Chương 3: Cố Bạch cảm động đến muốn khóc luôn.

Không, hiện tại học sinh tiểu học cũng không còn dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy để theo đuổi người ta.

Lúc trước Cố Bạch còn chứng kiến một bé trai tiểu học lôi kéo một bé gái đi ngang qua tiệm hoa, cầm tiền tiêu vặt mua một cành hoa hồng tặng cho bé gái.

Nếu không thì cũng biết mua một cây kẹo que có được không!

Cố Bạch muốn nói lại thôi nhìn Trạch Lương Tuấn đang ôm bình rượu lại bắt đầu quỷ khóc sói gào, cuối cùng cậu vẫn im lặng nuốt lời muốn nói trở vào.

Cậu không quen vị tiên sinh này, thật sự là không có chút lập trường nào để nói chuyện cùng.

Cố Bạch bị Trạch tiên sinh say khướt lẩm bẩm quấn một hồi lâu, cũng sinh ra sức chống cự với cảm giác mị hoặc vi diệu thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện của Trạch tiên sinh.

Cậu cẩn thận ôm bức tranh của cậu, lách qua Trạch tiên sinh dáng người cao to lại giống đứa nhỏ hư hỏng ỷ lại chơi xấu trên mặt đất, rồi chạy lên lầu.

Cố Bạch sắp tốt nghiệp Ngành Tranh tường ở Học viện Mỹ thuật Thành phố S.

Học viện Mỹ thuật Thành phố S là một trong những trường nghệ thuật hàng đầu tại nước Hoa, triển lãm luận văn của trường vừa qua, làm sinh viên ngành tranh tường ít được lưu ý, Cố Bạch chỉ có thể trơ mắt nhìn các bạn học một người tiếp một người bán thiết kế lấy được đơn nhận việc, mà cậu vẽ thì quả thật là có bán đi, nhưng cũng không có công ty hoặc đoàn đội nào thu nhận cậu.

Cố Bạch hai bàn tay trắng, trong túi vải dán vải, một xu cũng không có.

(*) Khi trong túi không có tiền thì hai mặt túi chạm nhau, ý nói trong túi Cố Bạch không có cắc nào.

Cha cậu nhớ tới việc cho nhà, nhưng tại sao lại không nhớ tới việc cho tiền sinh hoạt vậy TvT.

Cố Bạch lục ra hai cái móc nối cùng với một cuộn thép mỏng trong ngăn tủ ở một xó trên lầu hai, trèo lên tủ dán móc lên tường, xỏ dây thép mỏng qua, xong bắt đầu kẹp tranh lên một bức rồi lại một bức.

Đây đều là tác phẩm luyện tập của Cố Bạch, số lượng không ít, trong phòng vẽ tranh rộng lớn này, hai đầu tường đều móc hai hàng dây thép mỏng kéo dài.

Thừa dịp ánh sáng vừa vặn, Cố Bạch lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp hình từng bức tranh.

Cho dù là tác phẩm luyện tập, đối với học sinh Cố Bạch nghèo khổ mà nói thì cũng biến thành có giá trị.

Ví dụ như treo mấy tấm ảnh này lên Taobao, hơn 200 tệ một tấm, lượng tiêu thụ xem như không tệ.

Lúc thật sự thiếu tiền, Cố Bạch còn mang theo giá vẽ và cái ghế nhỏ, đi đến đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm thành phố ngồi, vẽ tranh tại chỗ để bán, kí hoạ bằng màu nước, 50 tệ một tấm.

Vẽ người vẽ cảnh vẽ trừu tượng, đưa tiền là vẽ, kêu vẽ cái nào là vẽ cái đó tuyệt đối không qua loa, mỗi ngày ngồi xổm bên lề đường, lúc may mắn cũng có thể thu được hai ba trăm tệ, cộng thêm học bổng, tiền cũng miễn cưỡng đủ.

Dù sao vẽ tranh cũng là một nghề đốt tiền.

Nhất là ngành chuyên vẽ tranh trên giấy truyền thống như Cố Bạch, giấy, màu, bút vẽ, vật liệu đặc biệt, cái nào cũng cần tiền.

