối phương.
Hai tên kẻ thấp người cao công luôn mười mấy chiêu, không những không chạm được vạt áo đối phương ngược lại bị chân khí hộ thể của đối phương phản chấn đến đảo lộn, bất giác kinh hãi, ngầm hội ý song song tung người thối lui hơn trượng, vẫn tên cao gầy lên tiếng hỏi:
- Tôn giá là cao nhân phương nào... Có thể cho biết danh hiệu...
Lão nhân nông phu cười nhạt nói:
- Thần kinh của các hạ không đường bình thường lắm chăng...
Tên cao gầy hơi ngẩn người không hiểu ý đối phương muốn nói gì, lão nhân nông phu vẫn mỉm cười tiếp:
- Lão phu tuy già nhưng trí nhớ hãy còn tốt, mới hồi nãy đây ngươi còn mắng lão phu là con quỷ lùn, bây giờ lại gọi là cao nhân, quả lão phu cũng điên đầu vì ngươi.
Mảnh vải che mặt của tên cào gầy chấn động như gặp gió, lão nhân nông phu đã tiếng nói tiếp:
- Các hạ mắng lão phu là quỷ lùn, lão phu ngoài trách phụ mẫu ra không còn lời gì để nói nữa, nhưng ngươi nói lão phu “cao”, hơn nữa là lời của người có thân hình tre miễu như ngươi quả thật là mắng người quá đáng.
Tống Thiên Hành suýt chút nữa đã cười thành tiếng.
Lúc này lão nhân nông phu xoay ngang qua, Tống Thiên Hành nhìn thấy con mắt độc nhất của lão chớp chớp phát xạ tinh quang tựa hồ không nén được cất tiếng gọi.
Tên cao gầy cất tiếng cười khan nói:
- Tại hạ theo lẽ thường trong giang hồ thỉnh giáo danh hiệu của tôn giá, mong rằng...
Lão nhân nông phu cười nói:
- Người ta thường nói thức thời vụ là vi tuấn kiệt, các hạ trước xấc xược, sau lại cung kính, quả là người thức thời, thật không hổ với danh hiệu “Thiên Đài song kiệt”.
Bốn chữ “Thiên Đài song kiệt” lọt vào tai Tống Thiên Hành bất giác chàng hơi ngẩn người nghĩ thầm:
- “Phải rồi, sao mình lại lú lẫn vậy không biết, chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài của hai tên này cũng đủ đoán biết chúng là ai rồi”.
Thì ra “Thiên Đài song kiệt” là anh em cùng cha khác mẹ, lão đại là Trần Văn, thân hình cao gầy, lão nhị là Trần Vũ, thân hình thấp mập, hai người trước nay đi đâu cũng có đôi. Pho “Hòa Hợp kiếm pháp” với “Lạc Anh chưởng” của chúng nổi tiếng trong võ lâm Nam thất tỉnh, luận về danh vọng cá nhân, chỉ nhường mỗi một Kim Thang bảo Bảo chủ Vân Thiết Thành mà thôi.
Hai tên cao thấp bất giác kinh hãi thối lui ba bước đồng thanh kinh hãi kêu lên:
- Ngươi... làm sao biết...
Lão nhân nông phu cười nhạt nói:
- Việc lão phu biết còn nhiều nữa kìa!
Trần Văn (tên cao gầy) trầm giọng nói:
- Tại hạ một lần nữa thỉnh giáo...
Lão nhân nông phu xua tay lia lịa ngắt lời đối phương:
- Món đó thì khỏi, lão phu không dám kết thân với nhị vị đâu.
Trần Vũ (tên mập lùn) nổi giận quát:
- Ngươi tưởng hai ta sợ ngươi sao...
“Xoảng” một tiếng thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, quay sang Trần Văn:
- Lão đại, không cần phí lời với hắn nữa, ta thử xem hắn được mấy cân lạng.
Tên này từ đầu đến giờ nín lặng không lên tiếng, không ngỡ mở miệng đã nghe có binh khí chiến tranh. Nhưng được cái Trần Văn cũng là người biết mình vội vàng ngăn lại:
- Lão nhị, không được làm càn!
Lão nhân nông phu nhếch mép cười nhẹ nói:
- Nghe tiếng “Hòa Hợp kiếm pháp” của “Thiên Đài song kiệt” đã lâu, nghe đồn kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, nếu nhị vị có thể cho lão phu khai nhãn giới...
