Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 44: Bột dinh dưỡng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phong Hòa có lẽ chỉ thuận miệng cảm thán, nhưng Triệu Ly Nông không nhìn đánh giá quanh phòng nữa, sợ rằng biểu hiện của cô quá xa lạ, sẽ bị phát giác ra điều dị thường.

Máy sưởi vừa được bật lên, hơi lạnh trong phòng dần dần tan biến, Triệu Ly Nông kể với Phong Hòa về cuộc sống ở Căn cứ nông học số chín, đồng thời cũng thăm dò nói về chuyện bản thân cô đã chia sẻ một ít tư liệu.

Phản ứng của Phong Hòa có chút nằm ngoài dự liệu của cô.

"Nếu như con đã nguyện ý chia sẻ, mẹ sẽ không ngăn cản." Phong Hòa ho khan vài tiếng, bà ấy quá đơn bạc gầy gò, chỉ ho khan vài tiếng nhưng phảng phát có thể ho ra tim phổi.

Triệu Ly Nông nhanh chóng đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng bà ấy.

Phong Hòa dừng một chút, nắm lấy tay Triệu Ly Nông: "Tư liệu của Triệu gia nếu đã đưa cho con thì đã là của con, con muốn làm gì thì làm, nhưng ... đừng để bị người khác tính toán."

"Con biết rồi." Triệu Ly Nông đồng ý.

Trên mặt Phong Hòa hiện lên vẻ mệt mỏi, bà ấy cố gắng gượng dậy tinh thần nói: "Tiểu Nông, con đi tắm trước đi, bên trong có một bộ bàn chải đánh răng mới."

"Được."

Triệu Ly Nông cởϊ áσ khoác dày trên người xuống, lấy một bộ quần áo trong rương hành lý ra để đi tắm rửa, chậm rãi bước vào phòng tắm.

Phòng tắm nhỏ đơn giản nhưng có tách rời chỗ ướt và khô, có thể thấy Phong Hòa đã cố gắng hết sức để sáng tạo ra một hoàn cảnh tốt trong một không gian hạn chế.

Bất quá Triệu Ly Nông cực kỳ lạ lẫm với mọi thứ ở đây.

Để nhanh chóng làm quen với căn hộ này, Triệu Ly Nông đã đi một vòng toàn bộ phòng tắm, cô mở tủ gương trên bồn rửa mặt, quả nhiên bên trong có một bộ bàn chải đánh răng mới, ngoài ra còn có một lọ thuốc bên cạnh.

Triệu Ly Nông lấy nó xuống, lật bình lọ để đọc những chữ trên đó, thấy rằng đó là một loại thuốc giảm đau.

Hẳn là thuốc của Phong Hòa.

Cô đặt lọ thuốc trở lại chỗ cũ, bước vào nơi tắm vòi sen, hai bên có tay vịn thô sơ, bên trong có một chiếc ghế dài nhỏ, trên tường có gắn một kệ tam giác là đồ trang trí, trong góc có một chai sữa tắm cũ, có lẽ Phong Hòa không thể đặt lên kệ.

Triệu Ly Nông đóng cửa kính ngăn lại, nhìn xuống tay vịn hai bên, đinh vít đã rỉ sét, khi cô cầm thì rõ ràng có thể phát hiện nó đã bị rung lắc. cô cúi xuống nhặt chai sữa tắm, phát hiện bên trong có tiếng nước lắc lư, cô bóp mạnh thì thứ chảy ra là nước lẫn với bọt sữa tắm.

Sữa tắm đã cạn, nhưng Phong Hòa đã thêm nước vào.

Triệu Ly Nông kiểm tra xung quanh phòng tắm, thay vì vội vã đi tắm, cô đã lên trang web Cửa hàng bách hóa Trung ương đặt mua ba chai gồm sữa tắm và dầu gội đầu, đồng thời mua một bộ dụng cụ và vật liệu.

Lúc trước cô đã trả lời rất nhiều câu hỏi, điểm liên tục thêm vào tài khoản của cô, mua những thứ này cũng không tính là quá khó khăn.

...

Khi Triệu Ly Nông ra khỏi phòng tắm, Phong Hòa đã ngủ quên trên xe lăn.

Bà ấy quá gầy, sắc mặt quá tái nhợt, nếu không phải mơ hồ có thể nhìn thấy hơi thở phập phồng, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Triệu Ly Nông bước đi nhẹ nhàng, đẩy Phong Hòa vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có hai chiếc giường gỗ, cũng không có cái nào quá rộng rãi, trong góc có một cái tủ quần áo cũ kỹ bằng vải ni-lông, đã có dấu hiệu bị phong hóa.

