Có lẽ do uống trà, có lẽ do sinh kỳ tới gần luôn thấy hoảng hốt, giấc ngủ này Mặc Nhiễm ngủ không an ổn, mộng lung tung một người lại một người, y mộng thấy tức phụ của chủ gánh âm u nói với y sinh xong hài tử phu quân liền không để ý tới nàng nữa; mộng thấy Hứa Thành mang về một nữ tử, người nữ tử kia ôn nhu kiều mị hơn y, hiền huệ quan tâm, chưa bao giờ phát giận với Hứa Thành; mộng thấy chủ gánh mang y trở về Tô Châu ca diễn, Hứa Thành lại không ngần ngại chút nào thụ dọn đồ đạc tiễn y đi; Mộng thấy mình ở trên đài ca diễn, dưới đài một mảnh kêu la, thì ra hát đến câu “Kiều khϊếp khϊếp đỡ eo khó khăn khởi” lại ưỡn bụng xấu xí… Mặc Nhiễm đột nhiên thức tỉnh, biết những thứ này chẳng qua là mộng, mơ màng trầm trầm lại ngủ tiếp.
Lần này chỉ có một giấc mộng, lại để cho Mặc Nhiễm như rơi xuống địa ngục.
Y muốn sinh, bụng bị cung lui siết ra hoa văn khó coi, hai chân giang rộng nằm ở trên giường sinh thê lương kêu rên, mái tóc dài mềm mượt lộn xộn trên gối, gương mặt thống khổ biến hình, tiếng lảnh lót như chim oanh kêu đến biến giọng, tay dĩ vãng bấm lan hoa chỉ co quắp giống như chân gà, giống như một con heo bị buộc chặt trên giường đợi người xẻ thịt. Uế vật súc ruột vãi đầy đất hôi thối khắp phòng, lẫn vào máu đen đỏ và nước ối thấm ướt toàn bộ giường sinh.
Ban đầu Hứa Thành còn đau lòng kéo tay của y xoa bụng giúp y, nhưng là hắn làm cho càng ngày càng thê thảm, Hứa Thành dần dần phát hiện y chẳng qua cũng chỉ là một tục nhân mà thôi, chán ghét trong mắt càng ngày càng rõ ràng, khi y không nhịn được phốc một tiếng đại tiện, Hứa Thành rốt cuộc buông tay ra ra phòng sinh. Mình trên giường càng thê lương hét thảm lên, khí lực toàn thân đều bị hút khô mềm nhũn không dùng được sức. Rốt cuộc bà đỡ kia đi ra ngoài hỏi giữ lớn hay giữ nhỏ, chờ đi vào nữa liền ở trên bụng y đè mạnh xuống…
Y trong hôn mê sinh xong hài tử, hạ thân còn đang chảy máu, liền bị mang đến thiên phòng cũ nát, giống như mang một cái đệm giường rách rưới. Ba ngày sau khó khăn lắm tỉnh lại, liền lập tức bị đuổi ra khỏi Hứa gia, toàn thân cao thấp chỉ có một tấm vải rách thấm đầy máu.
Trong mộng trời đang mưa to, vết thương của y lần nữa xé rách, máu tươi chảy ra ngoài, làm sao cũng không ngừng được. Y cứ như vậy bất lực sợ hãi nằm ở đường phố, vừa lạnh vừa đau, cầu nguyện ai đó có thể cho y một cái dù, nhưng là thẳng đến máu của y chảy khô, không có một người.
