Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 49: Thư mời

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đặt cọc một tháng và trả trước ba tháng, bên trong có giường, tủ lạnh, máy điều hòa, sô pha, còn lại cô tự mình chuẩn bị đi." Chủ căn hộ mang theo hợp đồng đi tới nói với Triệu Ly Nông đang đứng ở cửa: “Cô muốn ký thuê một năm chứ?"

"Vâng." Triệu Ly Nông nhận lấy hợp đồng, cúi đầu nhanh chóng lật hết, tổng cộng có ba trang. Đó là một hợp đồng tiêu chuẩn thông thường, không có vấn đề gì, sau đó cô lấy một cây bút từ trong túi áo của mình và ký tên, cô hỏi: "Khi nào tôi có thể chuyển đến?"

Chủ căn hộ lịch sự hơn đối với cán bộ trồng trọt: "Trong nhà không có ai, cô có thể chuyển vào hôm nay."

Triệu Ly Nông gật đầu, giữ một phần hợp đồng trong tay, rồi chuyển 40 ngàn điểm cho chủ căn hộ.

"Cô có thể tự thay đổi mật khẩu của khóa." Chủ căn hộ rời đi và nói: “Vân tay cũng có thể tự thiết lập lại."

Căn hộ mà Triệu Ly Nông thuê nằm trên tầng sáu, hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng khoảng 80 mét vuông, ánh sáng rất tốt, bên trong căn hộ rất trống trải, không có chướng ngại vật, toàn bộ căn phòng đều phù hợp cho các hoạt động của Phong Hòa.

Sau khi đổi mật mã khóa cửa, cô thu dọn lại một lần nữa trước khi trở về hạ nội thành.

Phong Hòa vẫn đang dạy kèm, Triệu Ly Nông đi vào cố tình thả nhẹ bước chân, nhưng Phong Hòa vẫn nhận ra được, quay đầu cười nhẹ với cô: "Con về rồi."

"Vâng." Triệu Ly Nông gật đầu, buổi sáng sau khi nhận được giấy chứng nhận của cán bộ trồng trọt, đầu tiên là cô gửi ảnh cho Phong Hòa xem để báo tin vui.

Các học sinh ở phía bên kia của màn hình ánh sáng dường như đã hoàn thành bài tập xong, đang gọi Phong Hòa.

Thấy vậy, Triệu Ly Nông đi đến phòng ngủ, cô đã thu dọn hành lý từ trước và có thể chuyển đến đó vào tối nay.

Dù là cô hay Phong Hòa, đồ đạc ở đây cũng không nhiều, Triệu Ly Nông thậm chí thu dọn còn chưa đầy hai rương hành lý.

“Tiểu Nông.” Phong Hòa ở trong phòng khách cho tan học sớm, ngồi xe lăn đi vào, đưa tay gõ cửa, thấy Triệu Ly Nông quay đầu lại, từ phía sau lấy ra một hộp quà dài màu xanh ngọc: “ Mẹ có chuẩn bị quà cho con."

Triệu Ly Nông cầm hai rương hành lý nhấc lên, bước nhanh ra cửa, dùng hai tay nhận lấy, có chút băn khoăn không biết có nên nói lời cảm ơn hay không.

Sợ nói ra sẽ thấy hai mẹ con xa lạ quá.

May mắn thay, Phong Hòa không quan tâm đến sự do dự của cô, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt của bà ấy hiện lên sự vui mừng: "Nhanh mở ra xem có thích hay không."

Triệu Ly Nông nghe lời mở hộp quà ra, bên trong có một cây bút máy màu đen. Trên thân bút còn có một chiếc nơ nhỏ màu hồng được thắt rất tinh tế.

“Quãng thời gian trước mẹ đã mua.” Phong Hòa có chút lo lắng: “Chúc mừng con đã vượt qua sát hạch cán bộ trồng trọt, không biết con có thích nó không.”

Bút máy không được sử dụng phổ biến, nhưng Triệu Ly Nông gật đầu: “Con rất thích, sau này con sẽ dùng nó để ghi bút ký."

Phong Hòa thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần con thích là tốt rồi."

Triệu Ly Nông cẩn thận cất bút đi, rồi đẩy hành lý: "Trước con đã nói với mẹ là muốn chuyển nhà, căn hộ đã ký hợp đồng rồi, tối nay chúng ta có thể đến đó ở."

