Căn tin Viện nghiên cứu.
Triệu Ly Nông đang cầm thẻ Nghiêm Tĩnh Thủy để quẹt, thì Ngụy Lệ đã nghiêng người giựt giây: "Quẹt thêm món ngon, gọi trái cây loại nào cũng được"
Nơi này so với căn tin số một ở Căn cứ nông học số chín ngon hơn nhiều, các loại hoa quả đắt giá xếp thành núi nhỏ, màu sắc rực rỡ thậm chí còn mọng nước, còn chưa nhắc tới món ăn phong phú.
Hà Nguyệt Sinh đã cảm thán rằng mình được lên thiên đường.
“Đột nhiên ăn nhiều thịt cá quá, không tốt cho dạ dày.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng bên cạnh không đồng ý, xong dường như cảm thấy mình quá gây mất hứng nên nói thêm: “Sau khi cậu thi xong, ngày mai tôi có thể dẫn cậu đến ăn."
"Tôi ăn nhiêu đây là đủ rồi." Triệu Ly Nông không gọi thêm, cô chỉ gọi một phần ăn.
Ngụy Lệ để Đồng Đồng quẹt xong, sau đó một mình đi gọi món: "Tôi muốn gà xào xả ớt, một phần gà kho, hai cái chân gà, một chén canh gà nấm, trái cây hình tim gà. Tôi còn muốn sữa chua nhãn hiệu hình con gà."
Mấy người gọi món xong: "..."
Xem ra căn tin của Căn cứ nông học số chín vẫn còn hạn chế hiệu suất của Ngụy Lệ.
Năm người tìm một cái bàn sáu người để ngồi xuống, Triệu Ly Nông ngồi bên cửa sổ, cô cũng không vội ăn, cúi đầu gửi tin nhắn cho Phong Hòa, nói rằng cô đã thi xong vòng thứ nhất, lại hỏi đối phương có ăn cơm chưa.
Bài thi bắt đầu lúc mười giờ sáng, bây giờ đã hơn mười một giờ, đồ ăn Triệu Ly Nông đã gọi bên ngoài hẳn đã mang đến.
Phong Hòa dường như đang chờ đợi tin nhắn của cô, gần như một giây tiếp theo đã gửi một bức ảnh đồ ăn mang đến: [Mẹ đang ăn, Tiểu Nông, con làm bài thi thế nào?]
Triệu Ly Nông trả lời bà: [Vòng sát hạch đầu tiên sẽ không có vấn đề gì.]
Phong Hòa: [Tốt rồi, Tiểu Nông, bữa trưa con ăn gì?]
Triệu Ly Nông cũng gửi một bức ảnh, Phong Hòa nhận được tin nhắn thì bảo cô ăn trước, đừng tiếp tục tán gẫu với bà ấy.
“Chụp hình cho ai vậy?” Ngụy Lệ thò đầu qua tò mò hỏi, cô ấy chưa từng thấy học muội ăn cơm mà chụp ảnh bao giờ.
Triệu Ly Nông đóng quang não lại, ngẩng đầu: "Người nhà hỏi em ăn cái gì."
“Hay là, một ngày nào đó chúng ta cùng nhau đến nhà Tiểu Triệu chơi đi?” Hà Nguyệt Sinh đề nghị.
“Ngày mai tôi phải về rồi.” Đồng Đồng lắc đầu: “Trước khi đến, tôi dự định sau khi Ly Nông sát hạch xong thì sẽ về, tôi đã mua vé rồi.”
“Lần sau đi.” Triệu Ly Nông cười nói: “Chờ sau khi chúng tôi chuyển nhà, lại mời mọi người đến chơi.”
“Quyết định vậy đi.” Ngụy Lệ tràn đầy hưng phấn.
Ngay cả Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi ở phía xa nhất cũng hiếu kỳ, cô ấy chưa từng đến nhà người khác chơi, nói chính xác hơn là không có bạn bè gì cả.
Một đám người không mặc áo khoác trắng, trên ngực cũng không có thẻ ID, lại công khai ngồi trong căn tin ăn uống hoành tráng như vậy, các nghiên cứu viên đi vào không nhịn được phải nhìn sang đây thêm vài lần. Một số người nhận ra Ngụy Lệ, cũng có những nghiên cứu viên đã nhìn thấy Triệu Ly Nông trên màn hình trong phòng giám sát.
“Một giờ chiều tại hiện trường sát hạch, phải đi sớm nửa giờ.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhắc nhở.