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, Trần Văn giành lên tiếng trước:
- Tôn giá đã không chịu báo danh hiệu, huynh đệ tại hạ cũng không thể miễn cưỡng.
- Hừ, hai ngươi miễn cưỡng được sao...
Trần Văn giọng vẫn hòa hoãn:
- Như vậy, tôn giá có thể cho biết mục đích đến đây không...
Lão nhân nông phu vẫn ngang tàng hừ lạnh một tiếng, độc nhãn trợn trừng nhìn Thiên Đài song kiệt trầm giọng nói:
- Thiên Đài song kiệt danh tiếng trong giang hồ không nhỏ, nay lão phu hỏi hai ngươi tại sao gần đây lại cam chịu ti tiện làm việc thương nhân bại lý như vậy...
Thiên Đài song kiệt bất giác kinh hãi song song thối lui một bước, vẫn là Trần Văn lên tiếng:
- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao...
Lão nhân nông phu hừ lạnh:
- Dám làm không dám nhận, đủ thấy gan không lớn. Nhưng các ngươi gây họa không thể gọi là nhỏ.
Trần Văn chấn động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm tỉnh:
- Tôn giá nói như vậy không biết có thể giải thích rõ hơn...
Lão nhân nông phu cười nhẹ:
- Đừng bắt lão phu phải dài dòng, các ngươi biết lão phu là ai không...
Đây quả thật là một lão già cổ quái, người ta một hai thỉnh giáo danh hiệu lão không chịu nói, giờ lại tự động có ý muốn tự nói ra.
Trần Văn cười mà như miếu:
- Tại hạ rửa tai chờ nghe.
Lão nhân nông phu đưa con mắt độc nhất nhìn về phía vách đá cạnh hồ, liếc nhanh cái rồi chậm rãi trả lời:
- Với tuổi tác của hai ngươi chắc đã có nghe nói qua ba tiếng “Trường Xuân đảo”...
Trần Văn rúng động toàn thân, liếc nhanh bào đệ một cái, nói:
- Đúng vậy, tại hạ đã có nghe qua.
Lão nhân nông phu như vô tình lại nhìn vách đá phía hồ một cái, nói:
- Trường Xuân đảo có một vị tên là “Oải Kim Cương” Thạch Vô Hận chắc nhị vị đã có nghe danh...
Trần Văn vội gật đầu:
- Có biết, đó là bào đệ của Thạch đảo chủ.
Hơi dừng lời một chút bỗng hắn như vụt nhớ ra việc gì, run giọng hỏi:
- Không lẽ tôn giá là Thạch tiền bối...
Giọng lão nhân nông phu vẫn ngang ngược:
- Không dám, lần này xem ra các hạ thông minh ra rồi.
Tống Thiên Hành không nhịn được cười, nghĩ thầm:
- “Lão già này định giở trò gì nữa đây, tự dưng lại mạo nhận là Thạch Vô Hận làm chi không biết! ”
Trần Văn tựa hồ còn nghi hoặc, ấp úng:
- Nhưng Thạch tiền bối... dường như...
Con mặt độc nhất của lão nhìn như muốn đốt cháy Trần Văn, gằn giọng hỏi:
- Dường như thế nào...
Trần Văn đắn đo một lúc lâu mới bình tĩnh nói:
- Tôn mục của Thạch tiền bối, hình như là...
Lão nhân nông phu á lên một tiếng nói:
- Ngươi nói con mắt của lão phu sao chỉ còn lại một con chứ gì...
Trần Văn ấp úng:
- Phải... phải, xin Thạch tiền bối lượng thứ, tại hạ...
Lão nhân xua tay nói:
- Không sao, lão phu đã thành độc nhãn, đương nhiên không thể trách ngươi được, ngươi có hỏi cũng không phải phạm gì!
- Như vậy...
Lão nhân nông phu đột nhiên nổi giận quát:
- Đừng có mà làu bàu lúng túng như đàn bà con gái vậy! Ngoáy tai ra mà nghe đây, con mắt của lão phu ba năm trước đây bị chó cắn hư hết một bên!
Chó mà có thể cắn hư một con mắt của người ta, đây quả là một việc kỳ quái tuyệt kim cổ.
Trần Văn ồ lên một tiếng nói:
- Thì ra là như vậy!