Phong Hòa do dự: "Nhất định phải chuyển đi sao? Nơi này tiền thuê nhà rẻ hơn rất nhiều."

Bởi vì bà ấy là người tàn tật, cho nên mới cướp được tiêu chuẩn này, bằng không phải ở những nơi bết bát hơn tại hạ nội thành.

“Bây giờ con là cán bộ trồng trọt, sau này sẽ kiếm được nhiều hơn.” Triệu Ly Nông một tay đóng hai quai rương hành lý, tay kia đẩy Phong Hòa: “Bên kia con đã dọn dẹp xong rồi.”

...

Gần tiểu khu có một nhà ăn rất lớn, có lẽ vì cư dân trong tiểu khu đều là người nhà của cán bộ trồng trọt và nghiên cứu viên, ngoại trừ việc không có bột dinh dưỡng, các bữa ăn với nhiều mức giá khác nhau đều có sẵn.

Tất nhiên nó không thể so sánh với cấp độ của Viện nghiên cứu nông học ở thượng khu.

Có lẽ là bởi vì ăn no, khúc mắc cũng hơi mở ra, trên mặt Phong Hòa dần dần có chút huyết sắc.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Ly Nông không có việc gì để làm, chỉ ở nhà với Phong Hòa, thỉnh thoảng trò chuyện với Ngụy Lệ và những người khác, Hà Nguyệt Sinh có lẽ đã hoàn thành công việc ở Căn cứ trung ương, nói rằng cậu sẽ trở về.

Mãi cho đến năm mới, Nghiêm Tĩnh Thủy bất ngờ gửi tin nhắn cho Triệu Ly Nông.

Nghiêm nỗ lực: [Cậu sẽ đến căn cứ nào? ]

Triệu Ly Nông nhìn thấy tin nhắn của cô ấy thì sửng sốt, sau đó trả lời: [Căn cứ nông học số chín.]

Nghiêm nỗ lực: [Cậu đến Căn cứ nông học số chín làm gì? Làm giáo sư? Cái này cần phải khảo thí mới được.]

Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy rằng việc gõ phím quá chậm, vì vậy cô ấy đã trực tiếp gọi video kết nối với Triệu Ly Nông.

"Cậu không nhận được thư mời từ căn cứ nào sao? Có nghiên cứu viên nào từ Viện nghiên cứu nông học Trung ương mời cậu không?" Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi tới tấp.

Triệu Ly Nông bối rối: "Thư mời gì?"

Nghiêm Tĩnh Thủy sững người, sau đó gấp đến độ đỏ bừng mặt: "Sau khi thi đậu cán bộ trồng trọt, các căn cứ sẽ gửi thư mời cho cán bộ trồng trọt mới, mời họ đến căn cứ làm việc. Hoặc sẽ là các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, những người đó sẽ chiêu mộ cậu tham gia vào đội ngũ của họ."

Tuy nhiên, những người phía sau thường có bối cảnh gia thế đặc biệt, cố ý được nâng lên, hoặc họ là cán bộ trồng trọt do một nghiên cứu viên đào tạo, cũng xem như người của mình.

Triệu Ly Nông nhìn xuống quang não của mình, nhưng cô không nhận được một thư mời nào.

“Cho đến tuần sau thì cậu sẽ không có cơ hội nữa.” Nghiêm Tĩnh Thủy lo lắng nói: “Mỗi căn cứ mỗi năm chỉ tuyển cán bộ trồng trọt một lần.”

“Tôi có thể tự mình nộp đơn không?” Triệu Ly Nông hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy đen mặt: "... Không thể."

"Quên đi, tôi sẽ đi hỏi xem tình huống thế nào." Nghiêm Tĩnh Thủy đùng một cái cúp liên lạc, vội vã xuống lầu để đuổi kịp Nghiêm Thắng Biến đang chuẩn bị đi ra ngoài: "Ba."

Nghiêm Thắng Biến đang chuẩn bị lên xe, khi nghe thấy giọng nói của con mình, ông ta quay lại và hỏi: "Sao vậy?"

Nghiêm Tĩnh Thủy bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cha mình, không thể không dừng lại, sau đó bình tĩnh, nhanh chóng nói: "Bạn học của con đã vượt qua bài sát hạch cán bộ trồng trọt, nhưng cậu ấy vẫn chưa nhận được bất kỳ lời mời nào."

"Bạn học nào?"