Vòng thứ hai sát hạch ngay tại hiện trường rắc rối hơn, cần xếp hàng đi từ cổng vào ấn theo phòng thi, toàn bộ quá trình trả lời đáp án chỉ mất 20 phút, trả lời đáp án xong phải vòng qua cửa khác, ở bên trong đó chờ mọi người thi xong thì mới có thể rời khỏi.
Khi bọn họ cơm nước xong thì đến địa điểm sát hạch vòng thứ hai, xung quanh đã có người đứng sẵn, những thợ trồng trọt sau khi kiểm tra xong đã là 11:30, nhiều người trong số họ không rời đi mà gọi món đắt tiền ở bên ngoài, ở bên ngoài phòng thi đứng hoặc ngồi ăn cho xong.
"Đề mục năm nay quá khó, hơn một nửa tôi nhìn không hiểu."
"Dự đoán rằng vòng sát hạch thứ hai sẽ không quá dễ dàng ."
"Yên tâm, tất cả chắc cũng không trả lời hết được."
. . .
Mọi câu thảo luận như thế chung quanh lúc nào cũng có thể nghe thấy, Triệu Ly Nông vẫy tay tạm biệt mấy người Ngụy Lệ, cô tìm chỗ đứng xếp hàng trước địa điểm thi, chờ đợi sát hạch.
12h30, tất cả các thí sinh đã tự động xếp hàng, chờ bắt đầu vòng sát hạch thứ hai.
Đúng một giờ chiều, chuông reo, cánh cửa ở lối vào cuối cùng cũng được mở ra.
Có hai nhân viên đứng ở cửa, một người trong số họ hô lên: "Các thí sinh ở phòng thi thứ nhất lần lượt vào, đừng chen lấn, đừng chạy."
Triệu Ly Nông đứng ở phía sau, không thể nhìn rõ tình huống trước mắt, vì vậy cô trực tiếp mặc kệ nó, nhìn xem các câu hỏi treo thưởng trên trang web diễn đàn trung ương, kiếm một số điểm để chuẩn bị cho việc thuê căn hộ.
“Thí sinh của phòng thi thứ hai mươi ba vào đi.”
Người trước mặt Triệu Ly Nông cuối cùng cũng động đậy, cô tắt quang não, đi theo hàng ngũ đi về phía trước.
Sau khi toàn bộ người đi vào phòng thi, hai người ở cửa đóng cửa ra vào lại, tất cả thí sinh lần lượt cởi quang não xuống, đi qua một cánh cửa khác.
Triệu Ly Nông vừa bước vào cửa kia, liền nghe thấy một giọng nói thờ ơ lạnh lùng.
"Lấy hết đồ trong túi ra."
Triệu Ly Nông theo bản năng ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của người thanh niên đang đứng dựa vào tường bên trong cửa, hôm nay anh mặc quần áo bình thường, cũng không mang theo Đường đao, tựa hồ chỉ là đi ngang qua.
“Cô bỏ cái gì vào túi vậy?” Nhân viên công tác bên cạnh bước tới với vẻ mặt nghiêm khắc, hiển nhiên hoài nghi đem Triệu Ly Nông xếp vào đối tượng “mang đồ gian dối”.
Triệu Ly Nông lấy thanh chủy thủ trong túi ra, rút lưỡi ra khỏi vỏ, thanh chủy thủ ba cạnh tỏa ra một ánh sáng lạnh lùng dữ tợn: "Chủy thủ."
Nhân viên và các thí sinh khác đồng loại quay đầu lại và trầm mặc: "... “
Một thí sinh nông học đi thi cán bộ trồng trọt, sao phải mang theo thứ này?
Nhân viên công tác rõ ràng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía giám khảo ở phía xa, muốn đi qua hỏi bọn họ nên xử lý như thế nào.
Lúc này, Diệp Trường Minh đứng thẳng người, đưa tay về phía Triệu Ly Nông: "Sát hạch xong thì lại đây lấy."
Triệu Ly Nông không lập tức đưa cho anh, mà liếc nhìn nhân viên công tác, hỏi: "Được không?"
"Được, được." Nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm: “Cô cứ đưa nó cho Diệp đội trưởng đi."
Sau đó, Triệu Ly Nông bước tới, đút lưỡi dao ba cạnh vào vỏ, đặt nó vào trong tay của Diệp Trường Minh.
Ngón tay của Diệp Trường Minh thon dài, lòng bàn tay sạch sẽ, trên đốt ngón tay có chút gân guốc nổi lên, thanh chủy thủ ba cạnh vừa đặt trong lòng bàn tay anh, đột nhiên sinh ra ý tứ khốc liệt.
