- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Căn Cứ Nông Học Số Chín
- Chương 45: Không được ăn
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 45: Không được ăn
Hạ nội thành có một nhà hàng, nhưng Triệu Ly Nông xem qua, thấy đó cơ bản là thực phẩm chế biến thứ cấp, không tính là đồ tươi, vì vậy cuối cùng cô đã đặt trước một nhà hàng ở khu vực nội thành.
“Có xa quá không?” Phong Hòa lo lắng hỏi.
“Không xa.” Triệu Ly Nông cúi người mặc áo khoác: “Lát nữa có xe tới đón, rất nhanh sẽ tới đó.”
Bắt xe là có hai lý do, một là không muốn Phong Hòa chen chúc trên xe buýt công cộng, hai là cô không quá quen thuộc với Căn cứ trung ương, sợ bị lạc đường.
Phong Hòa có lẽ đã lâu không ra khỏi nhà, toàn thân cảm thấy khó chịu, khi ra khỏi khu nhà tái định cư, người bà ấy căng thẳng, cứng đờ, hai tay bấu chặt vào tay vịn của xe lăn.
Khi xe tới đón, Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh, đột nhiên nắm tay Phong Hòa: "Mẹ."
Trong một khoảnh khắc, Phong Hòa rõ ràng là sửng sốt, sau đó bà ấy dùng sức siết chặt tay Triệu Ly Nông, khóe miệng giống như muốn giương lên, nhưng lại khổ sở cong cong: “Tiểu Nông…”
“Không sao, chỉ là ra ngoài đi ăn bữa cơm mà thôi.” Triệu Ly Nông động viên bà ấy: “Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.”
Căn hộ tầng hầm 21 không có cửa sổ, chiều cao chỉ quá hai mét, ở trong đó một đêm cũng cảm thấy ngột ngạt, huống chi Phong Hòa sức khỏe không tốt, hoàn cảnh như thế này đối với bà ấy quá tệ.
Triệu Ly Nông nghĩ rằng nếu cô đã tiếp quản cơ thể này, cô nên thay nguyên chủ gánh vác trách nhiệm, chờ sau khi xong chuyện sát hạch cán bộ trồng trọt, ít nhất cô sẽ thuê một căn hộ phù hợp hơn cho Phong Hòa.
“Chuyển ra ngoài?” Phong Hòa nhìn Triệu Ly Nông, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Nông, con không muốn sống ở nơi hiện tại sao?”
Triệu Ly Nông nghiêm túc nói những lời phù hợp với hành vi của nguyên thân: “Con muốn sống ở một nơi tốt hơn, bên trong có cửa sổ, mỗi sáng thức dậy, mở rèm cửa ra là có thể nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.”
Thật ra, cô không có yêu cầu gì đối với nơi ở cả.
Triệu Ly Nông từ trước đến giờ luôn có thể chịu đựng được gian khổ, ở thế giới ban đầu, bởi vì nghiên cứu các mẫu cây trồng đặc biệt, cô đã từng ngủ trong một ngôi nhà cỏ tạm thời được dựng trong ruộng nửa năm trời, xung quanh bốn phía đều là núi hoang, hơn nửa đêm thường xuyên có âm thanh của sói hoang, thậm chí nhìn thấy thấy rắn và côn trùng không ít.
Kết quả là sau khi nghiên cứu hoàn thành, Triệu Ly Nông trở lại trường học, nhưng toàn bộ sư huynh sư tỷ trong phòng thí nghiệm đều nghĩ rằng cô là một người vô gia cư đã lẻn vào.
Trên thực tế, quần áo của Triệu Ly Nông khi đó rất sạch sẽ, nhưng cô quá rám nắng, người lại gầy và hốc hác, tóc cũng quá cháy. Điều quan trọng nhất là đôi mắt, mang theo sự cảnh giác tự nhiên của núi rừng.
Ngay cả giáo sư khi nhìn thấy cô, cũng không thể nhận ra cô là ai.
Triệu Ly Nông vĩnh viễn nhớ tới xế chiều hôm đó, khi cô cùng sư huynh đến văn phòng để báo cáo kết quả nghiên cứu luận án với giáo sư hướng dẫn, giáo sư liếc mắt nhìn sư huynh, lại liếc mắt nhìn sang cô, vô cùng căm tức: "Giang Tập, tôi kêu cậu mang luận văn nghiên cứu trả về, không phải kêu cậu mang dã nhân bộ lạc trở về."