“Triệu Ly Nông, không phải là do ba cố ý tạo ngoại lệ cho cậu ấy vượt cấp sát hạch sao?” Trong lòng Nghiêm Tĩnh Thủy sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Gần đây ba bận quá nên tạm thời quên mất.” Nghiêm Thắng Biến nhớ lại, ông ta đưa tay ấn vào thái dương, dịu dàng giải thích với Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cô ta không giống với thợ trồng trọt có thành tích ở căn cứ, cô ta mới là sinh viên năm nhất ngành nông học, các căn cứ sẽ không mạo hiểm lãng phí chỉ tiêu để mời cô ta."

"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không có ai mời cậu ấy, chẳng lẽ lại trở về làm sinh viên Căn cứ nông học số chín?" Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy rằng Triệu Ly Nông đã vượt qua kỳ thi một cách vô ích.

"Tiểu La trước có nói ..." Nghiêm Thắng Biến ngừng nói: “Tiểu La gần đây bận rộn, vì vậy cũng đã quên chuyện này."

"Nghiêm tiên sinh?" Trợ lý thúc giục: “Thời gian cho cuộc hội nghị sắp đến. "

"Chờ một chút." Nghiêm Thắng Biến đưa tay vỗ vỗ vào vai của Nghiêm Tĩnh Thủy: “Chuyện của cô ta, khi rảnh ba sẽ giải quyết. Tĩnh Thủy, con lập tức đi khai giảng, hãy nhớ những gì ba đã nói với con, con có thể hướng dẫn các bạn cùng lớp nhiều hơn."

"Con biết rồi." Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn chiếc xe địa hình bọc thép rời đi.

Cha của cô ấy quá bận rộn, mấy ngày nay cả đêm không ngủ, cứ làm việc liên tục, chờ khi ông ta rảnh rỗi sợ rằng thời gian chiêu mộ này đã qua lâu rồi.

Nghiêm Tĩnh Thủy đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng gọi ai đó.

“Tìm chị làm gì?” Ngụy Lệ ôm gà trong ống kính xuất hiện trong màn hình quang não, xem bối cảnh phía sau có lẽ đã trở lại Căn cứ nông học số chín.

"Triệu Ly Nông không nhận được bất kỳ lời mời nào của các căn cứ, cũng không có nghiên cứu viên nào chiêu mộ cậu ấy." Nghiêm Tĩnh Thủy nói thẳng: “Ban đầu La Phiên Tuyết muốn mời cậu ấy, nhưng lại không phát thư mời nào."

Ngụy Lệ vuốt lông gà, ngạc nhiên: "Tại sao chị không nghe học muội nói gì cả?"

"Cậu ấy thậm chí còn không biết rằng cán bộ trồng trọt sẽ được mời." Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Ngụy Lệ, cảm thấy rằng Ngụy Lệ không hăng hái, vô trách nhiệm với tư cách là một người bạn.

Ngụy Lệ ngẩng đầu tính nhẩm từng ngày, sau đó lập tức ném con gà đi, cả kinh nói: "Không còn mấy ngày nữa!"

Nghiêm Tĩnh Thủy: "... Chị mới biết?"

"Không sao, không sao đâu!" Ngụy Lệ tự an ủi mình: “Còn có thời gian, chị đi tìm mẹ mở cửa sau."

Nghiêm Tĩnh Thủy im

lặng, là một người chính trực tuân thủ quy tắc, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy những lời của Ngụy Lệ thật dễ nghe.

Sa đọa.

Nghiêm nỗ lực trong lòng nghĩ lại, nhưng lại âm thầm giác ngộ, cô ấy chỉ là không muốn một tài năng bị chôn vùi mà thôi.

“Chị cúp đây, đi tìm mẹ chị.” Ngụy Lệ bất đắc dĩ nói.

“Ừ.” Nghiêm Tĩnh Thủy dè dặt gật đầu, việc mở cửa sau không phải do cô ấy đề cập, là Ngụy Lệ tự mình nói.

...

Ở bên này, sau khi Ngụy Lệ cúp máy, liền lập tức gọi video cho mẹ mình.

“Có chuyện gì vậy?” Đan Vân nữ sĩ ở phía đối diện lười biếng hỏi.

Kể từ năm trước khi Đan Vân ăn một miếng bánh ngọt, bà đã không thèm đếm xỉa đến Ngụy Lệ trong một thời gian dài, đồng thời nghiêm cấm Ngụy Lệ chạm vào tất cả mọi thứ của bà.

