"Hứa Mạt, Yêu nhi, dậy thôi."
Sáng sớm, Mia tới gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Mạt không nằm ngủ, mà chỉ nhắm mắt ngồi ở đó.
Hứa Mạt mở to mắt, chỉ thấy hai con ngươi của hắn sáng ngời có thần, hình như còn có một tia sáng kỳ dị.
Một bóng dáng xinh đẹp đập vào mắt, làn da của Mia rất trắng, mặc váy liền thân, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi cũng rất dài, khi cười rộ lên trông trong sáng, không nhiễm bụi trần, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Chẳng qua Hứa Mạt nhìn thoáng qua rồi lại nhắm hai mắt lại, như thể hắn vừa nhìn đến địa phương không được phép nhìn.....
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
Hứa Mạt lắc lắc đầu, lại mở to hai mắt lần nữa, lần này lại không thể nhìn xuyên qua chiếc váy nữa.
"Sao thế?" Mia nhìn thấy phản ứng của Hứa Mạt có chút kỳ quái.
"Không có gì, chào buổi sáng cô Lăng Dung." Hứa Mạt mỉm cười nói.
"Chào buổi sáng, tôi đã làm xong bữa sáng rồi, đồ vệ sinh cá nhân cũng chuẩn bị rồi, anh rửa mặt sau đó cùng Yêu nhi đến ăn sáng đi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Mia dặn dò một tiếng, sau đó đóng cửa lại, rời đi.
Mia đi rồi, Hứa Mạt mới hít sâu một hơi, cảm nhận được thay đổi đang diễn ra trong cơ thể, hắn mơ hồ cảm giác được toàn thân có điểm khác biệt, không chỉ là về mặt tinh thần, tố chất trong cơ thể dường như cũng đang biến chất, nắm chặt bàn tay lại, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình đã xảy ra một ít biến hóa.
"Vừa rồi..." Hứa Mạt nghĩ đến một màn vừa rồi, tinh thần lực tập trung vào mắt hắn, nhìn xuống cánh tay của mình, ánh nhìn xuyên qua ống tay áo, da thịt ở bên trong đập vào trong mắt, hiển nhiên trước đó không phải là ảo giác.
Mắt của hắn thế mà lại có thể nhìn xuyên thấu, nhưng mà lại không xuyên thấu qua được làn da.
X quang?
Chẳng qua hẳn là vẫn chưa đạt tới cường độ rất mạnh, nhưng đây có phải có nghĩa là đôi mắt của hắn có thể phát ra sóng năng lượng nhìn xuyên thấu?
"Anh ơi." Yêu nhi đánh gãy dòng suy nghĩ của Hứa mạt, mắt cô bé mở nhưng vẫn còn đang ngái ngủ, cô bé ngồi dậy, chui vào trong lòng Hứa Mạt.
Hứa Mạt nhẹ nhàng vuốt tóc của Yêu nhi, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé, thở dài trong lòng một hơi, tuy rằng hắn kế thừa thân phận của nguyên chủ, nhưng vẫn như trước chăm sóc cô bé này như là em gái ruột của chính mình, ngoại trừ việc bị ảnh hưởng bởi tình cảm và trí nhớ của nguyên chủ, đại khái còn có lòng trắc ẩn bẩm sinh của con người.
"Chị Mia nói đã làm xong bữa sáng rồi, chúng ta đứng dậy đi ăn cơm thôi." Hứa Mạt ôn nhu nói.
"Vâng ạ." Yêu nhi khẽ gật đầu, sau đó đứng lên rồi hôn lên mặt Hứa Mạt một cái, lại tự mình mặc quần áo, ngoan ngoãn nghe lời đến mức khiến người ta đau lòng.
Hứa Mạt nhìn em gái, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi, sau này hãy cùng nhau sống nương tựa lẫn nhau ở trong thế giới lạ lẫm này đi!
Hai người rửa mặt, ăn sáng xong cũng không còn sớm, liền đi xuống tầng, tiểu thư Mia đã đi ra ngoài, ông chủ Batu vẫn chưa dậy, Hứa Mạt mang theo Yêu nhi xuống trông tiệm.
