Editor: Sakura Trang
Có lẽ là tới gần ngày sinh, hài tử đi xuống chút, không ép vào dạ dày nữa, khẩu vị Mặc Nhiễm ngoài ý muốn tốt, một đầu sư tử, một phần văn tư đậu hủ xuống bụng, còn chưa đã thèm muốn ăn điểm tâm.
“Hôm nay khẩu vị Mặc nhi lớn hơn so với trước kia.” Hứa Thành vội vàng đưa lên một khối táo chua cao, cười nói: “Hài tử không làm khó ngươi chứ?”
“Hôm nay ngược lại là an tĩnh chút, để cho có thời gian nghỉ”
Nếu là một mực ngoan ngoãn ở trong bụng ngươi liền tốt, Mặc nhi bị đứa nhỏ này chơi đùa gầy thành như vậy, đau lòng ta chết mất/”
Hứa Thành thấy y ăn xong rồi, đỡ y đứng dậy, Mới vừa cơm nước xong, không thể nằm xuống, ta đỡ ngươi đi ra ngoài một chút.”
Mặc Nhiễm gật đầu một cái, cảm nhận được gió đêm khẽ thổi qua mặt: “Thời tiết mùa hè năm nay thật là nóng, tuy là vào đêm, còn chưa mát mẻ.”
“Đúng vậy.” Hứa Thành thở dài, “Chẳng qua là khổ ngươi. Ở cữ không thể dính lạnh không thể hóng gió, trời nóng như vậy sao mà chịu được đây.”
“Vậy cũng chỉ có thể trách ta ta mang thai không đúng lúc rồi.”
Hứa Thành nhíu mày lại: “Không được nói bậy. Muốn trách
có thể trách ta, không tính toán thời gian để cho ngươi mang thai, nếu đứa nhỏ này mang thai sớm hơn mấy tháng, sinh ở mùa xuân thì tốt.”
“Nếu là chậm mấy tháng, sinh ở mùa đông, cũng không tồi.”
Hai người như có như không trò chuyện, dưới bầu trời đêm đầy sao, gió nhẹ ấm áp, tiếng côn trùng kêu. Hứa Thành thấy trên người Mặc Nhiễm đã ra mồ hôi mỏng, đỡ y ngồi nghỉ một chút trong đình: “Cảnh đẹp như vậy, tối nay chúng ta phải thưởng thức một chút.”
“Là ngắm cảnh, hay là cho muỗi cắn?”
“Thôi mà đừng trêu ta.”
Hứa Thành ngẩng đầu nhìn trăng sao đầy trời, “Tối nay ánh trăng thật tốt, ta gần đây mới học giả xướng khang, xướng cho ngươi nghe.”
Thấy Mặc Nhiễm khẽ gật gật đầu, Hứa Thành nâng họng, xướng lên:
“Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng,
Na ngọc thỏ, ngọc thỏ hựu tảo đông thăng…”
Ngón tay của Mặc Nhiễm nhẹ nhàng đánh nhịp, nghe hí xướng sai chân mày nhẹ nhếch một cái. Đột nhiên nhớ năm đó Hứa Thành lần đầu tiên tự mình đi ra ngoài, chính là nói như vậy: “Ta gần đây mới học đoạn xướng khang, mời người nghe qua”
Nam tử cẩm y xướng hí tuổi trẻ cẩn trọng.
Y chẳng biết tại sao, chỉ thấy đỏ mặt tim đập, gần như ngay cả lời đều không nói được. Khi đó chính y cũng cảm thấy kỳ quái, trước giờ y được không biết bao người ái mộ, tại sao hết lần này tới lần khác…
“Mặc nhi, người làm sao vậy?”Hứa Thành chuyển đầu nhìn một cái, lại thấy Mặc Nhiễm Mặc Nhiễm rưng rưng, vội vàng dừng lại xướng khang, “Ta biết ta xướng không được tốt, cũng không đến nỗi để cho ngươi tức đến như vậy đi?”
Bị hắn nói như vậy, Mặc Nhiễm ngậm lệ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng trả lời như năm đó vậy: “Lời hí cũng không xướng đúng, sao được coi là học được xướng đoạn. Ta xướng cho ngươi nghe:
“Tĩnh mật đích hạ dạ trung, lô lô hô hô đích hí khang tiệm khởi.
Thanh y phách trứ lan hoa chỉ, tuy thị gia thường trang phẫn,
Khước như tiểu tụ quần.
Phượng nhãn hàm xuân, xướng khang như lưu
Bàn thanh việt du dương.
Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng,
Kiến ngọc thỏ, ngọc thỏ hựu tảo đông thăng.
Na băng luân ly hải đảo,
Kiền khôn phân ngoại minh.”
Hứa Thành nghe ánh mắt tỏa sáng, Mặc nhi không hổ là danh kép nổi tiếng kinh thành, xướng khang uyển chuyển, không có chút dau thương, lại có độc hữu một phần thâm tình, để cho người muốn cả đời bảo vệ y, cả đời không rời đi.
Năm đó lúc mình lấy dũng khí theo đuổi y cũng xướng như vậy, không có đàn tỳ bà hay đàn nhị làm đệm, chỉ có hí khang du dương uyển chuyển.
Y không có trang điểm cũng không mặc hí phục, nhưng lại tựa như nữ tử hoa khang uyển chuyển trên sân khấu, mi mắt trong trẻo, xuất trần như tiên nhân.
Khi đó nào dám có suy nghĩ muốn thú người như tiên nhân kia, Chỉ cảm thấy có thể được một cái ánh mắt của y đều là ân điển. Chưa từng nghĩ y vậy mà lại từ chối vô số sự lấy lòng của quan lớn quyền quý, mà chọn hắn…
Đến đoạn đệm, Mặc Nhiễm nhìn người bên cạnh, na tử nhìn y, trong mắt một mảnh si luyến. Y biết đó không phải là giành cho hài tử, có thể cũng không phải là cho y, là đối với người tên Lãnh Mặc Nhiễm trên sân khấu năm đó.
Đúng vậy, ban đầu Hứa Thành, chính là bị xướng khang của y hấp dẫn, hắn nói mình xướng hí không gióng bất kì một ai, người khác giống như kể chuyện cổ tích, mình xướng lại thành người trong hí. Yêu của hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ mình khi ở trên sân khấu.
“Hạo nguyệt đương không,
Kháp tiện tự thường nga rời
nguyệt cung,
Nô tự thường nga rời nguyệt cung,
Hảo nhất tự thường nga xuống cửu trọng,
Hòa trứ tâm trung đích hưởng quyền,”
Mặc Nhiễm xướng tiếp phần dưới, trong hí lại nhiều ba phân thê lương, giống như Dương Quý Phi vui mừng hẹn ước nhưng lại chỉ có thể một mình mua say.
“Nô tự thường nga rời nguyệt cung”, đúng vậy, hối hận không nên đồng ý rời đi gánh hát gả cho Hứa Thành, y xuống hí đài, giống như thường nga rời nguyệt cung, cũng mất đi mị lực tựa tiên nhân, nhiều lắm là một nam tử thanh tú. Nếu mình vẫn còn ở trên sân khấu, chắc hẳn Hứa Thành sẽ giống như trước, yêu y yêu thần hồn điên đảo…
Nghe Mặc Nhiễm xướng khang chuyển thành thê uyển, lòng Hứa Thành hận không thể tát mình một bạt tai, êm đẹp để cho y xướng “Quý phi tuý tửu”làm gì không biết, tâm tư Mặc nhi nặng, xướng liền trong lòng khó chịu. Y sắp sinh, làm sao có thể để tâm tư ứ đọng?