"Mẹ, tại sao học muội của con không nhận được thư mời? Căn cứ của mẹ không phải không ổn rồi hả? Nhân tài lớn như vậy sao không thấy." Nguy Lệ luyến thoắt hỏi.

Đan Vân nhìn cô con gái hiếu thảo trong video, lạnh lùng nói: "Con nói nhiều như vậy, là căn cứ của con hay căn cứ của mẹ?"

Ngụy Lệ dừng lại, rồi đổi lời: "Con sai rồi, mẹ, sau này con sẽ không bao giờ nhét linh tinh cho mẹ ăn nữa! Mẹ có thể gửi thư mời cho học muội không, sau này em ấy khẳng định rất lợi hại, căn cứ của mẹ nhất định sẽ kiếm bộn tiền!"

Đan Vân tặc lưỡi một cái: "Đã gửi rồi, vừa rồi Chu viện trưởng của con đã cố ý nhờ mẹ nhận cô ấy."

Ngụy Lệ lúc này liên tiếp nịnh nọt mẹ mình bằng một loạt lời tâng bốc, thuận tiện kéo La Phiên Tuyết giẫm đạp: "Không giống như một số nghiên cứu viên đã hứa cẩn thận sẽ mời học muội gia nhập đội ngũ, nhưng sau đó lại không phát thư mời."

Đan Vân nhướn mày: "Ám chỉ ai đó?"

"Ai nói mà không làm được thì con ám chỉ người đó." Ngụy Lệ lẩm bẩm.

"Tiểu La từ năm trước đã rất bận rộn, đừng nói đến việc gửi thư mời, cô ấy mỗi ngày đều không thể ăn được bao nhiêu cơm, người đã gầy đi rất nhiều." Đan Vân hiếm khi giải thích cho người khác: “Gần đây tình hình có chút phức tạp."

Ngụy Lệ chỉ giả vờ không nghe thấy, bởi vì bọn họ bằng tuổi nhau, con của các nghiên cứu viên cấp cao đều đang bị so sánh, La Phiên Tuyết là người giỏi nhất trong số họ, Ngụy Lệ thừa nhận rằng mình không thích đối phương.

Ai bảo trưởng bối ai cũng khen ngợi La Phiên Tuyết.

...

Tiểu khu Văn Thông tại Căn cứ trung ương.

Triệu Ly Nông vừa mới ăn tối với Phong Hòa xong, trên quang não của cô đã nhận được một lá thư mời, cô liếc mắt một cái, nhưng không mở ngay lập tức, sau khi đẩy Phong Hòa về căn hộ, lại xoa bóp chân cho bà ấy, hoàn thành mọi công việc hàng ngày, đợi cho đến khi quay trở lại phòng ngủ mới nhấp mở thư mời.

[Gửi Cán bộ trồng trọt số 168/Triệu Ly Nông:

Sau khi căn cứ quan sát, nay chân thành mời cô tham gia tổ đội 8-22 của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Người mời: Nghiên cứu viên cấp cao số 3 / Đan Vân]

Ngoài thư mời này, còn có một tin nhắn khác.

Đan Vân: [Hãy đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương vào thứ hai tới với thư mời.]

Triệu Ly Nông nhìn tấm thư mời này thật lâu, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng bất kể là chuyện gì, cô cũng sẽ đi tiếp.

Cuối cùng, Triệu Ly Nông đã gửi lại tin nhắn cho Nghiêm Tĩnh Thủy, nói rằng cô đã nhận được thư mời.

Nghiêm nỗ lực: [Gần đây Viện nghiên cứu nông học trung ương rất bận rộn, vì vậy thư mời của cậu vẫn chưa kịp tới. Ngoài ra, tổ đội 8-22 là Căn cứ số tám mời, có thể Ngụy Lệ đã nhắc nhở mẹ chị ấy.]

Triệu Ly Nông gửi một tin nhắn khác cho Ngụy Lệ, nói lời cảm ơn.

Bình khí xui xẻo: [Cái này có gì mà cảm ơn, vốn là nên mời em rồi. Hơn nữa nếu không có chị, còn có Chu viện trưởng, ngài ấy cũng đi tìm mẹ chị. ]

Triệu Ly Nông nhớ lại hình ảnh răn dạy của viện trưởng Chu Thiên Lý lúc trước, đối phương tựa hồ rất muốn cô vào Viện nghiên cứu trung ương.
« Chương TrướcChương Tiếp »