Cảnh cuối cùng trong mộng, là y ở giữa không trung nhìn xuống thân thể chật vật không chịu nổi của mình, nước mưa xối lên người máu dưới thân trở nên rất nhạt rất nhạt…
Mặc Nhiễm đột nhiên mở hai mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt hốt hoảng của Hứa Thành, Hứa Thành liều mạng ôm y: “Mặc nhi đừng sợ, đừng sợ… Ta ở đây, Mặc nhi ngoan…”
Trước mắt một mảnh hơi nước, lúc này Mặc Nhiễm mới ý thức được trong mộng mình khóc rất thảm. Nhất định hù dọa Hứa Thành… Hắn có chê mình hay không…
“Mặc nhi tỉnh, mộng thấy cái gì?” Hứa Thành thấy y tỉnh lại, ôm y vào trong ngực vỗ lưng,, “Mặc nhi mộng thấy cái gì a, làm sao khóc thành như vậy… Mặc nhi không sợ, mộng đều là ngược lại.”
“Ta…” Mặc Nhiễm giùng giằng mở miệng, Hứa Thành lại đột nhiên hôn lên.
“Trách ta không nên để cho ngươi uống trà, đều nói uống trà dễ dàng nhiều mộng, ngươi cũng sắp sinh, gặp ác mộng khóc thành như vậy, trong lòng khó chịu như vậy.” Hứa Thành xem bộ dáng là thật bị dọa sợ, hốc mắt cũng đỏ, để cho Mặc Nhiễm cũng hoài nghi mình chẳng qua là mang thai nghĩ nhiều. Nhưng mà giấc mộng kia quá thật, thật đến để cho y hoài nghi là thần tiên nào nhắc nhở y, thật đến để cho y cảm thấy bụng vẫn đang đau âm ỷ… Bụng thật sự đang đau.
Muốn sinh.
Khi Mặc Nhiễm ý thức được chuyện này, đột nhiên nghe tiếng tí tách, mới phát hiện ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.
Mọi thứ giống trong mộng như đúc.
“Mặc nhi không sợ, ta ở, ta ở đây.” Có lẽ là kinh hoàng của y đã viết ở trên mặt, Hứa Thành ôm y giọng ôn tồn mềm nhẹ an ủi, giống như dỗ con mình. Nhưng vuốt ve như vậy càng làm cho Mặc Nhiễm nhớ lại tuyệt tình trong mộng, không nhịn được rùng mình.
“Đúng rồi, mưa bên ngoài lạnh lẽo, ngươi chịu không nổi lạnh.” Nhìn người Mặc Nhiễm hơi phát run, Hứa Thành đau lòng ôm y dùng người mình tới ấm áp, đắp chăn cho y, “Mặc nhi ngủ không ngon, ngủ bù thêm đi.” Nhưng mà Mặc Nhiễm vẫn đắm chìm trong giấc mộng như cũ, chẳng qua là giống như khối gỗ vậy mặc hắn định đoạt.
“Cầm một chén trà gừng đường đỏ đến.” Hứa Thành thấy tay chân Mặc Nhiễm lạnh như băng, chỉ coi là y bị lạnh, sai bảo gã sai vặt.
Nước gừng vào bụng, ấm áp truyền khắp toàn thân, lúc này Mặc Nhiễm mới hồi thần.
“Thoải mái chút ít sao?”
Mặc Nhiễm khẽ gật đầu.
“Rốt cuộc mộng thấy cái gì, khiến Mặc nhi sợ đến như vậy?” Hứa Thành thử thăm dò mở miệng, không ngoài sở liệu, Mặc Nhiễm lắc đầu một cái.
Y không dám mở miệng nói chuyện, rất sợ mở miệng chính là nức nở, vừa nói nước mắt liền rơi xuống.
Hứa Thành biết y không muốn nói, liền cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là nhẹ nhàng ôm y: “Bụng như thế nào? Ta sờ tại sao không mềm nhũn như trước? Có phải động bào thai hay không?”
“Không có sao.” Mặc Nhiễm nói dối.
Lấy tính tình của Hứa Thành, nếu là biết bụng y đau, nhất định sẽ ở bên cạnh y, thấy dáng vẻ không chịu nổi nhất của y… Đột nhiên Mặc Nhiễm có chút hâm mộ những người phu quân đi ra ngoài lúc sinh sản kia, ít nhất không cần ở trước mặt phu quân lộ ra bộ dáng xấu xí nhất chật vật nhất của mình.
