Lúc Mặc Nhiễm mở mắt ra, Hứa Thành đang ngồi ở bên người lau mặt cho y, thấy y mở mắt, thiếu chút nữa không vỗ khăn vào trên mặt y.
“Mặc nhi ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi hù chết ta.”
“Ta ngủ bao lâu?” Mặc Nhiễm bị giọng của mình làm cho sợ hết hồn, “Sau này này ta thật sự nên xướng lão sinh.”
“Không lâu, tính tới tính lui ngủ một ngày.” Hứa Thành cầm lên một chén canh đút y, “Biết Mặc nhi khẳng định không bỏ được giọng mình, ta cố ý để cho người hầm canh lê ngân nhĩ, trơn họng.”
“Hài tử như thế nào?” Mặc Nhiễm đẩy bát canh ra, thử hỏi dò
hắn. Nếu là hài tử không có sao, tại sao không ở bên người?
“Yên tâm đi, là nhi tử, hai cân bảy.” Mắt Hứa Thành rơi lệ. “Rõ ràng hài tử không lớn, làm sao sẽ để cho Mặc nhi bị khổ nhiều như vậy…”
“Đừng khóc, ta không phải không có sao hay sao, hài tử sao không ở nơi này?”
“Trước khi ngươi tỉnh lại, ta không muốn nhìn nó.” Hứa Thành xoa xoa nước mắt, bỉu môi một cái, “Uống canh.”
“Ta đi xem một chút hài tử.”
“Mặc nhi có nhi tử, không cần ta nữa.” Hứa Thành cố tỏ ra đáng thương, đến gần y cọ cọ, “Mặc nhi tốt, ba năm ngươi không gặp ta, phải ôn chuyện với ta.”
“Ba năm?”
“Một ngày không thấy như cách ba thu, cũng không phải là ba năm sao.” Hứa Thành cọ cọ mũi y, “Có phải Mặc nhi đang lo lắng cho bỏ lỡ rượu đầy tháng
của nhi tử hay không? Ta biết mà, bây giờ Mặc nhi căn bản không quan tâm ta, lòng tràn đầy đều là mấy nhi tử.”
“Ngươi a, tê…” Mặc Nhiễm muốn ngồi dậy, động tác khựng lại giữa chừng, nhíu mày lại.
“Mới vừa sinh xong hài tử, ngươi vẫn không thể xuống đất, trước an tâm nuôi một tháng ở trên giường rồi hãy nói.” Hứa Thành vội vàng đỡ y nằm xuống lại, “Lang trung nói, dù là thuận sản sinh hài tử, bụng còn phải đau một thời gian, Mặc nhi lại sinh khó, sợ rằng ít nhất cũng phải chờ hết ở cữ mới có thể khôi phục, thời
gian này Mặc nhi chỉ để ý an tâm dưỡng thân, những thứ khác một mực không cần quan tâm.”
“Ta muốn tắm.”
“Ở cữ không được dính nước, nhưng sinh xong hài tử ta đã lau qua người cho ngươi.” Hứa Thành vén lên một luồng mái tóc dài của y,, “Mặc nhi nhìn một chút, nếu không phải ta gội cho ngươi ba lần, tóc của ngươi sao có thể sạch sẽ như vậy… Mặc nhi muốn ăn cái gì, ta mua cho ngươi.”
“Ta nhớ ngày sinh con, ngươi nói qua sẽ mua điểm tâm cho ta, ngươi mua cái gì?”
“Mặc nhi con sâu thèm ăn, lại còn băn khoăn điểm tâm nữa.” Hứa Thành cười chỉ chỉ mi tâm của y, “Nghĩ người thích ăn điểm tâm làm từ hoa quế, ta mua quế hoa cao, muốn ăn không?”
“Quá ngọt, muốn ăn mặn… Ta muốn cua phấn tiểu long bao của nhà Trương Ký cũng không tệ.”
“Nhà kia a, ta muốn chờ ngươi hết ở cữ liền cùng đi ăn. Mặc nhi muốn ăn mặn, không bằng uống chén canh bồ câu sữa đi.”
“Đúng lúc vậy, trong miệng ta đang thiếu vị gạch cua đây.” Mặc Nhiễm chớp mắt cười.
“Ta để cho người làm canh cua tái, giúp Mặc nhi đỡ thèm, cũng đúng lúc bồi bổ người.”
“Được a, vậy gạch cua thì sao đây?”
“Thịt cua tính hàn, lại là thức ăn dễ gây kí©h thí©ɧ,v Mặc nhi đang ở cữ, không được ăn đồ ăn lạnh. Chờ người Mặc nhi dưỡng tốt, chính là là lúc cua ở Hoài Dương mập nhất, ta mang Mặc nhi trở về Tô Châu sẽ có lộc ăn.” Hứa Thành nhẹ nhàng ôm y, cười cọ cọ lỗ mũi của y, “Mặc nhi tốt, trong tháng cũng không thể tuỳ ý, nếu không rơi xuống gốc bệnh có thể sẽ không tốt.”
Hai người nói không ít lời tình tứ với nhau, Mặc Nhiễm mới lại nhớ đến muốn ngắm con trai.
Lần này Hứa Thành không từ chối, kêu nhũ mẫu ôm hài tử đến.
“Sau khi tắm xong, ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn đâu.” Hứa Thành nhìn hài tử, “Lúc mới sinh cả người nó đều là máu của ngươi, liền không muốn xem.”
