Chương 10: Buổi tối phải ngoan ngoãn đi ngủ, đừng chạy lung tung.

Cố Bạch nằm mơ.

Ở trong mơ cậu bay trên trời, bên dưới là khu Cửu Châu Sơn Hải chìm trong màn đêm tĩnh lặng không bóng người, trừ đèn đường ra thì khắp nơi đều tối đen.

Xung quanh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể thấy vài chiếc xe chạy ngang, ánh đèn chợt lóe lên, âm thanh cũng không truyền tới trong khu chung cư.

Bầu trời đêm quang đãng, trong thành phố S bị ô nhiễm hơi nghiêm trọng vậy mà ngẩng đầu lên lại có thể lập tức nhìn thấy tinh hà lấp lánh vắt ngang đêm tối. Ánh trăng bàng bạc nhu hòa bao trùm thành phố chìm trong đêm đen, nhìn ra nơi xa có thể thấy được Thành phố “Không Đêm” vẫn đèn đuốc sáng trưng, huy hoàng như ban ngày dù đã về khuya.

Khu chung cư này giống như một mảng tĩnh lặng giữa một đám lửa hừng hực, dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ an bình và ôn hòa.

Cố Bạch ngốc ngốc bay ở trên cao, nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn xuống đôi chân trần của mình.

Trên người cậu còn mặc bộ đồ ngủ ngắn tay hình Doraemon.

Cậu nghe thấy từng tiếng rồng gầm vang vọng.

Cố Bạch nhìn chỗ tiếng gầm vọng lại, có một chùm sáng đang lượn vòng trên trời đêm, phảng phất như nó đang tuần tra lãnh địa, vòng quanh thành phố lớn mấy vòng.

Chùm sáng kia tràn đầy chính khí và tiêu điều, chậm chạp lại nhanh chóng di chuyển trên trời, cuối cùng dùng tốc độ mau lẹ bay đến chỗ Cố Bạch.

Sau một lúc, Cố Bạch cũng thấy rõ thứ được ánh sáng bao quanh.

Đầu đuôi tựa rồng, thân ngựa, chân lân, dáng như hổ báo, vảy trên thân như vàng như ngọc, lúc di chuyển giống như mang theo khí thế của đại quân, uy mãnh dọa người.

Cố Bạch thấy nó bay từ trên cao chậm rãi hạ xuống, tựa hồ nó quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó im lặng dừng lại trên tầng thượng của tòa chung cư của cậu, ngửa đầu gào từng tiếng rồng gầm kéo dài và vang dội.

Cố Bạch tỉnh dậy.

Cậu mơ màng trợn mắt tắt đồng hồ báo thức, ngáp một cái rồi xoay người, ngây người nhìn cửa sổ một lúc lâu.

Hình như tối hôm qua mơ thấy cái gì đó, Cố Bạch vừa thay quần áo vừa nhớ lại, nhưng dường như có một tầng sương mù dày đặc phủ lên cảnh mơ, thứ đọng lại trong trí nhớ chỉ còn lại hai tiếng rồng gầm kia.

Cậu rửa mặt xong, chiên một cái trứng và vài miếng thịt xông khói, từ trong tủ lạnh lấy ra vài miếng bánh mì rồi nướng lên, tùy ý làm hai cái sandwich đơn giản cho bữa sáng, sau đó bò lên lầu hai.

Bốn tờ bản thảo thiết kế đã chuẩn bị xong, vì hôm qua Tư Dật Minh đột ngột ghé thăm nên vẫn chưa mang xuống.

Hôm nay Cố Bạch muốn mang chúng đến chỗ làm, hỏi ý kiến của thầy giáo và các đàn anh một chút.

Cậu cầm bốn bức tranh đã được cuộn tròn, ngẩng đầu một cái liền thấy cuộn tranh duy nhất còn treo trên dây cáp thứ hai.

Bức tranh thủy mặc kia sử dụng hình ý cực sâu, đầu rồng giận dữ giương nanh múa vuốt tỏ rõ quyền uy với người bên ngoài bức tranh.

Cố Bạch hơi nghiêng đầu, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng rồng gầm trong mơ.

Cậu cảm thấy giấc mộng mơ hồ tối hôm qua phân nửa là do bức tranh này ảnh hưởng.

Tinh thần của người nghệ sĩ luôn mẫn cảm hơn so với những người làm nghề khác.