Anh cầm thanh chủy thủ rồi rũ tay xuống, cặp mắt đen lạnh nhạt kia nhìn về phía Triệu Ly Nông: "Có thể đi rồi."
Triệu Ly Nông đi theo các thí sinh phía trước đến chỗ giám khảo.
Đây là một khán phòng trống, mỗi bên có năm thủ vệ quân đứng, ở giữa là 18 cây bị nhiễm bệnh, thí sinh phải quan sát từng cây một sau 15 phút, mỗi người phải viết các triệu chứng của cây nhiễm bệnh từ số 1 đến số 18 vào trong phiếu đáp án trong vòng 5 phút tiếp theo.
Những cây trồng bị nhiễm các loại bệnh tương tự nhau, cũng có loại bệnh khác nhau, nhưng đều là những bệnh rất khó phân biệt, dễ nhầm lẫn, thoạt nhìn không phân biệt được là loại bệnh nào.
Trong vòng 15 phút, 30 thí sinh chạy tới chạy lui để quan sát, nhiều người lấm tấm mồ hôi trên trán. Với thời gian ít ỏi như vậy, một số chứng bệnh trong quyển sách ký họa lưu hành từ Căn cứ nông học số chín lần trước cũng ăn khớp với nhau, nhưng 18 loại thực vật có triệu chứng bệnh giống nhau lại khiến bọn họ lẫn lộn, căn bản không phân biệt được.
Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa, tay trái xoay tròn thanh chủy thủ vừa tịch thu, nhìn các thí sinh vòng tới vòng lui, liếc mắt liền có thể nhìn thấy Triệu Ly Nông.
Bởi vì cô là người duy nhất đứng bên ngoài, cố gắng nhìn những cây bị bệnh qua khe hở.
Triệu Ly Nông thật sự bất đắc dĩ, cô đi theo những người phía trước vội vã đi xong một lần, có một số bệnh chưa xác định được, khi cô muốn quay lại lần nữa, thì đã không thể vào được.
——phòng thi trước đây chưa bao giờ hỗn loạn như vậy.
Thanh chủy thủ ba cạnh trong tay Diệp Trường Minh không biết lúc nào dừng lại, anh nhướn mi, ánh mắt rơi vào những thí sinh vô tình hay cố ý ngăn cản Triệu Ly Nông, anh định nhấc chân bước qua đó.
"Có thực vật dị biến."
Một âm thanh không cao không thấp đột nhiên vang lên.
Nhưng điều này cũng đủ để những thí sinh xung quanh những cây bị bệnh đó phân tán ngay lập tức, điên cuồng chạy trốn sang hai bên.
Triệu Ly Nông nói xong câu này, những người trước mặt cô lập tức biến mất, cô lập tức nắm bắt cơ hội, sải bước về phía trước, đưa tay ra kiểm tra lá của một số cây bị bệnh chưa xác định được.
Mọi người nhìn cô một mình bước tới, lần lượt lật qua mấy chiếc lá, mới từ từ tỉnh lại, đều bị lừa.
Có thí sinh lập tức bất mãn, lại bị giám khảo ngăn lại: "Yên lặng! Căn cứ theo số báo danh dự thi xếp hàng, đừng chen lấn."
Vị đại sát thần vừa nhìn chăm chú nhìn sang đây, giám khảo chột dạ, không dám khác biệt mờ ám, chỉ có thể nghiêm ngặt dựa theo quy định.
Thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ để Triệu Ly Nông phân biệt được những triệu chứng đó.
Bất quá ... những câu hỏi này quá thử thách người khác.
Trong năm phút tiếp theo, khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình và điền vào phiếu đáp án, một số người cau mày, liên tục thay đổi phiếu đáp án.
Triệu Ly Nông nhìn xuống nội dung trong phiếu đáp án của mình, nếu như không phải cô tự tin vào bản thân, chỉ sợ cũng sẽ phát sinh hoài nghi, do dự sửa đáp án.
Một nửa số câu trả lời là các triệu chứng giống nhau, được xếp thành hàng nối tiếp nhau.
Thí sinh nào có chút không chắc chắn, nhìn thấy câu trả lời này, sẽ tự hỏi liệu mình có trả lời sai triệu chứng hay không.
"Đã hết giờ, mọi người đặt bút xuống, đứng dậy." Giám khảo ngắt giây, hô to.
Tất cả thí sinh lập tức đặt bút xuống đứng lên, rất ít người bình tĩnh, hơn nữa sắc mặt mọi người đều khó coi, hiển nhiên bọn họ đã sớm đoán được lần sát hạch này sẽ không đạt điểm cao.