Mặc dù giáo sư là đang tức giận vì sư huynh chưa thể tốt nghiệp, nhưng Triệu Ly Nông lại bị chế giễu, cho nên cô đã kéo người xuống nước, sâu xa nói: “Đệ tử của dã nhân bộ lạc trở về giao nộp luận văn đây ạ.”
Giáo sư hướng dẫn vừa nghe âm thanh này, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, sư huynh bên cạnh đang bị giáo huấn thì cười ha ha.
Nghĩ đến những chuyện năm xưa, Triệu Ly Nông khóe mắt không khỏi cong lên một vòng cung nhỏ.
Lúc này, chiếc xe cô gọi cuối cùng cũng đến trước tòa nhà số 9.
Triệu Ly Nông ôm Phong Hòa lên xe, tài xế giúp cất xe lăn cho vào thùng xe.
Trên xe, Triệu Ly Nông còn nhận được tin nhắn của Đồng Đồng, nói bọn họ đã đến nhà của Ngụy Lệ ở, còn mấy người bọn họ đang lang thang khắp nơi trên nội thành, hỏi cô có đi không.
AAA nông dân tiểu Triệu: [Tôi muốn ăn tối với gia đình, mấy ngày nay tạm thời tôi không đi được.]
Đối phương cũng không ép buộc, bọn họ chỉ nói giữ lại đồ ăn ngon, sau khi sát hạch cán bộ trồng trọt sẽ đưa cho cô.
...
Trong những ngày trước khi kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt, Triệu Ly Nông vẫn ở trong căn hộ bồi tiếp Phong Hòa, mỗi ngày đều đưa bà ấy đi ăn cơm. Ban đầu khi đến Căn cứ trung ương, cô nghĩ rằng sau khi gặp mặt rồi thì sẽ dành ít thời gian cho Phong Hòa để tránh bị đối phương phát hiện dị thường. Nhưng thật sự sau khi gặp gỡ, cô thấy sức khỏe của Phong Hòa quá kém nên cô không nghĩ tới những điều kia nữa, hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh bà.
“Hôm nay sát hạch cán bộ trồng trọt, buổi trưa hẳn con sẽ không về.” Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh Phong Hòa nói: “Nhưng con đã gọi thức ăn bên ngoài, buổi trưa sẽ có người giao đến.”
Những ngày này, Triệu Ly Nông tiêu tiền như nước vào thức ăn.
“Tiểu Nông, hôm nay mẹ uống bột dinh dưỡng thôi.” Phong Hòa không đồng ý.
"Coi như là chúc mừng cho con đi." Triệu Ly Nông cười nói: “Mẹ năm đó đều sẵn sàng để tham gia sát hạch nghiên cứu viên, không có lý gì đứa con gái này ngay cả bài sát hạch cán bộ trồng trọt cũng không qua được."
"...Được rồi." Phong Hòa nắm lấy tay cô, dặn dò: “Tiểu Nông, con chú ý an toàn."
Triệu Ly Nông có thể thấy Phong Hòa hơi có chút căng thẳng, có lẽ là vì những gì đã xảy ra trước đó, cô gật đầu: "Con đi đây."
Sau khi vào thang máy, Triệu Ly Nông ra khỏi tòa nhà, bắt xe buýt đến nội thành, sau đó lại đổi xe chuyển lên thượng khu.
Không phải ai cũng có thể bắt xe để lên thượng khu.
Khi Triệu Ly Nông đi lên, cô đã dán chiếc quang não lên màn hình dựng đứng trên xe buýt, ngoài việc trừ điểm, trên đó còn hiển thị chữ "sinh viên nông học".
Tài xế quay đầu lại nhìn cô vài lần, Triệu Ly Nông rất nhanh liền biết nguyên nhân.
Bởi vì tám trong số mười người đến đều là thợ trồng trọt tham sát hạch cán bộ trồng trọt.
“Cô là tới tham quan kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt sao?” Có người nhìn ra thân phận của Triệu Ly Nông, chủ động bắt chuyện: “Kỳ thực không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.”
Triệu Ly Nông cũng không có nói là cô đi thi, chỉ hỏi: "Thật sao?"