Bọn họ có thể nhìn ra những chi tiết mà người khác không thể thấy được từ những vật nhỏ bé và bình thường, cũng có thể phát triển nó, dùng vật đó làm gốc để làm ra một tác phẩm, từ đó biểu đạt tư tưởng và tình cảm mà họ ôm ấp trong lòng.

Cái gọi thiết kế và sáng tác chính là cụ thể hóa ý tưởng.

Vì nhìn thấy một bức tranh xuất sắc nên mơ tới chủ thể trong tranh, đối với Cố Bạch mà nói đây là tình huống cực kỳ bình thường.

Cố Bạch cẩn thận ôm mấy cuộn tranh vào trong ngực, lại nhìn bức tranh thủy mặc kia một lát, sau đó lê dép xuống lầu, nhét laptop vừa mua vào balo rồi ra khỏi nhà.

Lúc ra cửa là giờ cao điểm mọi người ra ngoài đi làm.

Cố Bạch vừa đóng cửa lại, quay đầu thấy ngay Tư Dật Minh cũng đang ra khỏi nhà.

Hôm nay không có hai người Trạch Lương Tuấn và Hoàng Diệc Ngưng “chơi đùa”, mặc dù tầng trên tầng dưới đều nhộn nhịp nhưng vẫn duy trì trong một phạm vi thích hợp.

Cố Bạch cũng không bài xích sự náo nhiệt tràn đầy khí tức sinh hoạt này, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ.

Mấy ngày nay nhận được thiện ý mà người khác chủ động đưa cho, làm Cố Bạch vẫn luôn hướng nội bị động cảm nhận được sự mừng rỡ và an ủi từ tận đáy lòng.

Cậu nhịn không được nở một nụ cười tươi rói với đại lão nhà đối diện, cách một cái sân, chủ động chào hỏi: “Chào ngài Tư.”

Mấy người tầng trên và tầng dưới đều quỷ dị dừng lại trong chớp mắt.

Mà có vẻ như Tư Dật Minh vẫn chưa phát hiện ra.

Anh quay đầu nhìn Cố Bạch, cảm thấy bị nụ cười xán lạn như mặt trời nhỏ của Cố Bạch đâm cho một cái, hơi sững sờ, sau đó gật đầu với Cố Bạch đứng đối diện. Anh vừa định rời đi, rồi bỗng dừng bước, trả lời một câu: “Chào buổi sáng.”

Cố Bạch nghe thấy không ít âm thanh hít khí lạnh của các hộ gia đình trong chung cư.

Cậu nhịn không được liếc trên nhìn dưới, phát hiện những gương mặt xa lạ mà cậu không quen biết kia đều dùng ánh mắt không thể tin được và ánh mắt như đang quan sát động vật quý hiếm để nhìn cậu.

Nụ cười trên mặt Cố Bạch từng chút từng chút biến mất dưới những ánh nhìn chăm chú này, cậu sợ sệt đi sát tường, tránh những ánh mắt từ tầng trên lẫn dưới, chậm rãi đi vào thang máy.

Cậu và Tư Dật Minh vào cùng một thang máy để đi xuống lầu.

Lúc Cố Bạch rời khỏi thang máy, Tư Dật Minh bỗng mở miệng nói: “Buổi tối phải ngoan ngoãn đi ngủ, đừng chạy lung tung.”

“Dạ?” Cố Bạch lộ ra vẻ mặt mông lung.

Nhưng cửa thang máy đã đóng lại, chạy xuống bãi đậu xe tầng dưới.

Cố Bạch đeo balo đi đến Trung tâm nghệ thuật Bác Lãm, hơi mờ mịt với câu nói của Tư Dật Minh.

Được cái là chuyện gì không nghĩ ra mà nó cũng không cần thiết phải hiểu rõ, Cố Bạch luôn không để ý nữa, không nghĩ thì không nghĩ, nam tử hán đại trượng phu, cầm lên được thì thả xuống được.

Cố Bạch ném nghi hoặc kia đi, dạo trên đường, nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Cậu luôn cảm thấy hình như hôm nay không khí tươi mới hơn nhiều , ngay cả cây cỏ ven đường cũng tản ra mùi thơm ngát làm người ta thả lỏng.

Cậu cầm giấy thông hành, dẫn đầu đi vào khuôn viên.