“Có muốn mời lang trung tới nhìn một chút hay không?” Hứa Thành lo lắng nhìn y, “Mặc nhi, sắc mặt ngươi thật nhợt nhạt.”
Mặc Nhiễm lắc đầu một cái, quay mặt đi.
“Mặc nhi…”
“Ta muốn ở một mình, ngươi đi ra ngoài một chút đi.”
“Ta… Ta không yên lòng ngươi.”
“Ta không có sao.” Mặc Nhiễm lạnh như băng nói. Bụng lại đau, Mặc Nhiễm cầu nguyện trên trán mình không bị đau đến thấm ra mồ hôi, đè giọng nói.
“Vậy… Ngươi xuống giường cẩn thận chút.” Hứa Thành không biết mình lại trêu chọc y lúc nào, ra khỏi phòng quay đầu nói, “Nếu Mặc nhi cần ta, tùy thời kêu người đến tìm ta, ta đi mua điểm tâm cho ngươi.”
Hứa Thành… Hắn không tức giận chứ? Mặc Nhiễm nghe trong giọng Hứa Thành mang tức giận, trong lòng cả kinh, gần như lập tức liền muốn gọi hắn trở lại, nhưng bụng lại là một trận đau đớn, nhắc nhở y bây giờ là sắp sinh.
Hứa Thành đi tới cửa liền dừng bước, vốn là Mặc nhi mang thai sắp sinh hắn không nên đi, nhưng hai ngày nay Mặc Nhiễm vui giận thất thường, Hứa Thành bị những thứ này làm cho bực bội, nhất thời giận dỗi liền theo ý của Mặc Nhiễm di ra ngoài. Nhưng mà mới ra cửa liền hối hận, người Mặc nhi nặng nề, đêm qua lại bị ác mộng làm cho sợ khóc lớn, tính khí lớn một chút thế nào, huống chi là mình có lỗi trước… Hứa Thành ở cửa trù trừ thật lâu, quyết định đi mua cho Mặc Nhiễm chút quế hoa cao y thích nhất để nhận lỗi.
Lão bản của Vương Ký đã sớm nhận ra hắn: “Hứa công tử, lang quân nhà ngươi lại muốn ăn a?”
“Đến nửa cân quế hoa cao. Ta mua để nhận lỗi với Mặc nhi.”
Lão bản thuần thục gắp điểm tâm, nghe vậy tay dừng lại: “Hứa công tử chọc lang quân sao?”
“Mặc nhi chẳng biết tại sao, đêm qua ác mộng, hôm nay lại đuổi ta đi ra. Mặc nhi sắp sinh, ta vốn không nên giận dỗi đi ra, cho nên…”
“Hứa công tử, ngài quả thật không nên đi ra.” Một người bên cạnh đột nhiên nói, “Lang quân nhà ngươi vốn là đủ tháng, đêm nay gặp ác mộng khẳng định động bào thai, ngài mau trở về ở bên đi, người ở bên y, so điểm tâm gì đều có tác dụng hơn.”
“Mặc nhi Mặc nhi… Lúc ta ôm y cảm thấy bụng y trở nên cứng rắn… Có phải hay không… Thật động bào thai?”
“Ai u công tử a, ngài làm sao còn có lòng rảnh rỗi ở chỗ này mua điểm tâm chứ! Lão bản bị sợ kẹp trong tay cũng rơi, “Bụng cứng rắn đây là muốn sinh a! Nói không chừng lúc này đã đau rồi, ngài mau đi về nhìn một chút đi!”
Rõ ràng đã đồng ý với Mặc nhi, nhất định phải bên cạnh y lúc y sinh con, làm sao nhất thời giận dỗi lại ném xuống Mặc nhi sắp sinh sản ra ngoài… Hứa Thành tát mạnh mình một cái, ngay cả dù đều không cầm liền phi thân chạy ra ngoài cửa, hận không thể một bước liền chạy đến bên người Mặc Nhiễm.