Chương 6: Tư Dật Minh, thần thú trấn trạch (giữ nhà) của chúng ta, cực kỳ hung dữ.

Cố Bạch ngây người đứng ở cửa, nghe thấy tiếng loảng xoảng leng keng trong nhà Hoàng nữ sĩ dừng rồi vang, giống như đang phá dỡ nhà.

Cố Bạch đứng tại chỗ run rẩy không dám đi về phía trước.

Tiếng động kéo dài khoảng năm phút, người đàn ông vừa mới đi vào kia vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra, anh lưu loát cài lại nút tay áo, ngay cả kiểu tóc cũng không loạn.

Cố Bạch không nhịn được dán lên cánh cửa nhà cậu, im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.

Người đàn ông kia nhận ra động tác nhỏ của Cố Bạch, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Cố Bạch sững sờ, lập tức dời mắt, cúi đầu.

Người đàn ông nhíu mày, cũng không nói gì, quay đầu đi về phía thang máy.

Cho đến khi thang máy đi xuống dưới, Cố Bạch mới chợt thở dốc một hơi, chạy đến cửa nhà Hoàng nữ sĩ ở kế bên, lặng lẽ thò đầu vào.

Trong phòng là một đống hỗn độn, không có đồ vật nào còn nguyên vẹn.

Mà hai người trong phòng, một người thì phơi xác trên đất, một người thì nằm vắt vẻo trên lưng ghế sô pha như cá khô.

Cố Bạch sợ hãi giật mình, lấy điện thoại ra theo phản xạ có điều kiện, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trộm chuông thì vang đinh đang, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng(*), nhấn ba con số vô cùng quen thuộc.

(*) Tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trộm chuông thì vang đinh đang, lo việc nghĩa không thể chểnh mảng: tốc độ nhanh hơn cả sét đánh, lén lút làm nhưng ai cũng biết, hăng hái làm việc tốt.

Sau đó Trạch tiên sinh nằm phơi thây trên mặt đất rên một tiếng đau đớn, động tác không linh hoạt chậm rãi giãy giụa trên đất.

Cố Bạch vội vàng nhét di động vào, cũng không để ý nhiều, đi thẳng vào căn hộ, cẩn thận đỡ Trạch Lương Tuấn lên.

Lúc này khuôn mặt anh tuấn tiêu sái được fan hâm mộ gọi là trân bảo thế gian của Trạch Lương Tuấn đã bị đánh thành đầu heo, trên người cũng khôngcó chỗ nào tốt hơn.

Mà Hoàng nữ sĩ treo trên lưng ghế sô pha lại không phát ra tiếng nào cả.

Cố Bạch hoảng hốt không biết nên làm gì mới được, hai người kia đều là nhân vật tiêu điểm của giới giải trí, một chút động tác nhỏ cũng có thể gây ra tin tức khủng, Cố Bạch không biết cậu có thể làm gì để giúp hai người kia.

Cậu khẩn trương hỏi: “Muốn… muốn gọi cấp cứu không ạ?”

Đây cũng suýt huỷ dung luôn rồi!

Quả thật hù chết người mà.

Trạch Lương Tuấn phẩy tay, vươn tay đυ.ng một cái vào mặt bản thân, sau đó đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhe răng trợn mắt xong lại đυ.ng đến miệng vết thương khác, khuôn mặt đã không còn chút đẹp trai nào lập tức trở nên dữ tợn.

“Bên dưới tủ TV có hộp thuốc.” Trạch Lương Tuấn nói mơ hồ.

Cố Bạch khẽ gật đầu, lôi ra một cái hộp dưới tủ TV, sau khi mở ra cậu hoang mang phát hiện không biết bất kỳ loại thuốc nào ở trong.

Đừng nói tới không nhận ra thuốc, ngay cả bình thuốc cậu cũng chưa từng thấy qua.

Nhà ai lại dùng ngọc làm bình thuốc chứ!

“Cố Tiểu Bạch, mang hộp thuốc qua đây!” Trạch Lương Tuấn hô một tiếng.