"Anh ơi, về sau chúng ta vẫn ở nhà của chị Mia đúng không ạ?" Yêu nhi ngẩng đầu ngây thơ hỏi.
"Yêu nhi thích nơi này hả?" Hứa Mạt hỏi.
"Thích ạ, Yêu nhi thích chị Mia, bữa sáng ngon lắm luôn ạ." Dáng người của Yêu nhi nhỏ gầy, nhưng ánh mắt lại sáng người đến lạ thường, cười rộ lên vô cùng ngây thơ.
"Yêu nhi ngốc." Hứa Mạt có chút chua xót trong lòng, trước kia bọn họ cơ bản là không có bữa sáng, nhiều nhất cũng chỉ có bánh quy nén, có đôi lúc còn chẳng muốn mở ra chia nhau ăn.
"Sau này anh sẽ đưa em tới ở trong một căn nhà lớn, mỗi ngày đều được ăn ngon nhé." Hứa Mạt cười nói.
"Có lớn hơn nhà của chị Mia không ạ?" Yêu nhi hỏi.
"Lớn hơn nơi này rất nhiều."
"Ha ha ha..." Yêu nhi cười ngây ngốc, đầu nhỏ nhỏ xuất hiện một tia khao khát với tương lai.
"Hứa Mạt, mau tới giúp tôi."
Lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói, Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện Mia đang bê một đống sách về nhà, không thể đi nhanh được.
Hứa Mạt vội vàng tiến tới bên người Mia, hai tay Mia trực tiếp đưa chồng sách sang người Hứa Mạt, hẳn là cánh tay không kiên trì nổi nữa, Hứa Mạt ôm được phần lớn nhưng vẫn có một vài cuốn sách bị rơi xuống đất.
"Mỏi quá." Mia lắc lắc cánh tay, cười sáng lạn, sau đó ngồi xổm xuống tự mình nhặt mấy cuốn sách rơi trên mặt đất.
"Cô Mia, sao cô lại mua nhiều sách thế này?" Hứa Mạt cúi đầu nhìn về phía Mia hỏi, khoảnh khắc cúi xuống có một phong cảnh xinh đẹp ẩn hiện đập vào mắt, hắn có chút xấu hổ dời ảnh mắt đi.
"Để anh làm quen với chữ viết dưới này, lúc nhàm chán có thể đọc sách." Mia ngẩng đầu mỉm cười nói, thấy phản ứng của Hứa Mạt, cô như là ý thức được điều gì, cúi đầu nhìn thoáng qua, nháy mắt trên gương mặt xuất hiện một rạng mây đỏ, cô vội vàng đứng dậy ôm chồng sách đi lên phía trước.
"Đúng thật là còn rất nhiều chữ chưa biết, cô Mia, cô có thể dạy tôi không?" Hứa Mạt nói, nguyên chủ chưa từng đi học, ở thế giới ngầm chỉ có một số ít người có tư cách đến trường, trường học cũng ít đến đáng thương, hắn muốn trở nên quen thuộc với thế giới ngầm này, thông qua sách chính là một loại phương pháp khá chắc chắn, không ngờ tới Lăng Dung đã giúp hắn chuẩn bị rồi.
"Chỉ cần anh nguyện ý, đương nhiên phía tôi không thành vấn đề." Mia quay đầu lại cười nói, không có quá để ý đến chuyện vừa rồi, dù sao trong mắt nàng Hứa Mạt vẫn còn nhỏ, mua sách là vì để phân tán lực chú ý của Hứa Mạt, sợ hắn nhớ tới chuyện của cha mẹ.
Hứa Mạt phát hiện thế giới này có rất nhiều chỗ tương tự với thế giới của khϊếp trước, chữ viết cũng có bóng dáng của chữ Hán, nhưng càng ngắn gọn hơn, hơn nữa cũng tồn tại chữ cái Lating và chữ số Ả Rập, thời gian trong ngày của nơi này cũng là hai mươi tư giờ đồng hồ.