Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn mười bốn tuổi bước vào Tiên Thiên chi cảnh, mười sáu tuổi vào Thần Phong học viện một trong ba học việc lớn của Lam Khúc quận để tu luyện, hắn chói sáng biết bao.
Nay vì một chiếc nhẫn xui xẻo khiến cảnh giới không ngừng rớt xuống, hắn gần như thành phế vật! Nếu là người ý chí hơi lỏng chút trải qua chuyện như vậy đã sớm bị điên.
Lão già tên Thiên Thủy đứng trước mặt hắn lại bảo là hắn may mắn lớn.
Bà nội nó, may mắn lớn cái khỉ gì!?
Nếu không phải lão già thân phận bí ẩn thì Cảnh Ngôn rất muốn cho lão một đấm.
- Đương nhiên!
Thiên Thủy thấy mặt Cảnh Ngôn xanh mét, nhe răng cười nói:
- Tiểu tử đừng nóng, ngươi có biết lai lịch của Càn Khôn Giới không?
Cảnh Ngôn nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, không biết có nên tháo nó xuống không:
- Lai lịch của Càn Khôn Giới? Ta chỉ biết thứ này là di vật gia gia để lại cho ta, hơn nữa gia gia dặn dò ta phải giữ gìn cẩn thận.
Nghe cách Thiên Thủy nói chuyện thì phong ấn của Càn Khôn Giới đã mở, tức là nhẫn hấp thu đủ nguyên khí rồi, có lẽ về sau nó không hấp thu nguyên khí trong người hắn nữa, vậy thì hắn có thể tu luyện lại cảnh giới.
Thiên Thủy híp mắt nói:
- Chiếc nhẫn đúng là gia gia của ngươi để lại cho ngươi, nhưng lai lịch nhẫn này không đơn giản như vậy.
Cảnh Ngôn không quá hứng thú tìm hiểu lai lịch chiếc nhẫn:
- Thế thì Càn Khôn giới chỉ này có lai lịch gì?
Hắn đã tìm ra nguyên nhân bị rớt cảnh giới, giờ điều Cảnh Ngôn muốn làm nhất là giành giật thời gian tu luyện. Nhưng lão nhân tên Thiên Thủy có chút bất phàm, có thể gửi một lũ thần hồn vào nhẫn thì chắc lúc còn sống là võ giả cực kỳ mạnh.
Thiên Thủy mỉm cười nói:
- Bốn ngàn năm trước chủ nhân chiếc nhẫn này là ta! Vào bốn ngàn năm trước, ta là đệ nhất cường giả của đại lục này!
Cảnh Ngôn nghe vậy con ngươi co rút kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Trong một chốc Cảnh Ngôn không phản ứng lại.
Thiên Thủy đứng trước mặt hắn đang nói bốn ngàn năm trước lão là cường giả số một của đại lục này? Đây là khái niệm gì?
Thiên Nguyên đại lục khổng lồ biết bao, Cảnh Ngôn chưa từng nghe có ai đi hết đại lục. Đừng nói nguyên đại lục, đến cả Lam Khúc quận không vài người đi trọn cả quận.
Nghe đâu trên Thiên Nguyên đại lục có chín mươi chín quận, Lam Khúc quận chỉ là quận rất bình thường. Nhưng cường giả số một Lam Khúc quận, thân phận này đủ khiến vô số người kinh thán, ngưỡng mộ, nếu vậy cường giả số một đại lục mạnh cỡ nào?
Thiên Thủy nhìn Cảnh Ngôn, thổn thức hoài niệm quá khứ:
- Đương nhiên bốn ngàn năm trước ta là chủ nhân của chiếc nhẫn nhưng không phải người tạo ra nó. Sau khi ta sở hữu chiếc nhẫn này cũng được đến công pháp giấu trong nhẫn, tức là công pháp ngươi mới nãy tiếp xúc.
Cảnh Ngôn chớp chớp mắt:
- Thương Khung Đệ Nhất Thần Công?
Cảnh Ngôn tiếp xúc tin tức rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn ít ỏi nội dung, vài chữ ‘Thương Khung Đệ Nhất Thần Công’ kẹp giữa các tin rải rác.
Thiên Thủy gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đây là một thần công rất nghịch thiên, ta không biết hoàn toàn lĩnh ngộ công pháp thì tu vi sẽ đến cảnh giới thế nào. Nhưng ta dám chắc một điều chỉ cần ngộ ra ba trọng đầu của Thương Khung Đệ Nhất Thần Công là có thể bước lêи đỉиɦ nguyên đại lục, vì năm xưa ta mới lĩnh ngộ ba trọng công pháp đã là đệ nhất cường giả đại lục.