Độc nhãn của lão chớp chớp nhìn Trần Văn hỏi:
- Xem ra các hạ còn có một chút không tin...
Trần Văn xua tay:
- Nào dám! Nào dám!
- Hừ, cỡ như ngươi mà dám không tin!
Giọng Trần Văn vẫn một mực giữ lễ:
- Thạch tiền bối có thể nói rõ mục đích đến đây không...
Lão nhân nông phu chợt phá lên cười ha hả:
- Ta đã nói rõ thân phận, không lẽ trong lòng ngươi còn chưa rõ mục đích của ta...
Trần Văn cố chống chế:
- Nếu tại hạ đã rõ thì đâu dám thỉnh giáo Thạch tiền bối.
Lão nhân nông phu gật gật đầu nói:
- Lời nói nghe cũng có lý lắm, lão phu chỉ còn lại một con mắt nhưng đã nhìn thấu tâm can ngươi giả ngu giả khờ...
Hơi dừng lời, lão chú mục nhìn Trần Văn đáp:
- Trần Văn, ngươi có biết lai lịch con trai lớn của Kim Thang bảo Bảo chủ Vân lão nhi không...
- Không biết!
- Còn nữa, ngươi có biết sư thừa của Từ Quân Lượng đại hiệp không...
- Cũng không biết!
- Ngươi thật không biết...
Tấm vải che mặt của Trần Văn hơi lay động:
- Tại hạ thật không biết!
Độc nhãn của lão nhân nông phu chợt lóe tinh quang nhìn về phía bờ vực đá phía hồ, chậm rãi nói:
- Tiểu tử, xem ra lão phu phải nói cho ngươi nghe rồi...
Lão già này ỷ già rồi làm phách, “Thiên Đài song kiệt” danh vọng trong giang hồ như thế nào mà lão lúc thì gọi “các hạ”, lúc thì gọi ngay tên tục, bây giờ lại gọi là “tiểu tử”.
Thiên Đài song kiệt năm nay ít ra cũng hơn bốn mươi tuổi, lại bị người gọi là tiểu tử, việc này truyền ra ngoài thử hỏi Thiên Đài song kiệt làm sao dám nhìn mắt giang hồ đồng đạo... Nhưng người ta vừa thể hiện công lực chí cao, lại thêm cái tên Thạch Vô Hận, quả không phải là người dễ ghẹo đến, cho dù tức khí tràn hông cũng đành nín chịu.
Trần Vũ tính tình nóng nảy dường như không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, nhưng Trần Văn công phu hàm dưỡng như cao hơn, đưa tay ngăn chặn bào đệ, cất giọng lạnh lùng nói:
- Thạch tiền bối, tại hạ xin hầu nghe!
Lão nhân nông phu liếc về phía vực đá cạnh hồ, trầm giọng nói:
- Con dâu lớn của Vân lão nhi chính là Thạch Quỳnh, điệt nữ của lão phu, hai ngươi rõ chưa...
Thiên Đài song kiệt kinh hãi kêu lên thất thanh:
- Đó... đó là công chúa của Trường Xuân đảo...
Tống Thiên Hành ẩn thân trên cao thấy lão nhân nông phu cứ chốc chốc lại đưa mắt liếc về phía vực đá cạnh hồ, liền biết có sự bất thường, nên cũng âm thầm vận huyền công quan sát, chàng bỗng phát giác ra bên dưới vách đá có một người đang ẩn thân, có điều không rõ lai lịch của người này thế nào, càng không biết lão nhân nông phu đang âm thầm tính toán điều già Lão nhân nông phu cười nhạt nói:
- Đừng sợ, lão phu tạm thời chưa làm khó dễ hai ngươi, hà hà... bây giờ hai ngươi đã hiểu rõ lúc nãy lão phu nói “hai ngươi gan không lớn mà làm họa không nhỏ” chưa...
Thiên Đài song kiệt đưa mắt nhìn nhau một cái, nín lặng không nói tiếng nào.
Tống Thiên Hành nghĩ thầm:
- “Nghe lời của lão hình như Thạch Quỳnh bị chết về tay của Thiên Đài song kiệt. Nhưng việc này làm sao lão biết được... ”
Lão nhân nông phu cười khan hỏi:
- Các ngươi ớn lạnh rồi có phải không... Nói cho các ngươi hay, Trường Xuân đảo đã không phải là chỗ dễ chọc đến, đồng thời các ngươi lại chọc đến một nhân vật còn ghê gớm hơn Trường Xuân đảo nữa...
