Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Căn Cứ Số 7

Chương 20: Lại Tiếp Một Đao

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Muốn bao nhiêu đồng liên bang thì có thể đi lên." Hứa Mạt có thút thổn thức, vừa rồi nhìn thấy một tên bán đi con gái, thế mà tại đấu trường lại có một người đang liều mạng vì con gái.

"Không biết, nghe nói cần mấy triệu mới được cấp giấy thông hành." A Thái nói.

"Không biết có cơ hội còn sống để kiếm đủ hay không, hiện tai cứ cố gắng tích lũy, nếu không được thì từ bỏ vậy, thực ra cuộc sống hiện tại cũng rất ổn."

"Mấy triệu!!!"

Hứa Mạt có chút chấn kinh, cho dù chiến thắng một trận đấu thì phí ra sân cũng chỉ là 10.000 đồng liên bang, cũng phải thắng hơn trăm trận mới có thể kiếm đủ, ai có thể trăm trận không chết chứ?

Nghe A Thái nói chuyện, có lẽ hắn cũng có ý muốn về ở ẩn, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ muốn thử vận may, đánh thêm một trận lại thắng thêm một trận.

Đây cũng là tâm lý phổ biến ở dân cờ bạc, cho đến khi có thể giác ngộ.

"A Thái tiên sinh, đến lượt ngài ra sân." Lúc này có người đi lên phía trước mở miệng nói.

A Thái nói với Hứa Mạt: "Lát nữa chúng ta đánh một trận, ta sẽ không hạ sát thủ, ngươi thua thì mau lăn về nhà, sau này cũng đừng tới đây nữa."

"Được, ngươi cũng vậy." Hứa Mạt gật đầu.

"Một lời đã định." A Thái cười, đứng dậy đi ra hậu trường.

Hứa Mạt nhìn ra phía ngoài, xuyên thấu qua cửa kính hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh đấu trường.

Lúc đi lên đấu trường, A Thái mặc áo giáp, đối thủ của hắn mang một chiếc mặt nạ nửa mặt, hai tay đều cầm đao, vũ khí là song đao.

Dù cách lớp kính nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc cùng với tiếng nhạc phía bên ngoài, thậm chí còn mơ hồ cảm giác chấn động.

"Thực lực của A Thái và đối thủ của hắn như thế nào?" Hứa Mạt hỏi lễ tân đứng bên cạnh.

"A Thái tiên sinh đã thắng 7 trận liên tiếp, là một đại lực sĩ, thực lực rất mạnh, nhưng mà đối thủ của hắn cũng rất mạnh, cũng thắng 7 trận liên tiếp, đao pháp rất nhanh, biệt hiệu là "Dao róc xương"." Lễ tân tiếp lời.

Hứa Mạt không nói gì nữa chỉ nhìn vào đấu trường.

"Bắt đầu."

A Thái cao khoảng 2m2 đứng đó như một ngọn núi, Dao Róc Xương đi xung quanh hắn, nắm chặt song đao, đột nhiên lao về phía A Thái, đao quang lóe lên, bước chân và tốc độ ra đao đều vô cùng nhanh.

Hai người vừa chạm liền tách ra, Dao Róc Xương thân thể bị đυ.ng bay ra ngoài, bước chân trượt lùi, những trên người A Thái bị chém một đao, máu tươi chảy xuống đấu trường, áo giáp cũng không thể bảo vệ tất cả vị trí trên người được.

Thấy máu chảy người xem càng điên cuồng, A Thái không nhìn đến vết thương của mình, nhanh chân lao về phía Dao Róc Xương, hắn cần tốc chiến tốc thắng, không thể dây dưa cùng đối thủ.

Dao Róc Xương cũng hiểu rõ điều này, hắn không liều mạng cùng A Thái, mà dựa vào bước chân linh hoạt, thỉnh thoảng bổ ra một đao.

"Hỏng bét."

Hứa Mạt thầm nghĩ A Thái sẽ thất bại, Dao Róc Xương đao pháp rất nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cơ hội.

Xùy...

Trên đấu trường máu tươi bắn ra, A Thái phát ra tiếng kêu thảm, đao quang xoẹt qua mắt hắn, mắt hắn ngay lập tức bị hủy, hắn đau khổ va đập lung tung, không có mắt tức khắc hắn sẽ trở thành một cái bia sống.

Song đao của Dao Róc Xương đâm xuống từng đao từng đao trên người A Thái, tiếng kêu thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ đấu trường.

Bạch Vi đứng sau Hứa Mạt không nhịn được phát ra tiếng động nhỏ, cố nhắm mắt không dám nhìn về phía đấu trường, cảnh tượng máu tanh.