Còn khó tìm công việc —— Cố Bạch đã nhắm mắt điền trên một trăm phần sơ yếu lý lịch, email báo phỏng vấn có sáu chỗ, sau đó bởi vì cạnh tranh quá kịch liệt và bản thân Cố Bạch không quen diễn đạt, rớt hết trơn hết trọi.

Lúc đang tìm công việc thì khuôn mặt cũng không thể phát huy tác dụng quá lớn.

Nhất là người phỏng vấn cơ bản tất cả đều là nam.

Cố Bạch có chút lo lắng cho tương lai của bản thân.

Cậu chụp xong những bức tranh này, chuẩn bị trở về trường học một chuyến, cọ phòng máy tính của trường một chút, photoshop chỉnh sửa cho những tấm hình này chút xíu, sửa thành phong cách phương Tây trông khá sang chảnh, thuận tiện đưa hàng mới lên cửa hàng Taobao của cậu.

Cố Bạch lê dép đi xuống lầu, phát hiện ngài Ảnh đế đã rời đi, trước khi đi còn tiện tay thu dọn mấy chai rượu và khăn giấy vứt tùm lum trên bàn, ngay cả túi rác cũng xách đi.

Một tờ khăn giấy còn lại duy nhất trên bàn được trải phẳng, ở phía trên là một túi đồ ăn vặt nhỏ được đóng chân không đè lên.

Bên trên còn dùng cây viết Cố Bạch để quên trên bàn trà để ký tên lên tờ giấy: Tiểu Bạch nấu cơm thật ngon, đây là thù lao.

Ký tên là Trạch Lương Tuấn.

Chữ viết hoa lệ trôi chảy, nhìn vẫn rất nam tính.

Cố Bạch nhìn tờ khăn giấy, không nhịn được cười cười.

Mặc dù IQ… không phải, mặc dù thủ đoạn theo đuổi người trong lòng có chút ấu trĩ, nhưng đến cùng Trạch tiên sinh vẫn là người tốt.

Không biết đưa tờ khăn giấy này lên Taobao thì có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ.

Cố Bạch nghĩ đến đây, không khỏi thận trọng cầm tờ khăn giấy lên, nhét túi đồ ăn vặt vào trong túi áo, lại bò lên lầu hai, cẩn cẩn thận thận treo tờ khăn giấy này lên như ông thần cung cấp nhân dân tệ.

Đáng tiếc là trên đó có tên của cậu, không thể bán được.

Cố Bạch cảm thấy vô cùng tiếc nuối với việc này, hơi mất mát đi xuống lầu một, dọn dẹp sương sương rồi cầm ví tiền ra cửa.

Trạm xe Học viện Mỹ thuật Thành phố S cách trạm xe khu Sơn Hải Ngũ Tàng tám trạm.

Tàu điện ngầm đã đầy người ngồi nhưng cũng không tính là chen chúc.

Cố Bạch nhường ghế cho một cụ già, từ trong túi lấy ra túi đồ ăn vặt mà Trạch Lương Tuấn cho.

Túi đóng gói chân không, nhìn hẳn là một gói nhỏ trong một túi lớn, cũng không có nhãn hiệu lòe loẹt gì, bên trên chỉ in “thịt khô Kỳ núi Dực Vọng”.

(*) Kỳ trong Kỳ Dư – một loài chim thần thoại sống trên núi Dực Vọng, đọc thêm chú thích tại Chú thích về các thần thú và yêu quái thượng cổ.

Cố Bạch xé túi ra, bên trong là một món ăn giống khô vịt, mùi cực kỳ thơm.

Lúc ăn cũng cực kỳ ngon.

Cậu phồng má nhai thịt, ôm tay vịn suy nghĩ bản thân có nên mua một cái laptop hay không, dù sao sau khi cầm bằng tốt nghiệp rồi thì không thể cọ phòng máy của trường học được nữa.

Cố Bạch nghĩ đến tiền tiết kiệm gần như bằng không của cậu, cảm thấy nửa tháng này cậu nên tiếp tục ra ngoài bày quán vỉa hè.

Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, chắc là làm ăn sẽ không tệ lắm.