Trần Vũ bỗng chen lời:
- Đó là ai...
Lão nhân nông phu chậm rãi:
- Một nhân vật trong “Vũ Nội song tiên” Trường Xuân chân nhân.
Thiên Đài song kiệt chấn động toàn thân, Trần Văn cố đè nén sợ hãi, nhưng giọng hắn vẫn không khỏi run run:
- Thạch lão tiền bối, không lẽ Từ Quân Lượng đại hiệp là... là...
Lão nhân nông phu đỡ lời:
- Để lão phu nói thay cho ngươi. Từ Quân Lượng đại hiệp là đệ tử đắc ý nhất của Trường Xuân chân nhân.
Thiên Đài song kiệt tuy đã có chuẩn bị trước, nhưng nghe lão nói không khỏi chấn động, mảnh vải che mặt hai người không ngớt rung động.
Tống Thiên Hành ẩn thân trên cao nhìn thấy như vậy cũng không khỏi kinh hãi đổ mồ hôi lạnh nghĩ thầm:
- “Không lẽ Từ Quân Lượng lại bị hai tên này ám toán sao... Trời xanh... sao ông nỡ... ”.
Trong lòng kịch động vô ngần, suýt chút nữa chàng đã lên tiếng kêu lão nhân nông phu để hỏi rõ trắng đen, nhưng lời nói của lão nhân vừa khéo ngăn chàng lại:
- Chắc hai ngươi đang lạ lùng tại sao lão phu lại biết rõ bí mật trong lòng hai ngươi phải không...
Thiên Đài song kiệt bất giác ngẩng đầu lên, vải che mặt không ngớt rúng động, chăm chú nhìn lão không lên tiếng.
Lão nhân nông phu chậm rãi nói:
- Hôm qua, lúc lão phu gặp hai ngươi ở Tô Châu, cho dù hai ngươi dị dung thay tên đổi họ, đồng thời nói dối là người của Kim Thang bảo, nhưng lão phu chỉ nhìn sơ đã biết rõ lai lịch của hai ngươi. Kinh nghiệm báo cho ta biết loại cá lớn như hai ngươi quyết chẳng chịu nằm trong vũng nước nhỏ Kim Thang bảo, thế là ta đoán chắc bên trong tất có âm mưu.
Lại nữa hành tung bí mật của hai ngươi khêu động lòng hiếu kỳ của lão phu. Thế là lúc đầu canh đêm hôm, trong lúc say túy bên trong Hồng Thủy tửu lâu, bàn việc bắt cóc Từ thái phu nhân, dùng “Du Già thuật” xúi giục Vân đại công tử tự tay gϊếŧ vợ thế nào đều được lão phu nghe không sót tiếng nào.
Lão nhân nông phu nói tới đây, Tống Thiên Hành mới biết lúc nãy mình hiểu sai ý lão, thì ra hai tên này bắt cóc Từ thái phu nhân chứ không phải ám toán Từ Quân Lượng, bất giác vui mừng vì có được chút manh mối của Từ thái phu nhân, đồng thời thở hắt như trút được gánh nặng vì Từ Quân Lượng chưa hẳn đã chết.
Nhưng còn Thiên Đài song kiệt càng nghe càng kinh hãi, như chết đứng giữa đương trường.
Ngay lúc ấy bỗng từ bên dưới vực đá phía hồ một tiếng hú giận dữ phát lên, tiếp theo là một bóng xám nhanh như chớp thế như thần ưng bắt hổ nhắm đầu Thiên Đài song kiệt bổ xuống, đồng thời phát ra tiếng quát như sấm động:
- Tặc tử, đền mạng cho điệt nữ ta!
Biến cố quá bất ngờ, Thiên Đài song kiệt càng thêm kinh hãi, ý nghĩ kháng địch chưa kịp nảy ra trong óc, thì luồng kình phong cương mãnh tuyệt luân đã bao lấy thân hình chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết.
Với võ công của Thiên Đài song kiệt mà chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết trước thế công của đối phương thì quả thật là chuyện hiếm thấy!
Nhưng ngay trong lúc Thiên Đài song kiệt thúc thủ chờ chết, bỗng thấy bóng người chớp động, giọng cười quái dị lại vang lên.