“A, dạ vâng!” Cố Bạch mang cái hộp quay về bên cạnh Trạch Lương Tuấn, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Diệc Ngưng còn vắt trên lưng ghế sô pha không nhúc nhích: “Chị Hoàng, chị ấy…”

Trạch Lương Tuấn nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Không sao đâu, đang nghỉ ngơi thôi.”

Hắn vừa nói, vừa thuần thục lấy ra hai bình thuốc, đổ ra hai viên thuốc rồi nuốt vào.

Động tác của hắn quá nhanh, thậm chí Cố Bạch còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng của viên thuốc kia như thế nào, Trạch Lương Tuấn đã đổi bình thuốc khác, đổ ra mấy giọt chất lỏng thơm mùi cây cối trông có vẻ như là tinh dầu, xoa lên vết thương trên mặt.

Hắn vừa xoa xong, cái gáy đã bị Hoàng nữ sĩ không biết bò dậy từ khi nào đạp cho một cái.

Lúc này Hoàng nữ sĩ nói chuyện hữu khí vô lực: “Anh lại dùng hết bảo bối của bà đây.”

Trạch tiên sinh nắm chặt cái chân đang đạp lên gáy hắn, quay đầu nhìn Hoàng nữ sĩ, ân cần hỏi: “Không sao chứ?”

Hoàng Diệc Ngưng phất tay: “Cũng bị đánh chết ba phần tư rồi.”

Cố Bạch nhìn vị nữ sĩ trên người chật vật này, “ể” một tiếng.

“Ồ? Nhóc con cũng ở đây à.” Lúc này Hoàng Diệc Ngưng mới chú ý đến còn có một người khác tồn tại, đứng dậy đi đến cạnh Trạch Lương Tuấn rồi ngồi xuống: “Thật đúng lúc, tối hôm qua tôi có tìm cậu nhưng không tìm ra, hôm nay cũng vậy.”

Động tác của Trạch tiên sinh dừng lại.

Trên mặt Cố Bạch lộ vẻ mờ mịt: “Tối hôm qua?”

“Đúng vậy.” Hoàng Diệc Ngưng trả lời, liếc Trạch tiên sinh.

Cố Bạch sửng sốt hai giây, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Cậu hơi ngại ngùng: “Có chuyện gì không ạ?”

“Nhóc con từ Học viện Mỹ thuật Thành phố S mà ra, tôi đã xem tranh của cậu, rất tốt.” Hoàng Diệc Ngưng nói: “Muốn tìm cậu giúp một chút.”

Cố Bạch bỗng nhiên được khen, hơi vui vẻ, cũng rất ngượng ngùng.

Giọng cậu hơi cao lên: “Là làm gì ạ?”

“Việc nhỏ mà thôi, cậu…” Cô bị tiếng chuông di động rơi ở bên cạnh đánh gãy, Hoàng Diệc Ngưng ngừng một lát, giống như là nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản.

“Chiều hôm nay cậu rảnh không?” Cô hỏi Cố Bạch.

Cố Bạch gật đầu: “Dạ có.”

“Vậy được, chiều nay tôi tới tìm cậu.” Hoàng Diệc Ngưng vừa nói vừa cầm di động lên nghe, sau đó vội vã lên lầu hai, không quá ba phút lại xuất hiện dưới lầu.

Cô thay bộ đồ khác, vội vàng chỉnh sửa lớp trang điểm.

Lúc này trừ vẻ mặt còn hơi tái nhợt, thì toàn thân cô đã xinh đẹp long lanh trở lại, nhìn không ra một chút vết tích chật vật vừa rồi.

Hoàng Diệc Ngưng quay đầu nhìn hai người trong phòng khách: “Hôm nay tôi có việc rồi, Trạch Lương Tuấn anh giúp tôi dọn dẹp nhà cho xong, nghe rõ không!”

Trạch Lương Tuấn nhấc tay đầu hàng: “Rõ rõ rõ.”

Cố Bạch kinh ngạc nhìn Hoàng Diệc Ngưng giẫm giày cao gót sải bước lao ra ngoài, sau đó cậu quay đầu nhìn Trạch Lương Tuấn, phát hiện vết sưng trên mặt vị Ảnh đế này cũng đã giảm không ít.