Bên kia cố ý làm một văn phòng trong khuôn viên cho bọn họ, để bọn họ làm thiết kế và bỏ các vật liệu vào đây.

Hôm nay Cố Bạch tới sớm, lúc cậu đi vào văn phòng, phát hiện mình là người tới đầu tiên.

Thời gian làm việc mỗi ngày của bọn họ cực kỳ tiêu chuẩn: 9 giờ tới – 5 giờ về, lúc này mới tám giờ, đám đàn anh làm việc và nghỉ ngơi buông thả, giậm tại chỗ thành nghiện, không đến giây cuối cùng thì không gấp gáp.

Cố Bạch đặt thiết kế và đồ của mình lên bàn, lấy máy tính vừa mua ra, kết nối với wifi của khuôn viên, định trong lúc chờ người khác tới sẽ tra tư liệu một chút, kiểm tra lại powerpoint biện hộ của mình.

Thời gian biện hộ là cuối tháng sáu, còn mấy ngày nữa là tới rồi, Cố Bạch đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Giáo sư Cao là một thành viên trong ban giám khảo, hiện tại Cố Bạch có laptop rồi, vậy có thể thuận tiện cọ cọ hướng dẫn của giáo sư, tốt nhất là có thể nhận được nhận xét xuất sắc gì đó, không những sơ yếu lý lịch đẹp mắt hơn, trường học còn phát một ít tiền thưởng.

Chân muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, đặc biệt là Tư Dật Minh đã gật đầu đồng ý giới thiệu một cổ phiếu cho Cố Bạch, có bao nhiêu tiền vốn đồng nghĩa về sau cậu có bấy nhiêu lợi ích!

Đây chính là truyền kỳ nhặt một đồng xu thu lại một trăm vạn đó!

Cố Bạch cảm thấy cậu có thể quăng hết tiền tiết kiệm hai tháng nay của mình vào, nói không chừng lúc rút tiền, cậu có thể mua được một cái toilet mặt tiền ở ngoại thành của Thành phố S.

Nguyên một cái toilet!

Nghĩ lại còn có chút kích động!

Tuổi của giáo sư Cao không nhỏ, đã qua thời gian có thể phóng túng thức khuya lâu rồi, ông đã sớm đi vào nếp sinh hoạt dưỡng lão của nhân viên hưu trí, cho nên ông là người thứ hai đến văn phòng.

Lúc ông đến, Cố Bạch đang ngồi đưa lưng về phía cửa, mở web tra tư liệu.

Giáo sư Cao gõ cửa một cái, nhắc nhở Cố Bạch có người đến.

Cố Bạch quay đầu lại nhìn, thấy là giáo sư Cao nên cười rộ lên: “Chào buổi sáng, thầy!”

“Chào buổi sáng.” Giáo sư Cao khẽ gật đầu, ngồi xuống bên người Cố Bạch, “Đang tra cái gì vậy?”

“Dạ tìm tư liệu về rồng, hàng xóm thuê con vẽ ạ.” Cố Bạch giải thích, sau đó ấn mở powerpoint bị thu nhỏ, hơi ngại ngùng sờ sờ mũi, “Đây là luận văn biện hộ của con, thầy có thể nhận xét giúp con được không ạ?”

Giáo sư Cao rất thích Cố Bạch, đã dẫn cậu thử hợp tác với đoàn đội của mình, tất nhiên là ông cũng không ngại giúp một chuyện nhỏ như thế này.

Khi Cố Bạch đã sửa đổi không ít lỗi theo lời dạy và đề nghị của thầy, mấy vị đàn anh cũng lục tục tới, sau khi hỏi Cố Bạch một tiếng, họ mở bốn tờ bản thảo thiết kế được cuốn lại ở trên bàn ra, tụ tập ở một bên cùng xem.

Thật ra khái niệm và lý giải của Cố Bạch đối với chủ đề “truyền thừa” này rất ngây thơ, nhưng tốt ở chỗ cậu có lá gan rất lớn trong phương diện vẽ tranh.

Bản thân lĩnh ngộ được cái gì, nghĩ tới điều gì, cậu sẽ vẽ cái đó.

Cậu lĩnh ngộ được chủ đề “truyền thừa” này trên người của người nào, thì bên trong bức tranh sẽ có người đó.