“Bùng” một tiếng kinh thiên động địa, bóng xám từ phía dưới hồ xông lên lộn ba vòng trong không trung, văng ra xa ba trượng đáp xuống, còn lão nhân nông phu tay cầm ống điếu đứng an nhàn trên đất mỉm cười nói:
- Thạch lão nhị, ta cứ tưởng ngươi rụt như rùa không dám xuất đầu lộ diện, sao ngươi lại không nhịn được xuất thủ hồ đồ như vậy...
Thì ra bóng xám từ bên dưới vực đá phi lên mới thật sự là “Oải Kim Cương” Thạch Vô Hận!
Chỉ thấy lão thân mặc trường bào màu lam, chân mang giày vải độn thật cao, tóc bạc lốm đốm, mắt như chuông đồng, thân hình vừa gầy vừa lùn, nếu thay bộ áo quần nông phu, dấu một con mắt thì lão với lão nhân nông phu mười phần giống hết bảy tám.
Tống Thiên Hành ẩn thân trên cao, đến lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nghĩ thầm:
- “Thảo nào lão già này nói chuyện điên đảo, mắt lại chốc chốc nhìn về phía hồ, thì ra tật cũ của lão lại tái phát, cố ý chọc giận Thạch lão nhị”.
“Oải Kim Cương” Thạch Vô Hận tròn mắt nhìn lão nhân nông phu nổi giận quát:
- Giỏi lắm, ngươi dám giả mạo Thạch mỗ, Thạch mỗ chưa thanh toán ngươi, ngươi lại kiếm chuyện với mỗ trước.
Lão nhân nông phu cười nói:
- Thạch lão nhị, đừng tự trát vàng lên mặt như vậy, ba chữ Thạch Vô Hận của ngươi chưa đáng cho lão phu mạo danh ngươi đâu.
Thạch Vô Hận hừ lạnh:
- Sự thật ràng ràng còn đó, không lẽ ngươi còn chối...
- Không sai, việc xảy ra là thật, nhưng lão phu nhất thời cao hứng, cố ý ghẹo ngươi một chút mà thôi... hơn nữa ta đã tìm nguyên hung gϊếŧ chết điệt nữ cho ngươi còn chưa đủ đền bù một chút đường đột đó hay sao...
Thạch Vô Hận gật đầu nói:
- Ừ, ngươi nói cũng có lý nhưng tại sao lại ngăn không cho ta gϊếŧ người...
- Không lẽ ngươi không muốn tìm ra nhân vật đứng đàng sau, kẻ đã ra lệnh gϊếŧ chết Thạch Quỳnh...
- Ồ, coi bộ lão nhi ngươi cũng khá tinh anh. À, mà ngươi là ai...
Độc nhãn của lão nhân nông phu thoáng hiện tinh quang nhìn ra mặt hồ chậm rãi nói:
- Kẻ có thể bảo cho ngươi biết lão phu là ai sắp tới rồi đó!
Tống Thiên Hành nhìn theo ánh mắt lão nhân nông phu, chỉ thấy trên mặt hồ xuất hiện một chiếc khoái thuyền không buồm, không chèo, đang lướt trên mặt hồ nhanh như gió hướng thẳng bờ bên này, dưới ánh trăng sao mờ ảo, mặt hồ nổi lên hai gợn sóng màu trắng xóa đàng sau đuôi thuyền ra xa, xa mãi.
Đồng thời Thiên Đài song kiệt cũng bất giác kinh hãi kêu lên thành tiếng.
Thạch Vô Hận nhìn chiếc thuyền rẽ sóng trên mặt hồ chau mày nói:
- Người này có thể dùng chân khí đẩy thuyền đi nhanh như vậy, công lực của hắn sợ không dưới ta và ngươi...
Lão nhân nông phu tựa hồ không nghe thấy lời của Thạch Vô Hận, chú mục nhìn Thiên Đài song kiệt hỏi:
- Người sắp đến ấy thân phận thế nào trong tổ chức...
Thạch Vô Hận ngạc nhiên hỏi:
- Ủa..., lão huynh, lúc nãy ngươi nói mấy người này biết lai lịch của ngươi, sao ngươi lại không biết thân phận của chúng...
Lão nhân nông phu hừ nhẹ trầm giọng nói:
- Đó là hai việc khác nhau, lão nhị ngươi chớ có xúc động!