Triệu Ly Nông buông hai tay xuống, đợi nhân viên thu hết phiếu đáp án, sau đó cùng nhau đi đến sảnh chờ ra cửa.
Nhưng cô không thể ra ngoài.
Âm thanh của giám khảo ở phía sau đột nhiên vang lên: “Có thực vật dị biến!”
Có lẽ vừa mới phát sinh một lần, rất nhiều thí sinh không chạy trốn, trái lại thiếu kiên nhẫn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kết quả sau khi vừa nhìn, thật sự nhìn thấy một cây thực vật dị biến, cành lá điên cuồng vươn tứ phía, các thí sinh lập tức xô đẩy xông vào phòng chờ, Triệu Ly Nông rõ ràng phát hiện có người cản đường của mình, thậm chí đẩy cô ngược trở về, cuối cùng cửa phòng chờ cũng đóng lại
Không thể ra ngoài, cô đành trực tiếp dừng lại, quay đầu nhìn thực vật dị biến trên khán phòng bên trong phòng thi.
Các thủ vệ quân của cả hai bên đã phản ứng lại, nổ súng bắn vào thực vật dị biến.
Nhưng mà, thực vật dị biến này tựa hồ hiểu được uy lực của viên đạn, nhánh cây trước tiên bảo vệ thân thể, ngăn trở viên đạn, sau đó lại phân nhánh tấn công người.
Nó khác với những thực vật dị biến mà cô từng thấy.
Triệu Ly Nông đứng ở cửa ra vào của sảnh chờ đóng kín, thầm nghĩ loài thực vật dị biến này có chút đặc biệt.
Giám khảo gần thực vật dị biến nhất hoảng loạn không chọn được đường thoát, rõ ràng bên cạnh có một thủ vệ quân, lại kéo nhân viên bên cạnh đến chịu tội thay.
Thủ vệ quân này chỉ phụ trách an toàn của giám khảo, do dự một chút, nhìn cành cây đang áp sát, cuối cùng lựa chọn bảo vệ một mình giám khảo rời đi.
Nhân viên ngã trên mặt đất sợ tới mức cứng ngắc không thể động đậy, vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng lại bất ngờ bị người nhấc lên.
“Tránh ra.”
Diệp Trường Minh kéo nhân viên về phía sau, tay trái cầm thanh chủy thủ ba cạnh, chặt đứt cành cây đâm tới trước mắt. Thanh chủy thủ ba cạnh trong tay anh, khác nào lưỡi dao sắc bén trên thế gian, chặt cành cây như chặt bùn.
Súng của thủ vệ quân chung quanh đều bắn không trúng bản thể thực vật dị biến, thường thường sau khi bắn trúng cành cây, cành cây sẽ sớm gãy, căn bản không chạm tới bản thể.
Chỉ có Diệp Trường Minh, với một thanh chủy thủ ba cạnh, tiếp tục đi về phía cơ thể thực vật dị biến ở giữa giống như đi dạo trong vườn.
Cho tận đến khi gặp bức tường cành cây.
Diệp Trường Minh một tay cầm thanh chủy thủ ba cạnh, bình tĩnh chém về phía "bức tường cành cây", nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng trên thực tế, gân trên mu bàn tay của anh đã nổi lên, vết chém trong nháy mắt này, chẳng biết lúc nào trong tay anh có thêm khẩu súng, chính xác bắn ầm ầm vào bản thể.
Những cành cây đung đưa trong khán phòng bỗng chốc như bị tước hết sức sống, khô héo già cỗi và cuối cùng đổ rạp xuống đất.
Tiếng súng của thủ vệ quân đã ngừng.
Diệp Trường Minh liếc nhìn giám khảo trốn trong góc: “Hủy bỏ một cây thực vật, thay cây mới vào, tiếp tục sát hạch.”
Thực vật bị bệnh rất dễ xảy ra dị biến, Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã cân nhắc khả năng dị biến, cho nên chuẩn bị nhiều hơn một cây bị bệnh cùng loài.
Giám khảo còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, run rẩy gật đầu lung tung.
Diệp Trường Minh lười nhìn thêm, xoay người đang định đi trở về, lại nhìn thấy Triệu Ly Nông ở cửa sảnh chờ, không khỏi ngẩn ra, sau đó nương theo ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn xuống thanh chủy thủ ba cạnh trong tay.
--gãy mất rồi.
“Sát hạch xong thì lại đây lấy sao?” Triệu Ly Nông lặp lại lời nói lúc trước.
Diệp Trường Minh: "...Tôi sẽ bồi thường cho cô một cái mới."