Mạch suy nghĩ thiết kế của cậu mạch lạc và rõ ràng, một cú sút bóng thẳng của cậu hù chết người, nhưng lại làm cho một đám đàn ông hiện đang đứng trong phòng làm việc cảm thấy hơi bất đắc dĩ và cảm động.

Đàn em phát hiện sự trợ giúp của bọn họ, phản hồi lại trong tranh, tư vị của việc trợ giúp người khác sau đó được nhớ kỹ này thật là không tệ.

Nhưng cuối cùng mấy sư huynh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn tấm có giáo sư Cao.

Từ bản thảo thiết kế cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Ví dụ như tấm có giáo sư Cao, cấu trúc và trải màu rõ ràng và chính xác hơn nhiều so với ba tấm khác, tất nhiên là trong đầu Cố Bạch đã có tác phẩm hoàn chỉnh.

Người dụng binh có một câu nói rất hay “không đánh thì không chuẩn bị trận được”, vẽ tranh cũng giống như vậy, trong đầu không có phác họa, lúc vẽ ra cuối cùng sẽ có khuyết điểm.

Cố Bạch vừa tốt nghiệp và tham gia triển lãm đầu tiên, đây là một sự kiện vô cùng quan trọng đối với cậu, tốt nhất là có thể đạt được thành công lớn.

Điều này sẽ tạo thành sự tự tin cho cậu, là một sự trợ giúp làm giảm sợ hãi đối với công việc.

Tất cả mọi người đều là người từng trải, biết rõ lực ảnh hưởng của tâm trạng đối với một người nghệ sĩ.

Ai cũng không muốn đàn em nhỏ vẽ tranh tràn đầy linh khí, tính tình nhu thuận, đáng yêu lại còn có tâm và nấu ăn cực kỳ ngon này, vừa tốt nghiệp bước ra xã hội xong lập tức té nhào.

Nghe thầy nói Cố Bạch không có mẹ cũng không có cha, tình huống của cậu khác hoàn toàn với loại người té ngã còn có cha mẹ chèo chống, vẫn có thể xoay người như bọn họ, lỡ như ngã nhào một cái, ngã tới không gượng dậy nổi thì làm sao bây giờ?

Nhất là đàn em nhỏ còn cực kỳ nghèo.

Thế là lúc chiều kết thúc công việc xong, thầy giáo phủi mông một cái rồi bỏ về, Cố Bạch thì bị các đàn anh dùng ánh mắt tràn ngập từ ái vây quanh, họ không nhanh không chậm mở một lớp học nhỏ cho cậu, dạy cậu sửa những chi tiết nhỏ trong thiết kế.

Một đám người ngốc ở trong khuôn viên đến lúc mặt trời lặn về Tây, lại như ong vỡ tổ chạy đến nhà hàng nhỏ ăn một chập.

Cố Bạch chưa bao giờ cảm thấy hóa ra hoạt động tập thể lại là một chuyện làm người ta vui vẻ đến thế. Khi còn bé papa luôn không đến họp phụ huynh cho cậu, vì thế những bạn nhỏ khác cũng không nguyện ý chơi với cậu, mỗi lần hoạt động tập thể cậu đều lẻ loi cô đơn một mình, dần dần Cố Bạch cũng không chờ mong hoạt động này nữa.

Nhưng ở chung như bây giờ, lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác cho Cố Bạch.

Cố Bạch ôm một chai Fanta, ngậm ống hút cười tủm tỉm nhìn các đàn anh ầm ĩ, cảm thấy trái tim đập càng ngày càng mạnh mẽ, trong l*иg ngực có một tư vị thỏa mãn ê ẩm trướng trướng đang trào dâng, có cảm xúc gì đó hình như muốn tràn ra ngoài, có vẻ còn ảnh hưởng đến thị giác của cậu.

Hiện tại Cố Bạch nhìn nhóm đàn anh của mình đều tự mang theo kính lọc(*) có ánh sáng nhu hòa dày ba mét, giống như bọn họ chính là người đẹp trai nhất, tốt nhất trên thế giới.

(*) Kính lọc= loại bỏ khuyết điểm, chỉ thấy ưu điểm.

Lúc bọn họ chuẩn bị ai về nhà người nấy, vị đàn anh lớn tuổi nhất bỗng dừng bước, đề nghị: “Nếu không, chúng ta thử để Tiểu Bạch làm hai đoạn tường kia một mình đi?”