Triệu Ly Nông dừng lại và tiếp tục đẩy xe lăn, cúi người bế Phong Hòa lên, bà ấy rất nhẹ, đôi chân của bà ấy rõ ràng đã nhiều năm không đi đứng được, vì thế trở nên khô gầy.

“Tiểu Nông?” Phong Hòa giật mình tỉnh giấc, theo bản năng nắm lấy tay Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông đặt bà ấy lên giường: “Ngài ngủ đi, con đi thu dọn hành lý trước.”

Tinh thần Phong Hòa vẫn không ổn định, muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Triệu Ly Nông nhìn Phong Hòa trên giường hồi lâu mới xoay người đi vào phòng khách thu dọn hành lý, đồ đạc của cô cũng không nhiều, chỉ lấy hai bộ quần áo ra, cô không ở lại phòng khách quá lâu đã tiến vào phòng ngủ, nằm xuống giường nhỏ bên cạnh Phong Hòa.

...

Khoảng sáu giờ sáng hôm sau, Phong Hòa tỉnh dậy, bà cố gắng ngồi dậy khỏi giường, kéo xe lăn ở một bên đến và ngồi lên đó, đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ.

“Tiểu Nông, con làm gì vậy?”

Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh bàn trà ngẩng đầu lên, trong tay cầm một hộp dụng cụ mới: “Con lắp lại cái chân bàn.”

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt vào cuối năm, trước khi mang Phong Hòa chuyển ra ngoài, cô hy vọng đối phương sẽ có một hoàn cảnh an toàn.

“Con học những thứ này ở Căn cứ nông học số chín à?” Phong Hòa đẩy xe lăn tới, nhìn chiếc bàn trà đã được lắp lại một chân, hỏi.

Triệu Ly Nông cúi đầu lắp chiếc đinh vít cuối cùng, không nhìn vào mắt Phong Hòa: “Ừm, ở đó con cũng từng làm những việc tương tự như vậy.”

Trên thực tế là cô chỉ sửa chữa hàng rào trang trại ở thế giới ban đầu.

Bất quá vạn vật tương thông, việc này bắt tay vào làm cũng không quá khó.

Phong Hòa hiển nhiên không mảy may nghi ngờ, bà ấy cúi người mở ngăn kéo bàn trà, từ bên trong lấy ra hai túi bột dinh dưỡng, xé ra rót vào trong cốc, đổ nước sôi vào rồi đưa cho Triệu Ly Nông một cốc.

Triệu Ly Nông nhìn cốc chất lỏng dạng bột màu xám trước mặt, nhất thời không phản ứng gì.

“Vẫn ghét uống thứ này à?” Phong Hòa giống như không cảm thấy ngạc nhiên: “Bột dinh dưỡng không có mùi vị gì, nhưng nó có thể bổ sung năng lượng.”

Đây là món ăn phổ biến nhất ở khu vực hạ nội thành.

“Con ở Căn cứ nông học số chín đã kiếm được một chút ít điểm.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài ăn.”

“Đồ tươi đắt quá.” Phong Hòa cầm cốc lên và nhấp một ngụm: “Tiểu Nông, con cứ giữ lại điểm để cho bản thân dùng."

Triệu Ly Nông nhớ tới cuộc gọi video đầu tiên của của hai người, Phong Hòa nói rằng nguyên chủ là muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy mới rời đi.

Vì vậy, cô cứng rắn nói: "Con kiếm nhiều điểm để chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Tiểu Nông ..."

"Đợi lát nữa con sửa tay vịn trong phòng tắm xong thì có thể đi ra ngoài ăn." Triệu Ly Nông đánh gãy lời nói của Phong Hòa, đứng dậy muốn đi tới phòng tắm, nhưng đi được hai bước thì quay đầu trở về, cầm chiếc cốc lên, uống cạn bột dinh dưỡng bên trong.

—Thật khó uống.

Triệu Ly Nông cảm thấy rằng bột dinh dưỡng khiến cổ họng cô bị kí©h thí©ɧ, còn có mùi vị như phấn, nhưng cô đã uống hết cốc mà trên mặt không chút cảm xúc.

Hàng chuyển phát nhanh từ Cửa hàng bách hóa Trung ương đến rất nhanh, sáng nay Triệu Ly Nông đã đến sảnh để nhận hàng chuyển phát nhanh, trong phòng tắm có một chai sữa tắm và dầu gội mới, cô đặt những chai còn lại dưới bồn rửa tay.

Sau khi Triệu Ly Nông thay thế các đinh vít ở hai bên tay vịn trong phòng tắm, xác nhận rằng tay vịn không còn bị lỏng, cô quay trở lại phòng khách.

Phong Hòa đang tham gia lớp học trực tuyến, chính xác hơn là giảng bài.