Trạch tiên sinh tiếp tục đổ tinh dầu ra xoa lên, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua thức khuya sao?”

Cố Bạch lắc đầu, rồi dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Anh Trạch, hình như nửa đêm hôm qua có trộm vào nhà tôi.”

Động tác của Trạch Lương Tuấn dừng lại: “Hả?”

Tên trộm nào gan to bằng trời dám đến nơi này vậy?

“Ba giờ sáng khuya hôm qua, chưa đi đến phòng ngủ của tôi…” Mặt Cố Bạch tràn đầy rầu rĩ: “Nhưng cũng không trộm đi cái gì, chỉ đốt rụi tờ khăn giấy anh để lại cho tôi thôi.”

Trạch Lương Tuấn nhớ ra khăn giấy hắn để lại cho Cố Bạch là gì, sau đó muốn nói lại thôi.

Nửa đêm – ba giờ sáng, đó là giờ Hoàng Diệc Ngưng hoạt động.

Vì chuyện này nên sáng sớm Hoàng Diệc Ngưng tìm hắn cãi nhau, nói rằng hắn không nên để lại phất trần cho Cố Bạch đề phòng cô vào nhà.

Bản thân Hoàng Diệc Ngưng có hung tính rất mạnh, khi cô đi vào nhà người khác, nhất định phải phá huỷ một số đồ vật có quan hệ trực tiếp với chủ nhà, nếu không sẽ gây hoạ cho chủ nhà.

Chắc là cô tìm nửa ngày mới tìm được tờ khăn giấy có quan hệ với Cố Bạch, nhưng lại không phải đồ quan trọng gì mấy.

Liên tưởng đến việc trên khăn giấy có chữ ký của hắn, Trạch tiên sinh cảm thấy chắc là do có thêm nguyên nhân Hoàng nữ sĩ cũng tức đến mức muốn đập chết hắn, nên mới chọn đốt tờ khăn giấy kia.

Nguyên nhân Trạch Lương Tuấn treo phất trần cho Cố Bạch, còn ném cho cậu hai loại đồ ăn vặt, là vì hắn đề phòng Hoàng Diệc Ngưng nửa đêm chạy tới doạ Cố Bạch.

Dù sao Hoàng Diệc Ngưng tâm nhãn thì nhỏ mà tính tình thì lớn, cả toà chung cư trừ vị đại lão trấn trạch kia, cơ bản là ai đắc tội cô thì cũng bị cô đột kích ban đêm rồi.

Nhưng Trạch Lương Tuấn quả thật vẫn không ngờ, tối hôm qua Hoàng Diệc Ngưng chạy qua để tìm Cố Bạch giúp đỡ.

Trách không được sáng sớm lại tức giận như vậy.

Trạch tiên sinh cảm thấy hình như chính mình lại tự thả một cục đá to bự lên con đường tình yêu của bản thân.

Cố Bạch đợi nửa ngày cũng không thấy Trạch Lương Tuấn trả lời, cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu sờ mũi, tự cho mình cái bậc thang đi xuống: “Tôi định tìm quản lý xem camera giám sát.”

Động tác đổ thuốc của Trạch Lương Tuấn dừng lại: “Trong toà nhà của chúng ta không có camera.”

Cố Bạch: …

“Dạ???”

“Trong chung cư của chúng ta cũng không có camera.” Trạch Lương Tuấn vừa xoa vết thương trên mặt vừa nói: “Mà người tối hôm qua không phải trộm đâu, là Hoàng Diệc Ngưng đấy.”

Cố Bạch: …

Cố Bạch: ???

Không phải chứ.

Wait a minute??

Excuse me???

“Cậu có khoá cửa đâu, trực tiếp mở cửa là vào được.” Trạch Lương Tuấn nói, chỉ chỉ một cái nút bên cạnh cửa: “Cậu nhấn cái kia, đó là khoá cửa.”

