Chương 2

4.

Những gì anh ta nói trong buổi phát sóng trực tiếp đó được cắt ghép thành nhiều video và lan truyền khắp nơi, khi tôi ra ngoài luôn có người chặn đường hỏi chuyện, công khai hay thì thầm chế nhạo tôi vì đã đưa anh ta về làm chồng.

Hầu hết những video đó đã bị chặn, nhưng vẫn còn số ít lưu hành trên Internet.

Bây giờ Tô Thời Nghi đã tự bước ra, chính miệng nói lên những gì anh ta đang nghĩ.

Micro tiếp tục phát, giọng anh ta trong phòng phát sóng trở nên rõ ràng hơn.

"Cô ta giống như bị bệnh, như một kẻ điên. Ăn một bữa cơm mà hận không thể uống luôn nước sát khuẩn, dùng bữa cùng cô ta xong tôi phải rửa tay hơn cả chục lần"

"Còn muốn quản tôi khắp nơi. Tôi có người mình thích, tốt hơn cô ta gấp vạn lần, tôi chỉ mong cô ta nhanh chóng buông tha tôi."

“Ồ, Tô đại tiểu thư này là đồ biếи ŧɦái, ai chịu cho nổi chứ?”

Sau đó micro đang phát sóng đột nhiên bị cắt, chắc chắn có người đã nhận ra sự có mặt của tôi, phòng live lâm vào yên tĩnh.

Tôi cảm thấy buồn chán nên vô thức dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ nguyên khối, nhất thời cả phòng phát sóng chỉ vang lên một tiếng “đông đông”.

Không biết qua bao lâu, lại có người đi tới nịnh nọt nói: "Tô tiểu thư, nhìn xem, trận đấu sắp bắt đầu rồi..."

Tôi ngồi vững chắc ở phía trước phòng phát sóng, trước mặt là một tấm kính cách âm trong suốt, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy được sự hưng phấn của khán giả.

Người phụ trách không biết tôi đã nghe được bao nhiêu nên cẩn thận cúi xuống hỏi tôi.

Tôi khẽ xua tay nói: “Mở ra đi.”

Anh ta nhận được chỉ thị rõ ràng, liền gọi người tới mở cánh cửa kính nặng nề ra.

Những âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức chui vào qua khe cửa.

"Bắt đầu nhanh lên." "Đánh đi đánh đi." "Mau lên sàn."…

4.

Tôi nhìn khán giả ở dưới đang hưng phấn, nhìn sang chiếc điện thoại di động vừa đột nhiên sáng lên.

Hiển thị trên màn hình là tin nhắn mới nhất.

"Cô lại đến võ đài sao? Không phải lại chọn người nữa đấy chứ? Cô chẳng khác gì kẻ điên, ai có thể chịu nổi cô chứ."

Còn có một tin nhắn khác được gửi cách đây nửa giờ.

"Tôi có thể thắng liên tiếp mười trận, lần này cô có thể chọn tôi được không?"

5.

Tôi không trả lời tin nhắn nọ, hướng sự chú ý trở lại sàn đấu.

"Hôm nay là tay đấm ‘712’ vị tướng bất bại của chúng ta so găng với tay đấm đến từ Câu lạc bộ nhà Vô địch quyền anh..."

Người dẫn chương trình còn chưa nói xong, người thanh niên phía sau đã thấp giọng lên tiếng: “Bắt đầu đi.” Thanh âm theo micro truyền đến dưới hội trường.

“Xem ra vị tướng ‘712’ bất bại của chúng ta không thể chờ đợi được nữa, vậy không cần nói nhiều nữa.”

"Trận đấu bắt đầu."

Gần như ngay khi tiếng còi vang lên, chàng trai trẻ đã vung nắm đấm cực kỳ gọn gàng, động tác không hề buông lỏng.

Né tránh linh hoạt, đấm rồi né.

Xung quanh có tiếng xì xào: "Vị tướng bất bại? Tôi chưa từng nghe nói tới hắn, thân dưới có chút yếu."

Vừa dứt lời, người đối diện đã giơ chân tấn công vào chân phải của thanh niên, giây tiếp theo, thanh niên né nhẹ với tốc độ cực nhanh.

Ôm bắp chân của đối phương, ngay lập tức ném xuống đất.

Lật người đè lên người đối phương, đấm liên tiếp trực diện vào mặt đối thủ.

Người bị đè xuống dưới còn bị hai chân thiếu niên kẹp chặt không thể cử động.

Một đấm, hai đấm, ba đấm...

"712, thắng."

Đây là một trận đấu cực kỳ nhanh chóng, mới bắt đầu chưa đầy nửa giờ, người thắng cuộc đã được xác định, khán giả ngồi xem vỡ òa trong tiếng reo hò vang dội.

"Tốt lắm." "Thật lòng là vô cùng sảng khoái" ······

Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, sàn đấu đột nhiên chuyển sang trận đấu tiếp theo.

Trước khi bất cứ ai kịp phản ứng gì, người đứng trên võ đài đã vung nắm đấm lao về phía đối thủ tiếp theo.

Bình luận viên ở bên cạnh giải thích: "Hôm nay là trận đấu tiếp sức theo yêu cầu của '712', thật sự là hiếm có, chúng ta đoán xem cậu ta có thể đánh bại bao nhiêu người đây."

Cậu ta lại hạ gục một người khác với tốc độ rất nhanh, trong thời gian tạm nghỉ, cậu ta nhìn chằm chằm về phía tôi từ nửa kia sàn đấu.

Cậu ta rõ ràng là người thắng cuộc, nhưng lại giống như một con cún con đang vùng vẫy vật lộn dưới nước, đáng thương không thể tả.

Cậu ấy cử động môi và tôi đọc được khẩu hình miệng của cậu ấy qua màn hình lớn trên sân khấu.

"Xin chị, lần này xin hãy chọn tôi."