Cô đứng bên cạnh và lắng nghe một lúc, đại thể cô biết được Phong Hòa đã làm gì để kiếm sống.

Phong Hòa làm gia sư hóa học trên mạng, nội dung bài giảng của bà ấy thuộc phạm vi hóa học cao trung.

Khi học sinh đối diện đang suy nghĩ về đề bài, Phong Hòa quay đầu lại và nhìn Triệu Ly Nông: "Mẹ phải hoàn thành tiết học này trước."

Triệu Ly Nông gật đầu biểu thị đã biết.

Trong Căn cứ trung ương, các ngành nghề miễn cưỡng vẫn được vận hành bình thường, nhưng thức ăn quá đắt, bên trong không có thực vật nào, mọi người đều phải phấn đấu để kiếm ăn.

Khi Phong Hòa đang dạy kèm, Triệu Ly Nông đã xem bản đồ của Căn cứ trung ương, cô muốn tìm một cửa hàng tốt, dẫn Phong Hòa đi dùng thử.

Chỉ là những cửa hàng có đánh giá tốt một chút, điểm tính theo người cũng không thấp.

Triệu Ly Nông nhàn rỗi không có gì để làm, vì vậy cô đã mở diễn đàn treo thưởng của Căn cứ trung ương, chọn một số câu hỏi phù hợp để trả lời, thuận lợi bổ sung điểm vào tài khoản của mình.

...

Ở bên kia, Lý Chân Chương, người luôn chú ý đến Triệu Ly Nông, chưa đầy nửa giờ đã nhận được tin về Triệu Ly Nông.

“Sắp đến kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt, còn đi trả lời câu hỏi treo thưởng.” Lý Chân Chương hừ khinh bỉ một tiếng: “Cũng đủ thư thái rồi.”

“Nghe nói con gái của Nghiêm Thắng Biến đã cho cô ta một ít tư liệu.” Nghiên cứu viên truyền tin thấp giọng nói: “Những tư liệu kia có liên quan đến vòng thứ hai của kỳ sát hạch cán bộ trồng trọt, tôi đã xem qua một lần, gần như là phạm vi sát hạch cán bộ trồng trọt trong những năm gần đây."

Liên quan đến nội dung sát hạch cán bộ trồng trọt hàng năm, kỳ thật các nghiên cứu viên sau này đều biết, đối với bọn họ mà nói không quá khó, vừa nhìn liền có thể hiểu được.

Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn đi theo Nghiêm Thắng Biến, nội dung biết chỉ nhiều hơn chứ không ít.

"Đề mục năm nay vừa vặn có thể tránh những nội dung đó." Lý Chân Chương cười khẩy: “Khi Nghiêm Thắng Biến hỏi đến, thì nói rằng con gái ông ta đã tiết lộ đề, vì để cho công bằng, cho nên mới ra đề mục khó."

"Nếu cô ta vẫn vượt qua thì sao?" Nghiên cứu viên bên cạnh nói: “Bây giờ Triệu Ly Nông đã đến khu vực hạ nội thành, có muốn hay không ..."

Nghiên cứu viên giơ tay lên và làm động tác cắt cổ.

Lý Chân Chương quay đầu liếc anh ta một cái, đột nhiên đập văn kiện trong tay về phía anh ta: “Hiện tại đi gϊếŧ người do Nghiêm Thắng Biến chọn, xem anh có thể sống sót qua đêm nay hay không.”

Mẹ kiếp, đồ chậm phát triển!

Nghiêm gia thì bình thường, nhưng Nghiêm Thắng Biến không phải quả hồng mềm dễ đối phó.

Ông ta, Lý Chân Chương, với tư cách là viện trưởng Viện nghiên cứu nông học Trung ương, phải luôn nhã nhặn ba phần với Nghiêm Thắng Biến.

Tại sao? Không phải bởi vì tướng chỉ huy hiện tại của quân đội Căn cứ trung ương thiên vị Nghiêm Thắng Biến hay sao.

Lý Chân Chương lúc bình thường chỉ dám làm vài thứ ngáng chân, nếu thật sự muốn động thủ, đó không phải là việc một mình ông ta có thể làm được, còn phải đồng thời liên thủ với nhiều bên.

Đừng thấy Nghiêm Thắng Biến bây giờ ôn hòa nhỏ nhẹ như thế nào, năm đó khi ông đoạn đi con đường vượt cấp sát hạch, nói đoạn liền đoạn, đã khiến toàn bộ Căn cứ trung ương hỗn loạn trong vài tháng.

“Chỉ là một sinh viên nông học thôi.” Lý Chân Chương tự nhủ: “Cho dù thi đậu sát hạch cán bộ trồng trọt thì sao, cô ta cũng không phải là một tài năng lớn gì.”
« Chương TrướcChương Tiếp »