Đến lúc đó cậu lại lên diễn đàn trường học mua một cái laptop secondhand, giá cả chắc là không quá mắc đâu.

Về vấn đề tiền nước, tiền điện, tiền gas của căn hộ kia; cũng phải đi tìm bất động sản hỏi một chút.

Trong lòng học sinh cùng khổ tính toán cẩn thận chi li, lúc bước ra trạm tàu điện, một lần nữa nhìn thấy ánh nắng tươi đẹp, cậu nhịn không được bi thương cảm thấy 80% phiền não trong cuộc sống quả nhiên đều bắt nguồn từ không có tiền.

Cố Bạch – không có tiền – cập nhật mặt hàng mới cho cửa hàng của bản thân, rồi lại đến chỗ giảng viên của cậu dạo một vòng, mắt đầy trông mong nhìn giáo sư ngành tranh tường, cầu việc làm.

Người của ngành tranh tường không nhiều, trên cơ bản là lúc tốt nghiệp đã đổi nghề ngay, không đổi nghề thì đều ở trong nhà dấn thân vào nghề này, không hề thiếu khách hàng.

Nhưng loại người đã nghèo mà còn không biết giao tiếp như Cố Bạch, không đổi nghề là đồng nghĩa với chết đói.

“Còn chưa tìm được việc làm sao?” Giáo sư nói, không bất ngờ khi thấy Cố Bạch khẽ gật đầu.

Ông có ấn tượng cực kỳ tốt với cậu học sinh có tài năng lại ngoan ngoãn và cố gắng này, ngày thường đứa nhỏ này đều im lìm không kêu một tiếng, lúc vẽ tranh lại lộ ra khí chất hoạt bát sinh động.

Trong nhà ông còn treo hai tác phẩm đầy ấn tượng của Cố Bạch, một bức là hoa hướng dương dưới mặt trời, một bức là mặt trời mọc trên biển.

Màu sắc và bố cục đẹp đẽ lại ấm áp, còn có một sự thần bí làm cho người ta vừa nhìn là đã thấy thể xác và tinh thần sung sướиɠ, sau khi treo lên, trong nhà phảng phất như trở nên sáng sủa và ấm áp hơn.

“Thật ra nếu em không tìm thầy thì thầy cũng chuẩn bị gọi cho em.”

Giáo sư mở ra một bức thư, đưa cho Cố Bạch xem.

Bức thư không dài, đại khái là xem trọng tác phẩm của đoàn đội vẽ tranh tường do giáo sư dẫn dắt.

“300m2, tường sảnh triển lãm ở Trung tâm triển lãm nghệ thuật Thành phố S mới xây, kỳ hạn công trình là một tháng, làm theo đội, chia cho em, 1m2 chỉ khoảng 100 tệ, làm hay không?”

1m2 100 tệ, 300m2 là 30000 tệ!

Đôi mắt của Cố Bạch – nghèo đến biến hình – đã sắp phát xanh rồi: “Dạ làm làm làm!”

Giáo sư sờ sờ mái tóc rối mềm mại của Cố Bạch một lát, cười nói: “Công việc bắt đầu từ tháng sau… ừm, là ngày 15 tháng 7, thứ hai tập hợp để đi quan sát thực địa trước. Chủ đề của triển lãm lần này là “Truyền thừa”, đầu tháng 9 triển lãm, con có thể chuẩn bị sớm một chút, nội bộ sẽ giữ lại cho chúng ta hai vị trí trong triển lãm.”

Ngụ ý chính là thầy sẽ mang em lên cao cao mang em bay bay!

Cố Bạch cảm động đến muốn khóc luôn.

Có thể cọ đến loại hạng mục lớn thế này, không chỉ đơn thuần là chuyện đơn giản nhận được việc, có thể nhận được tiền như vậy thôi đâu.

Cái vòng tranh tường này nói nhỏ thì cũng không nhỏ, mà nói lớn thì cũng không lớn. Hạng mục hợp tác làm nhóm, ngoại trừ giao thiệp bí mật, thì còn là cơ hội để quang minh chính đại giao lưu rút ngắn quan hệ.