"Hàng năm đều có sinh viên nông học đi ngang qua, còn chưa đến gần phòng thi đã bị chặn lại." Người này rõ ràng là rất có kinh nghiệm: “Chờ khi cô tốt nghiệp trở thành thợ trồng trọt rồi, sau có thể tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt, nhưng bất quá kỳ sát hạch quá khó, tôi đã tham gia được bốn lần rồi, hy vọng năm nay có thể đậu."
Lời nói của người này được người bên cạnh hưởng ứng. "Tôi cũng đã tham gia ba lần, nhưng không thể qua được vòng sát hạch thứ hai, nhưng năm nay…”
Người bên cạnh dừng lại một chút, những thợ trồng trọt xung quanh phảng phất ngầm hiểu chút ý tứ.
Thợ trồng trọt từ phía sau đi tới nghe thấy điều này, dừng lại và nói: "Này, tôi nghe nói rằng bởi vì năm nay từ Căn cứ nông học số chín rò rỉ một quyển sách ký họa về cách nhận biết bệnh trạng tương tự, phía trên đã tạm thời thay đổi các đề mục, đặc biệt là ở vòng sát hạch thứ hai, còn tăng thêm độ khó."
Giọng nói của thợ trồng trọt không hề nhỏ, vừa mới dứt lời, những thợ trồng trọt trên xe đang định tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt đột nhiên phát ra những tiếng than thở khác nhau.
Sau khi quyển sách ký họa từ Căn cứ nông học số chín truyền đi, nó đã được lan truyền khắp nơi, các cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt của từng căn cứ đều lén lút nhận được.
Ban đầu, những thợ trồng trọt này cho rằng năm nay sau khi xem quyển sách ký họa về bệnh trạng tương tự, ở vòng sát hạch thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng bọn họ không ngờ đã bị phía trên nhìn chằm chằm.
“Không thi thì không qua được.” Có người nói: “Có thể xem được hơn một chục bức ảnh nhận biết bệnh trạng, đối với việc trồng trọt sau này cũng có lợi ích rất lớn.”
“Đúng là như vậy.”
Có một người trên xe nói chuyện, bắt đầu kéo tới trên người của Triệu Ly Nông.
"Nghe nói năm nay có một sinh viên nông học đã vượt cấp tham gia sát hạch."
"Đúng thế, những bức ảnh trong quyển sách ký họa là do cô ta cung cấp."
"Tôi nghe nói rằng nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến đã đích thân yêu cầu cô ta tham gia vượt cấp sát hạch. "
"Vậy hẳn là người có bản lĩnh."
Người trong cuộc là Triệu Ly Nông thì đang cầm lấy vòng treo trên xe buýt, một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc thảo luận của những thợ trồng trọt xung quanh, một bên thì trả lời tin nhắn của Ngụy Lệ và những người khác.
Họ đã đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương, Nghiêm Tĩnh Thủy thậm chí còn chụp ảnh từ cửa đến địa điểm sát hạch của cán bộ trồng trọt, toàn bộ gửi hết cho Triệu Ly Nông, như thể sợ rằng cô sẽ không biết đường đi.
Thông thường, sinh viên nông học không được phép vào, nhưng Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy có thân phận khác biệt, họ đi lang thang bên ngoài phòng thi mà không bị ai ngăn cản.
“Đến rồi.”
Không biết qua bao lâu, trong xe có người kêu lên một tiếng.
Xe buýt vừa dừng lại, những thợ trồng trọt trên xe lần lượt xuống xe, ngẩng đầu nhìn Viện nghiên cứu nông học Trung ương cách đó không xa.
Viện nghiên cứu nông học Trung ương cách xa nội thành, tòa nhà cao tầng màu xám bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ, phía trước là một tảng đá khổng lồ, đặt chính giữa, khắc dòng chữ lớn "Viện nghiên cứu nông học", hai bên là vòi nước không ngừng phun lên. Trên những bậc thang cao, hai bên là những nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng, dáng vẻ lạnh lùng bước đi vội vàng, trước ngực mang theo thẻ có số hiệu ID màu xanh lục, nương theo động tác của họ mà đung đưa.
Có đông đảo thợ trồng trọt đứng nhìn vào nơi mơ ước mà thảo luận với nhau, giọng nói của họ không thể che giấu sự phấn khích.