Trần Văn tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi nói:
- Đó là Bạch Kỳ lệnh chủ của bản môn...
Tống Thiên Hành nghe nói hơi giật mình:
- “Lại thêm một Bạch Kỳ lệnh chủ, không rõ tên Bạch Kỳ lệnh chủ này có nhiều hóa thân không... ”
Chỉ nghe Trần Văn nói tiếp với giọng sợ hãi:
- Thạch... nhị vị tiền bối, huynh đệ tại hạ thật bất đắc dĩ phải làm thân trâu ngựa cho người sai khiến, nếu nhị vị tiền bối có thể dung thứ cho huynh đệ tại hạ để sai khiến về sau, xin nhị vị nặng tay đả thương huynh đệ tại hạ.
Lão nhân nông phu chú mục nhìn Thiên Đài song kiệt nói:
- Được, hai ngươi trả lời ta mấy câu hỏi.
- Xin tiền bối cứ hỏi, hại hạ sẽ sự thực trả lời.
- Qúy đầu lãnh là ai...
Trần Văn lắc đầu cười ảo não:
- Tiền bối, tại hạ chỉ biết hắn gọi là “Nhất Thống môn chủ” còn danh tánh, lai lịch, chỉ sợ phải từ Lệnh chủ trở lên mới biết được.
Lúc này chiếc khoái thuyền trên mặt hồ càng lúc càng đến gần, trong sắc đêm mông lung chỉ thấy hai bóng trắng và một bóng đen đứng sững trên thuyền, quần áo phất phơ trong gió tựa như đằng vân giá vụ phiêu phiêu bay tới.
Trần Văn tuy miệng đối đáp với lão nhân nông phu nhưng mắt như dán chặt vào chiếc khoái thuyền, lúc này thấy ba bóng người trên thuyền bất giác sắc mặt hiện nét kinh hoàng.
Quay sang bào đệ Trần Vũ phất tay ra hiệu, song song áp tới múa chưởng tấn công lão nhân nông phu, hạ thấp giọng nói:
- Tình thế cấp bách, xin lão tiền bối trong vòng năm chiêu phải lập tức hạ sát thủ...
Kình lực ào ào, chiêu thức thâm độc, tuy diễn kịch nhưng nhìn bên ngoài không sao nhận ra.
Lão nhân nông phu trầm giọng nói:
- Các hạ, mau vận công bảo hộ tâm mạch, lão phu đắc tội đây!
Trần Văn hạ giọng càng thấp nói:
- Huynh đệ tại hạ chuẩn bị xong rồi, tiền bối ra tay đi!
Đột nhiên hắn cất cao giọng hét lớn:
- Lão tặc, đại gia thí mạng với ngươi...
Khoái thuyền lúc này còn cách bờ chừng chục trượng, bạch y nhân đứng đầu thuyền quát lớn một tiếng, thân hình như mũi tên rời cung, bắn lên không trung, trên không quát lên:
- Nhị vị không được vọng động, trầm tĩnh ứng phó...
Nhưng lời nói của bạch y nhân chưa dứt đã nghe “bùng, bùng” hai tiếng chấn động không gian. Thiên Đài song kiệt bị chấn động song song thối lui hơn trượng té ngồi trên đất, họng “ụa” một tiếng miệng trào máu tươi.
Bạch y nhân chậm nữa bước không cứu được Thiên Đài song kiệt, vừa chạm đất, không kịp coi Thiên Đài song kiệt sống chết ra sao, đứng lặng đối mặt lão nhân nông phu, mục xạ thần quang, phát ra một tràng cười âm lạnh khϊếp hồn người.
Lão nhân nông phu tựa như không xem bạch y nhân vào đâu, chắp tay sau lưng ngẩng mặt nhìn trời, đôi môi hé một nụ cười kiêu ngạo.
Hai người còn lại trên thuyền cũng xong song phi thân lên, hai người đầu tiên đến bên Thiên Đài Song Kiệt đưa tay bắt mạch, xong cho mỗi tên uống một hoàn thuốc rồi mới quay sang đứng sau lưng bạch y nhân cách xa hơn trượng lược trận.
Lúc này Tống Thiên Hành mới nhìn rõ ba người mới đến.
Bạch y nhân đối diện với lão nhân nông phu có thân hình cao gầy, tóc lốm đốm bạc, gương mặt dài như mặt ngựa của hắn trắng tái không chút huyết sắc.