Rất nhiều người không chỉ làm dẫn dắt của một đoàn đội, thường sẽ làm hai đội song song, thậm chí là nhiều hơn, một đội tiếp một đội, biểu hiện sáng chói một chút, lưu lại ấn tượng cho người ta, thì nghĩa là về sau cũng có cơ hội được người khác đề cử.

Dù sao cái ngành tranh tường này, số lượng người cần thiết cũng không rập khuôn, cơ bản đều là nhìn nhu cầu của hạng mục và công việc để quyết định, một người hai người ba người cũng được.

Huống chi, giáo sư còn có ý định giữ lại cho cậu một vị trí triển lãm cá nhân.

Cố Bạch không dám nghĩ nhiều, ở trong một lần triển lãm lớn thế này mà có thể cọ được một vị trí triển lãm cá nhân, đối với Cố Bạch mà nói thì cũng đã là niềm vui to lớn rồi.

Loại triển lãm lớn này không giống với luận văn tiểu luận triển lãm của trường học, triển lãm lớn có rất nhiều ông chủ lớn cùng với người trong ngành đến xem, vừa thưởng thức nghệ thuật, vừa đào “mầm non” thích hợp với họ trong đoàn đội, đào không được thì cũng kết được một cái thiện duyện, xoát được một lần quen mặt.

Cố Bạch vui muốn chết rồi.

Cậu thật sự muốn biểu diễn cho thầy cậu xem một màn bùng nổ liên hoàn xoay tròn 360 độ đến bay lên trời.

Còn muốn tặng cho thầy một cái hôn bự thiệt bự.

Giáo sư cảm động hết sức, sau đó từ chối nụ hôn của cậu, cũng ném Cố Bạch ra khỏi phòng vẽ tranh.

Cố Bạch giải quyết hoạ lớn trong đầu, trên đường trở về bước chân hoàn toàn khác với nặng nề lúc tới, một bước đi ba bước nhảy, bước chân nhẹ nhàng, lạo còn ngâm nga bài hát.

Anh trai bảo vệ thấy đứa nhỏ này một ngày tới tới lui lui chạy đi mấy lần, lúc này trên mặt thì toả ra hồng quang, từ trên xuống dưới toàn thân đều viết hai chữ “vui sướиɠ”, hắn đành đè ép chuyện xấu báo cảnh sát kia xuống đáy lòng, cười hỏi cậu: “Có chuyện gì mà vui quá vậy?”

Cố Bạch quẹt thẻ ra vào, nghe thấy lời này của hắn, cậu lập tức hơi ngượng ngùng mím môi, nhưng một giây sau lại không khống chế nổi sự vui sướиɠ trong lòng, nở một nụ cười thật tươi: “Tôi có việc làm rồi ạ!”

“Wao!” Anh trai bảo vệ giật mình: “Chúc mừng, chúc mừng nha, lại thăng chức ở đâu à?”

Cố Bạch càng ngượng hơn, cậu nói thỏ thẻ: “Dạ theo thầy làm việc vặt.”

“Vậy cũng rất tốt.” Anh trai bảo vệ bày tỏ sự hâm mộ: “Những người có truyền thừa đường đường chính chính như cậu thật tốt, thầy của cậu là vị nào vậy?”

Cố Bạch không ngờ cậu sẽ bị hỏi vấn đề này, chẳng phải bình thường đều hỏi trường học và nội dung công việc sao.

Cậu sửng sốt hai giây, vẫn trả lời: “Giáo sư Cao của Học viện Mỹ thuật Thành phố S ạ!”

Trên mặt anh trai bảo vệ lộ vẻ mờ mịt.

Giáo sư Cao là đại yêu quái nào?

Nhưng hắn chưa kịp hỏi thì Cố Bạch đã phất phất tay, vui vẻ đi vào chung cư, bóng lưng nhảy lên nhảy xuống lộ ra sức sống bừng bừng, tinh thần phần chấn.

Anh trai bảo vệ hoàn hồn, hít hà mùi hương lưu lại trong không khí, lại nhịn không được lộ ra biểu tình hâm mộ.

Mùi thịt Kỳ Dư.

Thầy giáo của đứa nhỏ này đối xử với cậu ấy thật tốt.