Hầu hết các nghiên cứu viên đi ngang qua đều không thèm nhìn họ, nhưng một số nghiên cứu viên cảm thấy quá ồn ào khó chịu, liếc nhìn những người này cảnh cáo: “Ở đây nên duy trì im lặng.”
Những thợ trồng trọt không còn cách nào khác ngoài việc bình tĩnh lại, nhưng họ không thể che giấu cảm xúc hy vọng và sợ hãi trên khuôn mặt.
Triệu Ly Nông đứng trong đám đông và nhìn xung quanh, bảng hiệu hướng dẫn địa điểm cho các thợ trồng trọt đến sát hạch rõ ràng, cô theo đám đông đi về phía trước, cho nên không phải lo lắng về việc bị lạc, bạn học Nghiêm thật sự lo lắng quá nhiều.
Bọn họ không được đi vào cổng lớn, mà phải đi vòng qua, rồi đi xuống phía bên trái, đi qua một con đường dài đến một tòa nhà khác.
“Học muội!”
Giọng Ngụy Lệ đột nhiên từ trên lầu truyền đến.
Triệu Ly Nông nhìn lên và thấy trên tầng ba thò ra mấy cái đầu quen thuộc.
“Ly Nông, phòng thi của cậu ở tầng ba!” Đồng Đồng vẫy tay với cô.
Những người ở tầng trên lập tức thu hút sự chú ý của những thợ trồng trọt ở tầng dưới, họ còn quá trẻ, có người đi cùng xe với Triệu Ly Nông, biết cô là sinh viên nông học.
"Người này chẳng lẽ là sinh viên nông học mà Nghiêm Thắng Biến vừa mắt hả?"
"Những người trên kia là ai ?"
"Phỏng chừng là con cái của gia tộc nào đó, xem ra thân phận của những học sinh nông học này cũng không đơn giản."
...
Mấy lời bàn tán như thế, Triệu Ly Nông nghe thấy một chút cũng không để ý, cô nhanh chóng bước lên tầng trên gặp mấy người bạn.
Sau khi đi tới, cô phát hiện rằng Nghiêm Tĩnh Thủy cũng có ở đó.
Triệu Ly Nông khách khí gật đầu với Nghiêm Tĩnh Thủy.
“Còn lâu mới tới sát hạch.” Ngụy Lệ len lén nhét một túi đồ cho Triệu Ly Nông: “Mau ăn đi, bánh ngọt vừa mới làm, ăn ngon cực kỳ!”
Triệu Ly Nông cúi đầu xuống, còn chưa kịp thấy đồ bên trong đã bị Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh giật lấy.
“Em làm cái gì?” Ngụy Lệ cả kinh, vô cùng tức giận hỏi.
“Cậu không được ăn.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi, nghe nói hồi đó mẹ cậu không tham gia sát hạch nghiên cứu viên được, bạn học Triệu, tôi nghĩ cậu nên ngăn cản tất cả các bất ngờ có thể xảy ra."
Sự khó chịu của Ngụy Lệ lập tức biến mất, gãi gãi mặt: "Có vẻ cũng có lý."
Cô ấy lại nhớ đến bản thân mình đen đủi, nhìn chiếc bánh mà Nghiêm Tĩnh Thủy đã giật đi, gật đầu đồng ý: "Không thể ăn, thi xong rồi ăn." Chiếc bánh này mình đã động qua, lỡ đâu bị hỏng rồi làm sao!
“Ăn sáng chưa?” Hà Nguyệt Sinh đứng ở phía sau hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Tôi ăn rồi.”
Sau khi uống một chén bột dinh dưỡng, đến bây giờ trong cổ họng vẫn còn có mùi phấn.
“Bọn họ đều đã vào rồi.” Đồng Đồng nhắc nhở.
“Vậy tôi đi thi trước.” Triệu Ly Nông gật đầu với mọi người rồi đi vào phòng thi.
Khi đi ngang qua người Hà Nguyệt Sinh, cậu đột nhiên đưa tay kín đáo nhét cho Triệu Ly Nông một thứ gì đó, nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự đói bụng, cũng có thứ lót dạ."
Triệu Ly Nông đi đến phòng thi, cúi đầu buông tay, nhìn vào bao bì màu xanh lá cây quen thuộc trong lòng bàn tay.
——Đó là một loại kẹo cứng có vị dưa Hami.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Căn Cứ Nông Học Số Chín
- Chương 45: Không được ăn