Thật ra cái nút kia là dùng để mở trận pháp phòng ngự, mặc dù đặt trong một đống yêu quái thì trận pháp này không có tác dụng phòng ngự thực tế gì, nhưng mọi người đã quy định sau khi mở trận ra có nghĩa là đóng cửa không tiếp khách.

Yêu quái ở trong chung cư này quen gọi là khoá cửa.

Yêu quái cũng không chú trọng như loài người, không khoá cửa, thì có nghĩa là tuỳ lúc hoan nghênh khách đến thăm trực tiếp vào nhà như mở rộng cửa ở nông thôn.

Trong giới yêu quái cũng có loại yêu quái như Trạch Lương Tuấn – trước khi vào cửa sẽ ấn chuông cửa kêu một tiếng, cũng có loại như Hoàng Diệc Ngưng – thấy cửa không khoá nên trực tiếp xông vào tìm người luôn.

Dù sao cũng chỉ là một cái cửa chống trộm mà thôi, đối với yêu quái mà nói thì nó chẳng khác gì một tờ giấy.

Khoá cửa, những yêu quái tới nhà không phải vì thăm hỏi, thì mới có thể quy quy củ củ nhấn chuông cửa.

Cố Bạch hoang mang quay đầu nhìn cái nút khóa kia: “Vậy… tại sao muốn đốt tờ khăn giấy kia ạ?”

Trạch Lương Tuấn từ ái sờ đầu Cố Bạch, cho ra một đáp án đơn giản khiến cho người nghe đau lòng người gặp rơi lệ.

Hắn trả lời: “Chắc là nhìn tôi không vừa mắt đó.”

Trạch Lương Tuấn cảm thấy hắn không tìm ra lý do nào khác nữa.

Nhiều đồ như vậy, tại sao lại đốt tờ khăn giấy hắn để lại cho Cố Bạch chứ!

Trừ lý do Hoàng Diệc Ngưng muốn đánh chết hắn ra, còn có lời giải thích nào tốt hơn hả?

Không có đâu.

Trạch tiên sinh hơi muốn khóc.

Cố Bạch nhìn Trạch Lương Tuấn, cảm thấy bản thân bị thuyết phục.

Đây chắc là phong cách của người giàu.

Cố Bạch hoàn toàn không biết gì về thế giới nhà giàu nghĩ như vậy, miễn cưỡng tiếp thu loại thiết lập này.

Trạch tiên sinh nghĩ đến tương lai của hắn, cảm thấy hơi bi thương.

Nhưng hắn vẫn cam đoan với Cố Bạch: “Nếu cậu muốn tôi ký tên, thì lát nữa tôi ký cho cậu 180 cái luôn.”

“Không, không cần đâu.” Cố Bạch phẩy tay, mặc dù khá là tiếc vì không thể có 180 chữ ký của ảnh đế để bán lấy tiền, nhưng đối với tâm ý của người khác kiểu này, thì cậu thật sự ngại tiếp nhận.

“Vẫn bù cho cậu một cái đi.” Trạch Lương Tuấn nói.

Hắn cảm thấy không chừng Cố Bạch là fan của hắn đấy, nếu không phải fan thì sao lại giữ tờ khăn giấy có chữ ký của hắn chứ.

Khăn giấy đó.

Cũng chẳng phải vật đáng giá để cất giữ như thiệp giấy gì đó.

Buổi chiều Trạch tiên sinh có việc, nên hắn phải dọn phòng cho Hoàng Diệc Ngưng cả một buổi trưa.

Hắn dùng lý do “nhóc con sẽ bị thủy tinh quẹt bị thương” – lý do đặt trong giới yêu quái thì sẽ bị chúng yêu buồn cười chế giễu cho chết – để đuổi Cố Bạch đang lo lắng cho vết thương của hắn ra khỏi nhà, cũng hẹn giờ sang ăn cơm trưa chung.

Lúc Trạch tiên sinh sang nhà Cố Bạch cọ cơm trưa, hắn mang theo một tấm poster có chữ ký tặng cho cậu.

Cố Bạch cũng nhớ hỏi hắn số điện thoại của quản lý, Trạch tiên sinh vô cùng thân thiện, thậm chí còn tặng kèm số điện thoại cá nhân của hắn.