“Trước khi lang quân tỉnh lại, công tử luôn bên cạnh, ngay cả người tới chúc mừng đều không gặp.” Nhũ mẫu cẩn thận ôm hài tử cho Mặc Nhiễm nhìn một chút, “Người người đều nói công tử đối với thị lang thật tốt.”
“Mặc nhi không tỉnh lại, coi là chuyện vui gì.” Hứa Thành bỉu môi một cái, nhưng có thể được nhìn đến đỏ ửng trên mặt và nụ cười nơi khóe miệng của Mặc Nhiễm, cũng cười nói, “Thưởng! Một hồi đi tìm quản gia lĩnh thưởng hai mươi lượng.”
Nhũ mẫu cười tạ ơn, Hứa Thành đưa tay ôm lấy hài tử: “Đứa nhỏ này trông giống Mặc nhi, ngày sau nhất định sẽ thông minh tuấn tú nhân trung long phượng giống Mặc nhi vậy.”
“Mới sinh ra được một ngày, có thể nhìn ra như vậy sao.” Mặc Nhiễm cũng cười, “Đúng rồi, tên hài tử nghĩ được chưa?”
“Vốn nghĩ nếu là nữ nghĩ sẽ tên Hứa Nặc, chẳng qua sinh ra là nhi tử vậy sẽ tên… Mặc nhi có ý tưởng gì?” “Ta? Trước nghe ngươi một chút.”
“Ta cảm thấy tên Hứa Nguyện, sau này không cần cầu nguyện, hài tử chúng ta chính là người có phúc nhất.”
“Ngươi hồ nháo.” Mặc Nhiễm cười, “Ngươi dám để cho hài tử tên Hứa Nguyện, ta liền kêu ngươi Hứa Cửu.”
“Hứa Cửu hay, ta và Mặc nhi chính là muốn trường trường cửu cửu.” Hứa Thành cười đâm gò má của y, “Mặc nhi nói một chút, nghĩ tới tên gì? Nếu là không nghĩ ra được… Không bằng gọi Hứa Hứa đi!”
“Ngươi bớt linh tinh đi.” Mặc Nhiễm cắn răng cười nói, “Ngày sau ta phải nói với nhi tử xem hồi nhỏ cha hắn lấy mấy cái tên linh tinh gì cho hắn.”
“Vậy ngươi xem nên lấy tên gì đây?”
Hứa Thành cười hì hì búng nhẹ một cái đầu hài tử “Ngươi nếu là cười, ta liền cho là ngươi thích tên Hứa Nguyện.”
“Không bằng kêu Hứa An đi! Không cầu hắn đại phú đại quý, hay nhân trung long phượng gì cả.”
“Nhìn, nhi tử cũng không thích tên ngươi đặt, vẫn là đổi thành Hứa Nguyện đi.” Hài tử trong tã đang không có làm phản ứng gì, Hứa Thành cười ha ha, hài tử đột nhiên khóc lên, nụ cười của Hứa Thành cứng ở trên mặt.
Lần này đến phiên Mặc Nhiễm cười: “Không hổ là nhi tử của ta.” Cười cười, Mặc Nhiễm hít một hơi, xoa xoa bụng.
“Được được được, liền kêu Hứa An đi, tên ở nhà… Ta thấy liền kêu Bảo nhi, dễ nhớ.” Hứa Thành thấy bụng y lại đau, vội vã đồng ý để cho y nghỉ ngơi.
“Hứa An, An nhi…” Mặc Nhiễm đưa tay trêu đùa hài tử, khẽ nở nụ cười.
Đây là hài tử của y và Hứa Thành.
“Chỉ cần hài tử đến, liền một lòng nhìn hài tử, nửa chút tâm tư không có trên người ta.” Hứa Thành giả bộ tức giận ôm con cho nhũ mẫu, “Mau bế hắn đi, đừng tranh Mặc nhi với ta.”
“Ăn dấm của hài tử, ngươi không thấy ngại sao.” Mặc Nhiễm cười dí trán hắn.
“Mặc nhi tắm, ta liền ăn dấm của mấy bông hoa, Mặc nhi ngủ, liền liền ăn dấm của chăn đệm, bây giờ một lòng chỉ để ý nhi tử, ta dĩ nhiên phải ghen tỵ.” Hứa Thành đến bên người y, “Thôi mà đừng chỉ để ý đến nhi tử có được hay không, tiểu tử này để cho ngươi chịu bao nhiêu khổ, bây giờ lại tranh sủng ái của Mặc nhi, ta thật là nhìn thấy liền muốn đánh hắn một trận.”
“Nhìn ngươi nói, thật giống như đứa nhỏ này không phải nhi tử ngươi vậy.” Mặc Nhiễm vén lên một góc chăn cho Hứa Thành chui vào, “Không nói chuyện hài tử, ta nhìn vành mắt ngươi đều thâm lại, hôm nay nhất định là không nghỉ ngơi thật tốt, an tâm ngủ một giấc đi. “
“Cũng biết Mặc nhi đau lòng ta nhất. Thân thể nếu là không thoải mái, nhất định phải gọi ta.” Hứa Thành chui vào chăn, trong chăn tràn đầy mùi hương cơ thể của Mặc Nhiễm, không chút mùi máu tanh. Cảm giác mệt mỏi ùa đến, bất an hốt hoảng những ngày qua lập tức hóa thành cơn buồn ngủ. Trước khi ngủ, Hứa Thành sợ Mặc Nhiễm đói bụng nhưng không dám gọi hắn, ý thức mộng hồ nỉ non. Cảm nhận được Mặc Nhiễm khẽ gật gật đầu, Hứa Thành yên lòng chìm vào giấc ngủ.c