Ánh mắt Thiên Thủy nghiêm túc nói:
- Ta mơ hồ cảm giác sau ba trọng công pháp còn có thêm ít nhất ba trọng hay càng nhiều nữa. Những chuyện này hiện giờ ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng ngươi đã có được loại công pháp này, tức là ngươi có tiềm lực trở thành đệ nhất cường giả đại lục.
Thiên Thủy cảm khái:
- Bốn ngàn năm qua sau ta thì ngươi là người đầu tiên mở phong ấn Càn Khôn Giới, chiếc nhẫn này lưu truyền đời đời, không biết qua tay bao nhiêu người nhưng chưa có ai mở phong ấn được, bao gồm Cảnh Thiên gia gia của ngươi.
- Hả? Không đúng! Chẳng phải ngươi nói luôn ngủ say? Vậy làm sao ngươi biết gia gia của ta?
Cảnh Ngôn chợt nhớ vừa rồi Thiên Thủy bảo rằng hắn mở phong ấn chiếc nhẫn nên lão mới thức tỉnh.
Thiên Thủy trợn trắng mắt với Cảnh Ngôn:
- Buồn cười, tuy ta còn trong mê man nhưng không có nghĩa là không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Khi ta ngủ say vẫn bị động cảm ứng bên ngoài. Tiểu tử, ta hơi mệt, giờ ngươi có được công pháp rồi hãy tranh thủ tu luyện thử đi, ta bảo đảm ngươi sẽ thích.
Nói rồi Thiên Thủy biến mất trước mặt Cảnh Ngôn.
Thiên Thủy chỉ còn một lũ thần hồn, lão không nói cho Cảnh Ngôn biết thần hồn từng giây từng phút tán loạn, nếu không nhờ Càn Khôn Giới dựng dục thì thần hồn của lão tan biến từ lâu. Càn Khôn Giới tuy có công hiệu nuôi dưỡng thần hồn nhưng nó chỉ giảm chậm tốc độ thần hồn tan biến, rồi sẽ có ngày lão hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Sau khi Thiên Thủy biến mất trước mắt, Cảnh Ngôn nhìn quanh căn phòng quả nhiên không thấy bóng dáng lão đâu. Cảnh Ngôn nhìn Càn Khôn Giới trong tay mình, hắn biết thần hồn của Thiên Thủy đã trở vào chiếc nhẫn.
Cảnh Ngôn không chắc lời Thiên Thủy nói có thật hay không, không hiểu sao hắn cảm thấy lão sẽ không lừa mình. Mà dù Thiên Thủy có lừa gạt thì hắn cũng không cách nào đánh trả lại. Nói chung trong Càn Khôn Giới thật sự ẩn giấu công pháp, bây giờ Cảnh Ngôn đã nhận công pháp đó.
Cảnh Ngôn trầm ngâm một lúc rồi bình tĩnh lại tinh thần, thử vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công mới có được. Cảnh Ngôn lĩnh ngộ còn ít, sau khi cố gắng hắn miễn cưỡng có thể vận chuyển.
Bùm!
Mới vận chuyển thử làm Cảnh Ngôn giật nảy mình, vì hơi vận chuyển công pháp đã khiến nguyên khí trong người hắn dâng lên như nước sôi sùng sục, công pháp bình thường không thể làm được điều này.
Lúc trước Cảnh Ngôn tu luyện công pháp không tệ lắm nhưng so với Thương Khung Đệ Nhất Thần Công mà hắn mới có thì như rác rưởi.
Chỉ một phút Cảnh Ngôn đã cảm giác như lại chạm đến vách tường Võ Đạo tam trọng thiên, tức là hắn cách Võ Đạo tứ trọng thiên không xa.
Vận chuyển nửa canh giờ sau Cảnh Ngôn ngừng lại, hắn mở mắt ra, trong mắt lóe tia hưng phấn xen lẫn chút cảm khái.
Cảnh Ngôn hưng phấn vì loại công pháp này đúng là siêu mạnh, tu luyện công pháp này khiến hắn tiến bộ hù chết người. Cảm khái vì trên người hắn không có một khối linh thạch, nếu có chút linh thạch phỏng chừng trong vòng một ngày hắn sẽ quay về cảnh giới Võ Đạo tứ trọng thiên.
Thương Khung Đệ Nhất Thần Công tuy mạnh mẽ nhưng không thể trống rỗng biến ra nguyên khí, Cảnh Ngôn cần có tài nguyên cung cấp nguyên khí.
Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu:
- Đi đâu tìm linh thạch đây?
Nếu gia gia còn sống Cảnh Ngôn có thể đi xin linh thạch, nhưng bây giờ...
Cảnh Ngôn tuy là tôn tử của tộc trưởng đời trước nhưng nay địa vị của hắn khá lúng túng trong tộc. Mấy ngày hôm trước Cảnh Ngôn nghe có người đòi đuổi hắn ra khỏi trạch viện gia tộc, trong tình huống này hắn rất khó lấy tài nguyên tu luyện từ bảo khố gia tộc.