Cảnh tượng máu tanh trước mắt ngược lại càng kí©h thí©ɧ thần kinh người xem tiếng la hét chấn động, không ít người đứng lên nhìn về phía đấu trường, có người thấp giọng nói:

"Dao Róc Xương bắt đầu cạo xương, tên khốn này đúng là mẹ nó tàn nhẫn."

"Quyết không thể cùng gia hỏa này đấu."

Người xem đều nhìn thấy mà giật mình.

Hứa Mạt nhìn thấy có chút không đành lòng, hắn quay ra nói với lễ tân: "Không thể dừng lại sao?"

"Thợ Săn tiên sinh lên đấu trường, chỉ có hai bên đang chiến đấu mới có thể quyết định khi nào dừng lại." Đối phương đáp lại một tiếng.

Hứa Mạt nhìn về phía đấu trường bên kia, A Thái cuối cùng đã ngã xuống, nhưng cơ thể đau đớn co quắp.

"Hỏi Dao Róc Xương một chút, hắn có đồng ý tiếp nhận trận chiến khiêu chiến ngay bây giờ không?" Hứa Mạt nhìn chằm chằm đấu trường nói.

...

Đấu trường ngoài cửa kính, Dao Róc Xương tận hưởng tiếng reo hò của đám đông, hắn ta không vội vàng kết liễu A Thái, còn xem đó là niềm vui mà tận hưởng.

Có người tiến lên đấu trường dò hỏi, cùng lúc đó, nữ tiếp khách bước đến trước mặt Hứa Mạt hỏi: "Ngài Thợ săn, nếu như ngài thách đấu với ngài Dao Róc Xương, thù lao chiến thắng là ba ngàn năm trăm đồng tiền liên bang, còn thù lao thất bại là sáu trăm đồng tiền liên bang, ngài có bằng lòng hay không."

"Có thể." Hứa Mạt gật đầu, chỉ thấy Dao Róc Xương trên đấu trường liếc nhìn về phía bên này một cái, máu tươi trên thanh song đao trong tay hắn ta ngừng nhỏ xuống đất.

"Anh có thể không đi được không?" Tay Bạch Vi nắm chặt, giọng nói hơi run rẩy, hết thảy mọi thứ trong đấu trường quá mức tàn khốc, cô lo rằng Hứa Mạt cũng sẽ chết ở trên đó, mặc dù còn chưa biết rõ Hứa Mạt là ai, nhưng cả mọi thứ ở đây khiến cô cảm thấy sợ hãi, người duy nhất mà cô có thể đi theo ở đây cũng chỉ có Hứa Mạt.

Nhưng mà, Hứa Mạt lại từ ở bên cạnh cô trực tiếp đi qua.

Dao Róc Xương đồng ý với lời thách đấu của Hứa Mạt!

Dưới sự sôi sục của nền nhạc heavy metal đám đông vui thích càn rỡ, hưởng thụ cảm giác kí©h thí©ɧ do gϊếŧ chóc mang lại, mà lúc này, Hứa Mạt cầm loan đao trong tay từng bước đi lên đấu trường, người của đấu trường đang chuẩn bị khiêng A Thái xuống dưới, hắn vẫn chưa chết, một người đàn ông khổng lồ hơn hai mét, vì đau đớn tột độ mà khiến cơ thể hắn không ngừng co giật.

"A Thái!" Hứa Mạt kêu lên một tiếng, A Thái dường như nghe thấy được, khó khăn vươn tay ra.

Hứa Mạt nắm lấy bàn tay máu thịt be bét của hắn, chỉ nghe A Thái yếu ớt mở miệng nói: "Đây chính là số phận cuối cùng của việc quyết đấu, nếu như cậu thắng, thì đừng đến đây nữa."

Trong lúc nói chuyện, máu ở trong miệng hắn vẫn đang trào ra, dưới tay co giật, sau đó hoàn toàn đông cứng lại tại đó.

Hứa Mạt buông tay hắn ra, trơ mắt nhìn A Thái bị khiêng xuống dưới.

"Quen biết?" Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Hứa Mạt quay đầu lại, nhìn về phía Dao Róc Xương bị mặt nạ che hết nửa khuôn mặt.

"Quen biết." Hứa Mạt trả lời lại.

Dao Róc Xương mỉm cười: "Đã nhìn thấy hắn chết như thế nào rồi mà mày vẫn còn dám lên à, mày đang nghĩ cái gì thế?"

Hứa Mạt nhìn Dao Róc Xương, im lặng một lát rồi nói: "Tao đang nghĩ xem nên để mày chết như thế nào!"

Cuộc nói chuyện của hai người trực tiếp đốt cháy bầu không khí, hơn nữa cả hai người đều dùng đao.
« Chương TrướcChương Tiếp »