Trước khi rời khỏi nhà Cố Bạch, Địch Lương Tuấn ngữ trọng tâm trường(*) nhắc nhở cậu: “Đại lão ở nhà đối diện cậu, tuyệt đối đừng trêu chọc anh ta, cực kỳ hung dữ.”

(*) Ngữ trọng tâm trường = lời nói thành khẩn, ý vị sâu xa.

Cố Bạch nghĩ đến ánh mắt như dao bay lúc sáng, nhịn không được rụt cổ một cái, nhỏ giọng hỏi: “Đó là ai ạ?”

“Là Tư Dật Minh, thần thú trấn trạch của chung cư chúng ta.” Trạch tiên sinh nghiêm túc trả lời: “Siêu dữ luôn.”

Cố Bạch muốn nói lại thôi.

Luôn cảm thấy nói người ta là thần thú trấn trạch có phải không tốt cho lắm hay không.

Nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Trạch Lương Tuấn, Cố Bạch nhịn không được cũng nghiêm mặt theo, nghiêm túc gật đầu.

Sau đó Cố Bạch nhấn cái nút khoá cửa kia, lại ngồi trên lầu hai nhìn giấy vẽ nhưng không động bút, ngây người cả buổi trưa.

Chủ đề hoạ tác(*) “truyền thừa” này, vậy mà cậu không có một tí xíu ý tưởng nào trong đầu.

(*) Hoạ tác = tác phẩm hội hoạ.

Sự rầu rĩ này kéo dài cho đến khi Hoàng Diệc Ngưng nhấn chuông cửa nhà cậu cũng không kết thúc được.

Cố Bạch rót cho Hoàng nữ sĩ một ly trà.

Hoàng nữ sĩ nhận trà, rồi sờ lên mặt bản thân, nói với Cố Bạch: “Bộ da này của tôi hơi lão hoá rồi.”

Cố Bạch ngẩn người, quan sát tỉ mỉ Hoàng Diệc Ngưng một lần.

Hoàng Diệc Ngưng là một người đẹp, dùng từ “da trắng nõn nà, mày như vẽ than” để hình dung cô cũng không quá đáng chút nào.

“Nhìn rất đẹp mà.” Cố Bạch thành thật nói.

Hoàng Diệc Ngưng nhìn dáng vẻ thật thà của Cố Bạch, bật cười.

Nhưng cô vẫn nghiêm túc phản bác Cố Bạch: “Không đâu, đã có nếp nhăn rồi.”

Từ trước đến nay Cố Bạch vẫn không hiểu sự săm soi đối với làn da của bản thân của phụ nữ, nhưng cậu vẫn tôn trọng, ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Hoàng Diệc Ngưng nói: “Nhóc con, cậu vẽ cho tôi một tấm mới đi.”

(*) là lượng từ chỉ mấy thứ mỏng mỏng: như tấm, bức… Ở đây chị Ngưng bảo vẽ giùm một tấm da mới, nhưng Cố Bạch lại hiểu nhầm thành một bức tranh mới.

Cố Bạch ngẩn ra, hỏi lại: “Vẽ chị giống như bây giờ ạ?”

Hoàng Diệc Ngưng gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn bản hoàn mỹ, giá cả cậu tự định.”

Cố Bạch chưa từng gặp khách hàng kiểu này.

Cậu khẩn trương nắm chặt vạt áo của bản thân, nhỏ giọng thử dò hỏi: “Vẽ tranh sơn dầu, một… một ngàn được không ạ?”

Hoàng Diệc Ngưng dừng một chút: “Một ngàn? Linh thạch?”

“Hở?” Cố Bạch hoang mang lắc đầu, nhỏ giọng sửa lại: “Là nhân dân tệ ạ.”

Hoàng Diệc Ngưng: …

Hoàng Diệc Ngưng: ???

Mặt Hoàng Diệc Ngưng tràn đầy kinh ngạc.

Hoàng Diệc Ngưng không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng đây là bé con thành thật nhà ai chạy đến đây vậy?!