Chương 3
Mộc Hủy nằm trên giường có cảm giác như mình đã rã rời, tay chân cũng không còn là của mình nữa, Trần Dục Trạch kia quả thực chính là t*ng trùng đầy người, ngày hôm qua muốn cô cả đêm còn chưa đủ, thế mà sáng sớm hôm nay trước khi đi làm còn muốn cô lần nữa, làm toàn thân cô mỏi nhừ, Mộc Hủy vuốt ve những dấu vết mờ ám trên người, thở dài một hơi, lần này đại khái lại phải vài ngày mới khỏe được, ài, vì cuộc sống an nhàn mấy ngày nữa của mình, hẳn nên dỗ dành người đàn ông kia thôi...... nghĩ rồi liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Dục Trạch.
Thời gian: 15:00
Địa điểm: Siêu thị lớn nhất thành phố C
Sự kiện:
Một chiếc Ferrari màu đen đứng tại bãi đỗ xe của siêu thị, từ trên xe bước xuống một đôi tuấn nam mỹ nữ, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu bạc vừa thoải mái vừa chỉnh tề, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ thẫm, trùm một chiếc áo len dài màu đen, đi giày boot đen, hai người này vừa đi vào siêu thị liền khiến cho siêu thị vốn không đông người cho lắm chỉ hơn mười phút ngắn ngủn số người đã tăng vọt, mà hai người kia, một người chính là Trần Dục Trạch vì một cô gái mà trốn việc cùng cô gái Mộc Hủy đã khiến Trần Dục Trạch trốn việc.
"Em yêu, hôm nay chúng ta ăn gì đây, hửm?" Trần Dục Trạch vây Mộc Hủy ở giữa mình và xe mua hàng, hơi cúi người, khẽ hỏi bên tai cô, hơi thở mờ ám phớt qua kia làm cho mặt Mộc Hủy lập tức đỏ lên, thật là, Mộc Hủy thầm mắng mình, sao lại không có tiền đồ gì như vậy chứ.
"Dục Trạch, hôm nay anh muốn ăn món gì, hửm?" Mộc Hủy hé đôi môi đỏ mọng ra, liền có một sự quyến rũ nói không nên lời, cũng như vậy, bởi vì đôi môi đỏ mọng mê người, bởi vì mùi thơm cơ thể của cô gái này, đầu Trần Dục Trạch ‘oanh’ một tiếng, tất cả máu giống như đều tụ xuống phía dưới, thừa cơ lúc Trần Dục Trạch hít thở từng ngụm từng ngụm cố gắng bình ổn du͙© vọиɠ của mình, Mộc Hủy giống như một con khỉ trộm đào, sau đó dùng tư thế trộm linh chi nhanh như chớp thoát khỏi lòng Trần Dục Trạch, dùng một thái độ chuyện không liên quan đến mình mà hất mặt, đầy sức sống chạy đến dãy thịt theo, để lại Trần Dục Trạch ở phía sau cười khổ không thôi.
Thật ra, bạn đừng thấy Mộc Hủy ngày thường cẩu thả mà hiểu lầm, mỗi cô gái đều là một công chúa, công chúa bạch tuyết, cô bé lọ lem gì đó sau khi kết hôn với hoàng tử, đều sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc, chỉ là, vào trước khi gặp được hoàng tử, các cô ấy đều phải chịu áp bức bội lần, cái gì mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đều là phù phiếm, vì thế, hôm nay, Mộc Hủy muốn đích thân mua thức ăn, tự mình làm những món ngon để dỗ dành Trần tổng tài của chúng ta, nhưng mà, phụ nữ chính là phụ nữ, họ có sở thích mua sắm bẩm sinh, họ cũng cuồng mua sắm bẩm sinh, chẳng hạn như xe mua hàng của Trần tổng tài chúng ta bây giờ, bên trong đủ các loại như thịt bò, bong bóng cá, thịt heo nạc, thịt thăn, thịt thỏ, sườn heo rán, đùi gà, mà lúc này bạn nhỏ Mộc Hủy còn đang hăng hái dạt dào chọn lựa những con cá bơi qua bơi lại trong nước, cùng chuẩn bị mua tôm và cua, kỳ thực, nguyên nhân rất đơn giản, cũng là vì hôm nay bọn họ đúng lúc gặp được hoạt động ưu đãi về hải sản, Trần Dục Trạch bình tĩnh liếc xe mua hàng một cái, nghĩ thầm có cần mua thêm một cái tủ lạnh dung lượng lớn hơn về nhà hay không?
Cuối cùng, hai người mua một xe thịt cá, một xe rau, một xe tạp hoá đi về quầy thu ngân, lúc này xe mua hàng đã biến thành Trần Dục Trạch đẩy hai chiếc, Mộc Hủy đẩy một chiếc, Trần Dục Trạch nhìn hết hai bên trái phải, cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, đến khi tầm mắt liếc đến một cái hộp nhỏ xong, liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra suýt chút nữa đã quên mua thứ quan trọng nhất rồi, vì vậy, nhẹ nhàng thoải mái cầm một hộp ‘dù che mưa’ nhỏ màu hồng phấn vị dâu, lơ đãng bỏ vào trong xe tạp hoá của Mộc Hủy, mặt Mộc Hủy lập tức đỏ ửng, nhanh chóng cầm lấy cái hộp nhỏ bỏ vào trong xe rau của Trần Dục Trạch, lấy một bịch nấm che nó lại, lúc này, Mộc Hủy mới đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã mua nhiều rau đến vậy.
Trần Dục Trạch dường như đã nhìn thấu lòng cô, giao xe mua hàng cho nhân viên thu ngân, hơi ôm Mộc Hủy, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, nếu ăn không hết bị hỏng thì cứ vứt đi thôi. Còn nữa, nấm phối với cái kia, thật sự là tuyệt phối nha."
Trên đời này có một loại thái độ gọi là đại gia. Trần Dục Trạch lúc này, cũng giống như đại gia vậy, nhưng mà đại gia này lại làm trong nơm nớp lo sợ, sau khi Mộc Hủy về đến nhà liền giúp anh cởi giày, sau đó "kéo" anh ngồi xuống sô pha, dâng trà xanh, cởi giày của mình, rồi bành bạch bỏ đi, giúp vυ" Trần bỏ thức ăn vào tủ lạnh, trong lúc đó, Trần Dục Trạch muốn đến giúp một tay, nhưng lại bị đôi mắt của Mộc Hủy bé nhỏ nhìn chằm chằm, thật sự là có loại quyết tâm ‘anh dám không để em biểu hiện, em liền dám để anh ba ngày không gặp được em’, cho nên, Trần Dục Trạch lúc này không nhìn đến tiết mục hài của Tống Nghệ trong tivi, mà ngoái đầu, hai con mắt cố gắng nghiêng nghiêng để nhìn, tuy rằng rất vất vả, nhưng nhìn được bóng dáng cô gái nhỏ đang bận rộn ở phòng bếp kia, trong lòng một mặt thì bay lên vô số bong bóng, một mặt lại tính toán, quả thực là nên mua một cái tủ lạnh dung lượng lớn hơn rồi, ừm, cho bằng mua luôn ba cái đi, một cái để thịt cá, một cái để rau, còn một cái để đồ ăn vặt